Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 585: Luôn luôn không dễ dàng xuất thủ

Dưới sự kinh biến, duy chỉ có hắn là có thể giống như Ngưu Hữu Đạo vậy giữ được bình tĩnh, không để ý đến nguy hiểm chung quanh, cũng thúc ngựa đi theo Ngưu Hữu Đạo, ở trong nguy cấp vẫn không chút hoang mang duy trì tốc độ tiến lên không đổi.

Lúc này từ đầu ngón tay hắn gấp gáp bắn ra từng sợi kình phong, giống như từng mũi tên vô hình vậy.

Phanh phanh phanh, tiếng nổ vang liên tiếp dày đặc, hơn mười đạo kiếm khí bổ tới sát na bị chỉ lực đột kích đánh tan trong nháy mắt.

Hơn mười tên thích khách liên thủ đánh tới, nam tử áo thêu bông huy động tay áo liên tục, mười ngón tung bay như mị ảnh, từng đạo chỉ ảnh như sét đánh lóe lên tựa hồ như có thể tịch diệt hết thảy.

Tiếng kiếm ‘Lách cách’ ngăn cản.

Âm thanh máu phun ‘phốc phốc’ khi thân thể bị xuyên thủng truyền tới.

Có người chỗ vị trí trái tim cỗ lỗ máu tươi tuôn ra, có người trên trán bị xuyên thủng chảy ra thứ gì đỏ trắng, có người lồng ngực trong giây lát liên tiếp nổ tung ra mấy cái huyết động.

Hơn mười tên thích khách còn chưa tới gần khoảng một trượng với hai con ngựa đang còn tịnh tiến, thì tựa như lá khô gặp cuồng phong, ào ào rớt xuống trên mặt đất.

Quản Phương Nghi vừa đột ngột quay đầu lại kinh hô nhìn thấy cảnh này liền hít sâu một hơi, có thể nói là chấn kinh, nam tử áo thêu bông này đến tột cùng là ai?

Trong trận trận cuồng phong nổ tung, Ngưu Hữu Đạo không chút hoang mang cưỡi ngựa xuyên qua, ngựa bị hoảng sợ đến nỗi chỗ khóe miệng bị dây cương cưỡng ép khống chế siết ra máu, thi thể vừa rơi xuống, móng ngựa giẫm lên, trực tiếp chà đạp bước qua.

Lại có thích khách tiếp cận, nam tử áo thêu bông quét tay áo qua, liền có người rơi ngã xuống đất, giết những thích khách này đơn giản cứ như chém dưa thái rau vậy.

Lúc này trên không trung, có năm con phi cầm cỡ lớn khẩn cấp lướt qua, có thể thấy trên đó treo đầy người khẩn cấp lướt qua, ngay cả trên móng vuốt phi cầm đều có người nắm hờ đu theo tới.

Người trên phi cầm cơ hồ đều là ngự khí phi hành, chỉ là mượn nhờ lực bay của phi cầm, cũng bởi vì nhiều người, sợ làm phi cầm quá tải.

Cách làm này, chỉ thích hợp phi hành khoảng cách ngắn, dùng để khẩn cấp chạy đến, nếu đường dài mà nói, pháp lực tu sĩ cũng không chịu đựng nổi tiêu hao.


Năm con phi cầm lướt qua không trung, liệng một đám bóng đen hạ xuống, 50 người áo đen bịt mặt, trong nháy mắt bắn ngược xuống, gia nhập vào đoàn người chém giết.

Nhìn thấy viện binh gia nhập, Ngưu Hữu Đạo ra dấu, Quản Phương Nghi lập tức hét to, “Đệ tử Vạn Động Thiên Phủ rút lui!”

Đâu còn mấy cái Vạn Động Thiên Phủ đệ tử nữa, mười người chỉ còn lại có ba người thoát được, cứ như vậy chưa được mấy hồi liền chết mất bảy người, còn lại ba người cũng đều đã bị thương, hoảng hốt tụ lại đi theo sau lưng mấy người Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo tiếp tục thúc ngựa tiến lên, gặp phải hố do đánh nhau tạo thành, trực tiếp phóng ngựa nhảy qua, bộ dáng kia của hắn căn bản như không để ý gì hết thảy chung quanh.

Một đám người áo đen bịt mặt từ đầu tới chân tiếp tục bảo vệ bọn hắn tiến lên, còn một đám thích khách che mặt quần áo hỗn tạp đủ màu sắc thì một đường vây công không thôi.

Không bao lâu sau, lại có năm con phi cầm tọa kỵ lướt qua không trung, lại là một đám người áo đen bịt mặt được liệng thả xuống.

Lúc này nhân số hai phe địch ta trên cơ bản đã là ngang nhau, nhưng tổng quan thực lực đám người bịt mặt hộ vệ Ngưu Hữu Đạo bên này rõ ràng cao hơn thích khách.

Nam tử áo thêu bông quan sát bốn phía một lượt chợt lên tiếng, “Ngươi từ chỗ nào gọi tới được nhiều cao thủ như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ở trước mặt ngươi sao dám xưng là cao thủ được.”

Hắn không trả lời thẳng câu hỏi, nam tử áo thêu bông cũng không có hỏi lại.

Khi một nhóm nhân thủ thứ ba lần nữa nhảy xuống dưới, phe ám sát rõ ràng đã không cách nào đắc thủ được, thế cục đã thiên về một bên, đã bất lợi, ngay cả muốn tới gần Ngưu Hữu Đạo cũng không được, chớ nói chi là ám sát, chỉ có thể đành rút lui.

“Rút!” Theo một tiếng tiếng hét lên, một đám thích khách cấp tốc triệt thoái ra sau.

Một mực lạnh nhạt thờ ơ quan sát Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng hét lên, “Giết không tha!”

Ngoại trừ 20 tên áo đen bịt mặt bay lượn ở hai bên trái phải hộ giá ra, những người áo đen bịt mặt còn lại lập tức truy đuổi ngược lại, đuổi theo truy sát đám thích khách đang hoảng hốt rút lui kia.


Một đám thích khách chạy trốn trong rừng núi không thể không liều mạng lần nữa, bởi vì vừa chui vào trong núi rừng không lâu sau, thì lại phát hiện trong rừng rậm có một đám người áo đen bịt mặt vọt tới.

Lần này không phải nhảy từ trên cao xuống, mà là gặp phải một đám áo đen bịt mặt vây kín đuổi về hướng này.

Gặp phải một đám người cực kỳ am hiểu ám sát!

Đợi cho tiếng đánh nhau lắng lại về sau, một đám người áo đen bịt mặt cấp tốc rút lui, thời khác  rút lui, cũng gom thi thể của đồng bạn phe mình mang đi sạch sẽ. . .  . . .

Ra khỏi núi rừng, 20 tên áo đen bịt mặt một đường hộ tống, một mực hộ tống đám người Ngưu Hữu Đạo đến một tòa dịch trạm.

Đám người áo đen bịt mặt xông vào dịch trạm, cấp tốc điều tra cả tòa dịch trạm, trận thế này dọa người đang ở trong dịch trạm sợ quá sức, Tôn Lâm Tiên cánh tay đã bị thương lấy thân phận đệ tử Vạn Động Thiên Phủ ra mặt trấn an.

Ngưu Hữu Đạo ngồi yên ở trên lưng ngựa quan sát bốn phía, thẳng đến khi một tên áo đen bịt mặt đi tới gật nhẹ đầu, xác nhận dịch trạm không có vấn đề, Ngưu Hữu Đạo mới nhảy xuống ngựa, bảo mọi người vào nghỉ ngơi một chút, đằng sau đó lại tiếp tục thay ngựa lên đường, dù sao sau khi rời khỏi Kim Châu cũng đã bôn ba trên đường gần nửa ngày trời rồi.

Sau đó, Ngưu Hữu Đạo lại cùng một tên áo đen bịt mặt hơi chút thương lượng, lát sau, trong dịch trạm dấy lên một đống lửa, một cột khói đen bốc lên cao.

Không bao lâu sau, năm con phi cầm từ đằng xa lướt đến, lúc lao xuống lướt qua dịch trạm, 20 tên áo đen bịt mặt cùng lúc đằng không bay lên, bu vào năm con phi cầm rút lui.

Nam tử áo thêu bông đứng khoanh tay ở trong dịch trạm nhìn chằm chằm một màn này, lại quay đầu qua nhìn xem Tôn Lâm Tiên đang nói chuyện với Ngưu Hữu Đạo.

“Vất vả rồi, thương thế của ngươi không sao chứ?” Ngưu Hữu Đạo hỏi thăm Tôn Lâm Tiên.

Tôn Lâm Tiên ảm đạm lắc đầu, “Không có việc gì, trước khi xuất phát sư phụ liền đã nói cho biết là có phong hiểm rồi, chúng ta cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý.”

Ngưu Hữu Đạo: “Đã đưa tin liên hệ sư phụ của các ngươi, chuyện đằng sau sư phụ của ngươi sẽ xử lý, các ngươi đưa tới đây được rồi, hồi sau sư phụ của ngươi sẽ phái người tới đón.”


Tôn Lâm Tiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Không phải cần hộ tống ngươi đến Thanh Sơn quận Nam Châu sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Các ngươi đã bị như vậy này, còn làm sao hộ tống? Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, người âm thầm hộ tống ta đã chạy tới rồi, không cần các ngươi phải mạo hiểm nữa. Các ngươi liều chết hộ tống, ta cũng đã thấy được, quay đầu ta sẽ liên hệ Tư Đồ chưởng môn, Vạn Động Thiên Phủ sẽ trọng thưởng cho các ngươi.”

Nói xong nhẹ gật đầu quay người bước đi, cũng không có quá nhiều biểu thị gì.

Kỳ thật cũng không phải người âm thầm hộ tống đã đuổi tới gì cả, người âm thầm hộ tống vẫn luôn ở gần, nhưng mà không tiện công khai đi theo thôi, bên người không dẫn theo người lại không hay lắm, mang theo nhiều người xa lạ thì lại lo quân địch sẽ có lo lắng, thế nên đệ tử Vạn Động Thiên Phủ tự nhiên là lựa chọn thích hợp nhất, những đệ tử Vạn Động Thiên Phủ bày ở chỗ sáng này chỉ là mồi nhử mà thôi.

Nói trắng ra, là lấy bọn hắn ra làm vật hi sinh.

Quản Phương Nghi đi tới bên cạnh nam tử áo thêu bông, muốn tìm tòi xem đây là ai.

Nhưng mà người ta đối với nàng giống như không nhìn thấy vậy, nhìn về  phía Ngưu Hữu Đạo vừa bước ngang qua, nhàn nhạt dùng lời lẽ đâm Ngưu Hữu Đạo một câu, “Ngươi đang cầm tính mệnh đệ tử Vạn Động Thiên Phủ ra làm mồi nhử!”

Ngưu Hữu Đạo dừng bước, chống kiếm trước người, quay qua nhìn hắn mỉm cười, nói ra những lời có chút lạnh nhạt vô tình, “Lúc này mới đến được đâu đâu, phía sau còn có mưa gió càng lớn hơn chờ đợi, hy sinh là điều không tránh khỏi, ta cũng không có cách nào bảo hộ được tính mạng của tất cả mọi người, chỉ có thể cố hết sức bảo toàn được càng nhiều tính mạng hơn mà thôi.”

Nam tử áo thêu bông: “Thế nhưng là, khi gặp phải nguy hiểm, thì người liều mạng lại là người khác, ngươi từ đầu tới cuối ngay cả ngón tay cũng đều không có động đậy được một chút.”

Ngưu Hữu Đạo: “Liều mạng! Là một khi động thủ chính là lấy mạng đi liều, ta không thích cùng người khác liều mạng, có thể tránh khỏi thì tận lực tránh đi, có người động thủ giúp, ta cần gì phải tự mình động thủ chi. Ta là người không thích máu me!”

Nam tử áo thêu bông: “Để cho người khác giết giúp chẳng lẽ cũng không phải là máu me à?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta là người không thích chém chém giết giết, luôn luôn không dễ dàng xuất thủ!”

Nam tử áo thêu bông nghĩ tới hồi nãy đối phương thờ ơ để cho hắn phải xuất thủ, bèn mắng “Ngươi có đủ vô sỉ!”

Ngưu Hữu Đạo gật nhẹ đầu, tỏ vẻ cám ơn lời khen tặng rồi bước đi, tiến vào trong dịch trạm, chuẩn bị rửa mặt.

Đợi hắn rời đi xong, Quản Phương Nghi bèn xích lại gần nam tử áo thêu bông hỏi thăm, “Ngươi là ai?”

Nam tử áo thêu bông: “Ta là ai có trọng yếu không? Ngược lại là ngươi nè, ta có nghe nói qua, Hồng Nương Tề kinh, ngươi thật sự dự định ở cùng hắn cả một đời ư?”

“Ta cũng không muốn ở cùng hắn, giống như ngươi nói ý, hắn vô liêm sỉ, ta là bị hắn lừa gạt tới. Ai, chuyện xui xẻo không nói nữa, nói đến thêm đau lòng.” Quản Phương Nghi làm vẻ vũ mị đánh đánh cánh tay hắn, đối phương không muốn lộ ra thân phận, nàng cũng liền không hỏi thêm nữa, hơi hạ thấp người sau đó rời đi.


Tiến vào trong dịch trạm, tìm được Ngưu Hữu Đạo đang rửa mặt, hỏi: “Nam nhân ăn mặc ‘ẻo xì lả’ bên ngoài kia là ai ‘zị’?”

‘Ẻo xì lả? Đang dùng khăn che mặt lau Ngưu Hữu Đạo thả xuống, nhịn không được bật cười, lắc đầu nói: “Hắn không cho ta nói, ta cũng không dám nói.”

Quản Phương Nghi lườm trắng mắt, không chịu nói có cố hỏi cũng vô dụng, lại tiếp tục cau mày nói: “Đã dụ địch thành công, sao ngươi còn muốn cưỡi ngựa đi đường nữa? Ngươi cảm thấy người ta còn có thể ‘dính câu’ nữa hay sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cảm thấy đối phương sẽ dễ dàng từ bỏ ý đồ sao?”

Quản Phương Nghi: “Sợ là sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy, chỉ là đã trải qua một lần thiệt, sao có thể tiếp tục chui vào bẫy của ngươi nữa, đâu còn cần thiết phải chậm rãi cưỡi ngựa đi đường chi.”

“Không cam chịu từ bỏ, vậy liền cho đối phương chút thời gian để chuẩn bị đi. Ngươi cho rằng ta đây chỉ là muốn giết một chút người cho bọn hắn chút giáo huấn thôi à? Lần này vốn chỉ là một lời đề tỉnh thôi, rằng chỉ chút xíu lực lượng ấy muốn đối phó ta là không đủ đâu, lần sau muốn ra tay với ta, phải nhớ kỹ, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền phải dốc hết toàn lực đi!” Cầm khăn mặt xoa xoa tay, thuận tay ném sang một bên, “Lúc này, không cần thiết chơi trò thần long thấy đầu không thấy đuôi nữa, ta sẽ để cho bọn hắn biết rõ ràng ta đang ở đâu. Nếu muốn tránh cũng không thể tránh được, vậy thì tới đi, đánh cho một đấm, miễn cho trăm cú đấm cứ tới mãi. Truyền tin tức cho Hoàng Liệt, bảo hắn đến Nhà Tranh sơn trang một chuyến. . . Ừm, cũng không nên nói trực tiếp thẳng quá như vậy, không thôi Hoàng đại chưởng môn sẽ không cao hứng, liền nói có chuyện khẩn cấp cần thương lượng.”

. . .  . . .

Trong núi, sau khi nhìn qua mật tín xong Triệu Sâm chuyển sang cho Cao Thiếu Minh.

Cao Thiếu Minh bưng lấy thư tin nhìn qua về sau, quá sợ hãi, “Hơn một trăm tên cao thủ, toàn quân bị diệt, một người cũng không có ai chạy thoát, cái này làm sao có thể?”

Triệu Sâm: “Người của ta chạy đến hiện trường tra xét, thi thể đều giúp ngươi đếm qua, sẽ không có sai. Ta nói rồi, người ta rõ ràng là cố ý bày bẫy rập mà, ngươi nhất định phải cứng rắn chạy tới nhảy vào chi.”

Cao Thiếu Minh: “Người của ngươi bị tổn thất hết bao nhiêu?”

Triệu Sâm nhìn sang một bên, “Phát hiện tình huống không đúng, phát hiện đối phương đã chuẩn bị số lượng lớn nhân thủ như vậy tới bao vây, ta còn có tất yếu để người của ta chạy lại đi chịu chết sao?”

“Ngươi. . .” Cao Thiếu Minh giận tím mặt chỉ chỉ hắn.

Triệu Sâm lạnh nhạt nhìn hắn: “Đã nói không nên vội vàng động thủ rồi, làm sao? Muốn đẩy trách nhiệm lên trên người của ta? Bản thân mình cầu công sốt ruột, cứng rắn nhảy vào trong cạm bẫy, còn muốn trách ta? Ta thấy ngươi bây giờ hay là nên ngẫm lại làm sao giao nộp với Yến Đình khi để chết nhiều người như vậy lại còn thất thủ nữa đi!”

“Hừ!” Cao Thiếu Minh phất tay áo hừ lạnh, lại tiếp tục cau mày nói: “Hắn lấy ở đâu ra nhiều cao thủ như vậy tới hộ vệ vậy nhỉ?”

Triệu Sâm: “Hoặc là Vạn Động Thiên Phủ, hoặc là Đại Thiền sơn, ngoại trừ hai nhà này, còn có thể là người nào đi xuất lực lớn như vậy vì hắn nữa?”


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement