Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 586: Tuần Sát sứ của Phiếu Miểu các

Tiếng vó sắt ‘rầm rập’, đằng sau mấy chục kỵ sĩ, là mấy ngàn bộ tốt chạy bộ theo sau, xâm nhập vào khu vực rừng núi chỗ giao chiến.

Nhân mã của đồn bảo vệ đóng ở phụ cận nhận được quân lệnh, bèn hoả tốc chạy tới.

Một tên đệ tử Vạn Động Thiên Phủ chạy theo đội quân lập tức nhảy xuống, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, xem xét thi thể đồng môn, thần sắc ngưng trọng.

Nhân mã đồn bảo vệ tản ra, bắt đầu tìm kiếm ở trong núi rừng, từng bộ thi thể thích khách được tìm kiếm lôi ra, ngoại trừ bảy bộ đệ tử thi thể của Vạn Động Thiên Phủ ra, những bộ thi thể của người khác toàn bộ được ném vào trong cái hố vừa mới được đào.

Chất củi nhóm lửa, mùi thi thể cháy khét xộc lên, sau khi thiêu huỷ xong thì vùi ngay tại chỗ, việc hủy thi diệt tích này là ý của Ngưu Hữu Đạo.

Ngoài dịch trạm, hơn ngàn nhân mã đuổi tới, trong đó cũng có một tên đệ tử Vạn Động Thiên Phủ chạy theo quân đồn bảo vệ, chạy đến tiếp ứng đám người Tôn Lâm Tiên đang bị thụ thương.

Về phần mấy người Ngưu Hữu Đạo, thì đã sớm đổi ngựa rời đi trước đó. . .  . . .

Thanh Sơn quận, hang động núi đá, cấm địa của Ngũ Lương sơn.

Viên Cương đang ngồi ở trong một gian thạch thất, theo thường lệ xem xét mật báo từ các nơi truyền đến mỗi ngày, chải vuốt xem có tin tức nào hữu dụng hay không, đây là một trong những công việc thường ngày của hắn tại Thanh Sơn quận.

Trong thạch thất có kê hai cái bàn, một cái là của Viên Cương, một cái đối diện là của Công Tôn Bố, Viên Cương liếc nhìn qua Công Tôn Bố cũng đang xem xét mật tín tương tự như mình.

Bên ngoài, một tên đệ tử tiến đến vào, bẩm báo: “Chưởng môn, bên ngoài núi có người xin cầu kiến, nói là bằng hữu cũ của ngài.”

Công Tôn Bố vẫn nhìn xem mật tín trên tay, thuận miệng hỏi thăm, “Là người nào?”

Đệ tử đáp: “Tự xưng là Bách Lý Yết, nói là đi ngang qua nơi đây thuận đường nên ghé vào bái phỏng.”

“Bách Lý Yết?” Công Tôn Bố hơi sửng sốt một chút, thả mật tín trên tay buông xuống, ngẩng đầu lên nghi hoặc tự hỏi, “Sao hắn lại tới đây?”

Viên Cương có vẻ như vô tình không để ý ngẩng mắt lên, hỏi một tiếng, “Là ai vậy?”


Công Tôn Bố: “Một tên tán tu hơi có chút danh tiếng trên tu hành giới.”

Viên Cương: “Bằng hữu của ngươi à?”

Công Tôn Bố lắc đầu, “Trước kia khi còn chưa về bên này, lúc ta đi du lịch có nhận biết, cũng chỉ gặp có một lần, chưa nói tới quen thuộc, không tính là bằng hữu gì, hắn tìm đến làm gì nhỉ?”

Viên Cương không có hỏi nhiều, lại tiếp tục cúi đầu xem mật tín trên tay mình.

“Cho mời đi.” Công Tôn Bố giơ tay lên ra hiệu, chính mình cũng đứng dậy.

Bởi vì tính chất của Ngũ Lương sơn bây giờ, người ngoài sẽ không tiện tiến vào bên trong nội bộ Ngũ Lương sơn được, nên liền kiến tạo một ngôi lầu các đặt ở một chỗ sườn núi bên ngoài sơn môn, chuyên môn dùng để đãi khách, lúc nghỉ ngơi, cũng có thể tới ngắm cảnh.

Khách đến thăm Bách Lý Yết cũng chỉ có một thân một mình, một người một kiếm, áo choàng có ống tay lớn, ba sợi râu dài, lúc đi đường tay áo bay bay, trông có chút thoải mái.

Công Tôn Bố đã đứng chờ ở cửa vào lầu các, nhìn thấy khách đến, chắp tay cười chào: “Bách Lý huynh, đã lâu không gặp.”

Bách Lý Yết cũng cười ‘ha ha’ chắp tay chào, “Công Tôn huynh, từ biệt nhiều năm, phong thái ngày càng hơn xưa ha.”

Công Tôn Bố mời đối phương tiến vào trong lầu các ngồi, tự nhiên có trà nước được dâng lên.

Bách Lý Yết tựa hồ như không thích ngồi yên một chỗ, một mình đi tới đi lui, leo lên leo xuống lầu các, quan sát bốn phía, cuối cùng đứng trước cửa sổ tầng trên lầu các  nhìn cảnh trí xa xa phía bên ngoài cửa sổ, cũng chưa có nói rõ ý đồ đến.

Công Tôn Bố nhẫn nại phụng bồi một lúc hơi nhíu mày, phát hiện vị này thật đúng là không coi mình là khách nhân, chúng ta rất quen thuộc sao?

Con mắt liếc qua bắt gặp, Bách Lý Yết mỉm cười, “Địa phương trông bình thường, nghe nói Ngưu Hữu Đạo ở tại Nam Châu này là người nhất ngôn cửu đỉnh, vì sao không tìm cho bản thân một nơi thần tiên cảnh mà ở, ngược lại lại an thân ở nơi hoang sơn lĩnh dã này, phải chăng đã có chút ủy khuất Công Tôn chưởng môn rồi?”

Công Tôn Bố chỉ chỉ Nhà Tranh sơn trang có thể nhìn thấy được phía bên ngoài cửa sổ: “Đạo gia ở trong sơn trang có một bộ câu đối, viết là: Núi không tại cao, có tiên thì có danh. Nước không tại sâu, có rồng thì linh. An thân ở nơi nào không quan trọng, quan trọng là có thể an thân, sao lại có chuyện ủy khuất gì?”

“Núi không tại cao, có tiên thì có danh. Nước không tại sâu, có rồng thì linh. . .” Bách Lý Yết khẽ vuốt cằm thì thầm lập lại, ánh mắt nhìn về phía sơn trang, “Lời lẽ thật là chí lý. Nhà Tranh, tên mặc dù không được đẹp, lại thật ứng với câu núi không tại cao, nước không tại sâu, bây giờ trên tu hành giới ai chẳng biết Thanh Sơn quận có Nhà Tranh sơn trang. Đã nghe qua đại danh Nhà Tranh sơn trang, không biết Công Tôn huynh có thể mang ta đi vào thăm qua hay không?”


Công Tôn Bố lắc đầu: “Sợ là đã để Bách Lý huynh thất vọng, Nhà Tranh sơn trang chính là yếu địa(nơi trọng yếu) của Thanh Sơn quận, cũng có thể nói là nơi quan trọng của toàn bộ Nam Châu, người ngoài không thể tuỳ tiện tiến vào, ta cũng không có tư cách tùy tiện mang người ngoài đi vào.”

Bách Lý Yết tiếc hận nói: “Tới thăm mà khó vào, quả là đáng tiếc.”

Công Tôn Bố không quen biết hắn, không muốn dây dưa với hắn nữa, thử hỏi: “Không biết Bách Lý huynh đến đây có gì phân phó?”

Bách Lý Yết quét ánh mắt khắp chung quanh, chợt lắc ống tay áo một cái, lộ ra một khối bạch ngọc giống như lệnh bài, phía trên có khắc hoa văn mây mù mờ mịt, sau dưới mây mù có từng dãy lầu các nhà cửa liên miên như ẩn như hiện.

Vừa nhìn thấy hoa văn trên lệnh bài, trong đầu Công Tôn Bố hiện lên ba chữ ‘Phiếu Miểu các’, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, khó có thể tin nhìn vị đứng ở trước mắt này.

Bách Lý Yết đưa đưa lệnh bài trong tay ra, ra hiệu cho hắn cầm lấy kiêm nghiệm thử đi.

Trong đầu Công Tôn Bố hiện lên đủ các loại suy nghĩ, cuối cùng gian nan đưa tay ra, tiếp nhận lấy lệnh bài kia.

Ngón tay gian nan cọ đi cọ lại hoa văn trên lệnh bài điêu khắc, sau đó thi pháp rót pháp lực vào trong điều tra, lập tức cảm nhận được từ trong lệnh bài có một cỗ khí tức hùng hồn khó nói nên lời ụp xuống, khiến cho tâm thần người ta run rẩy, loại khí tức này không có cách nào giả mạo được, bởi vì truyền thuyết nói, lệnh bài này là dùng di hài của thần rồng chế tác ra, là từ xương rồng chân chính làm thành.

Cái này cũng mang ý nghĩa, là tấm lệnh bài trên tay Bách Lý Yết này là hàng thật.

Thu hồi pháp lực điều tra lệnh bài, Công Tôn Bố cầm hai tay hoàn trả lại lệnh bài, hầu kết run run nhấp nhô mấy lần, thanh âm phát ra không được bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là người của Phiếu Miểu các?”

Bách Lý Yết thu hồi lệnh bài, cho vào trong tay áo, nhàn nhạt phun ra ba chữ, “Tuần Sát sứ!”

Công Tôn Bố nội tâm rung động, nằm mơ cũng không nghĩ tới bề ngoài vị này chỉ là một tán tu hơi có chút danh khí trên tu hành giới, thế mà lại là Tuần Sát sứ của Phiếu Miểu các.

Như thế nào là Tuần Sát sứ của Phiếu Miểu các? Đúng như tên gọi, ý nghĩa người này là người đi tuần sát thiên hạ cho Phiếu Miểu các!

Phiếu Miểu các là địa phương nào?

Cửu Thánh(9 thánh) tuy có thế lực của riêng mình, nhưng vì để khống chế thiên hạ, đã liên hiệp lập ra một nơi nắm bắt toàn bộ chuyện thiên hạ, những hiểu biết và hành động của một người là có hạn, nhưng 9 người liên hợp lại, thiên hạ dù có muôn hình vạn trạng cũng khó mà trốn khỏi con mắt của Cửu Thánh.


Phiếu Miểu các tự chế định lấy quy tắc vận hành của tu hành giới lẫn cả thế tục, thí dụ như chỉ có Phiếu Miểu các mới có thể được phép kinh doanh các loại tiền trang, tiền trang trong thiên hạ chính là của Phiếu Miểu các, kẻ nào dám khiêu chiến, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!

Một vài đại môn phái mặc dù có thể được xếp đứng hàng Phiếu Miểu các, nhưng cũng chỉ là tuân theo quy tắc ghế ngồi, không phải là người có thể làm chủ ở Phiếu Miểu các, thí dụ như lệnh bài này, những đại môn phái được xếp đứng hàng kia liền không thể lấy ra được.

Bách Lý Yết: “Công Tôn huynh hiện tại chắc hẳn đã biết ý đồ ta đến rồi đi, nên tuân hay là không tuân theo đây?”

Trên trán Công Tôn Bố dần dần có mồ hôi lạnh toát ra, sắc mặt nhìn cũng có chút khó coi, bị Phiếu Miểu các tìm tới, hắn có tư cách cự tuyệt sao? Không có!

Ở thiên hạ này, không ai dám đối nghịch với Cửu Thánh, thiên hạ này là thiên hạ của Cửu Thánh!

Công Tôn Bố: “Ta có lựa chọn sao?”

Bách Lý Yết mỉm cười gật đầu, “Minh bạch liền tốt.”

Công Tôn Bố: “Các hạ chắc hẳn không phải là hướng tới ta, là vì Ngưu Hữu Đạo sao?”

“Thông minh!”

“Vì cái gì?”

“Cây cao vượt rừng, thanh danh vang dội, gần đây nhất chói sáng vô cùng, nếu là người trong thế tục thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác lại là người trong giới tu hành, nên cũng là cần quan tâm đến một chút.”

Công Tôn Bố minh bạch, Đạo gia gần đây nhất quá bắt mắt, đã khiến cho Phiếu Miểu các chú ý đến, rất có thể đã hấp dẫn ánh mắt Cửu Thánh, thế là Tuần Sát sứ của Phiếu Miểu các chạy tới.

Đây là muốn bắt hắn làm thám tử cho Phiếu Miểu các ở bên người Ngưu Hữu Đạo a!

Nội tâm của hắn rất thống khổ, làm loại thám tử này, vĩnh viễn không thể bại lộ ra, có muốn nhờ cậy vào thế Phiếu Miểu các để kiếm chỗ tốt cũng là không thể được, Phiếu Miểu các sẽ không để cho ai biết được ngươi có bất kỳ quan hệ gì với bọn hắn, nhưng ngươi không có sự lựa chọn nào khác, người ta muốn hủy diệt ngươi đi là quá dễ dàng, dù Ngưu Hữu Đạo có năng lực cũng không ngăn được!

Nói thật, Ngưu Hữu Đạo đối xử với Ngũ Lương sơn không tệ, với Công Tôn Bố hắn cũng là không tệ.

Ngưu Hữu Đạo làm người, mị lực nhân cách của Ngưu Hữu Đạo, Công Tôn Bố hắn không tìm thấy được lý do phản bội, thế nhưng đen đủi hắn là người bị Phiếu Miểu các tìm đến, hắn lại có thể làm sao bây giờ?

Công Tôn Bố chậm rãi nhắm mắt, “Ta không rõ.”


“Không rõ cái gì?”

“Tại sao là ta? Ta không tính là tâm phúc chân chính của Ngưu Hữu Đạo, chân chính tâm phúc của Ngưu Hữu Đạo là mấy người bên cạnh hắn kia, vì cái gì ngươi không tìm bọn hắn, vì cái gì lại tìm ta, cũng bởi vì ta và ngươi có quen biết sao?”

Bách Lý Yết: “Ngươi cảm thấy tìm mấy người luôn một lòng liều chết vì Ngưu Hữu Đạo thích hợp sao? Loại người này không tỉnh táo, rất dễ xử trí theo cảm tính. Ta có thể tìm tới ngươi, tự nhiên có nguyên nhân tìm tới ngươi.”

Công Tôn Bố cười khổ, “Muốn ta làm cái gì?”

Bách Lý Yết: “Ngươi yên tâm, chúng ta làm việc cũng có quy củ, sẽ không để cho ngươi phải khó xử, cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngươi cái gì, ngươi cứ làm việc theo thường ngày thôi, nên làm cái gì thì làm cái đó, sẽ không để cho ngươi bị lộ ra bất luận sơ hở gì, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi. Nếu thật sự bởi vì vạn bất đắc dĩ, bởi vì chúng ta bên này làm chuyện gì khiến cho ngươi bại lộ, chúng ta sẽ bồi thường cho ngươi rất phong phú. Nghe nói ngươi là một trong những trụ cột nắm giữ thông tin của Ngưu Hữu Đạo?”

Công Tôn Bố thở dài: “Xem như thế đi!”

Bách Lý Yết hơi có không thích, “Xem như? Hẳn là còn muốn mập mờ qua loa với ta nữa?”

Công Tôn Bố: “Tuyệt đại bộ phận tin tức đều sẽ đi qua chỗ ta bên này, nhưng cũng có tin tức không đi qua chỗ ta bên này, được sơn trang bên kia trực tiếp khống chế, phía sơn trang bên kia hẳn là mới là tuyệt mật thật sự.”

Bách Lý Yết hơi nhíu mày, trầm ngâm một trận, lấy từ trong tay áo ra một cái hộp dài mảnh đưa cho hắn.

Công Tôn Bố tiếp nhận, nhìn qua đã biết là hộp đựng trứng Kim Sí, đối phương hiển nhiên là muốn bí mật thành lập đường dây liên lạc với mình.

“Với thân phận và điều kiện của ngươi, mỗi ngày chắc phải nhận không ít tin tức, Kim Sí lui tới từ trên tay ngươi sẽ không khiến người khác hoài nghi. Vẫn là câu nói kia, ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó, chúng ta sẽ không tùy tiện quấy rầy ngươi, một khi có việc cần hỏi thăm, hi vọng ngươi biết gì nói nấy, không có giấu diếm, nếu không hậu quả ngươi cũng biết rồi đó.” Bách Lý Yết hơi cảnh cáo chút.

Đồ vật trong tay lúc này cho Công Tôn Bố cảm giác nặng tựa vạn cân, gian nan gật đầu nói: “Đã rõ.”

Khách nhân không có ở lại bao lâu liền rời đi.

Công Tôn Bố đứng bên ngoài lầu các an bài người đưa tiễn, nội tâm thất vọng mất mát. . .  . . .

Trong sơn trang, Viên Cương bước đi ngang qua Trang Hồng, Viên Cương gặp phải nàng thì cũng chỉ là hơi gật đầu thăm hỏi mà thôi, Trang Hồng bị bỏ qua hơi dừng bước, lại từ từ quay đầu nhìn hắn một cái.

Viên Cương tiến vào trong phòng bếp sơn trang, nhìn chúng tăng Nam Sơn tự đang bận rộn chuẩn bị cơm nước hôm nay.

“Viên gia.” Ngô Tam Lưỡng đứng ở cửa ra vào lên tiếng chào hỏi, phòng bếp là cấm địa của Nam Sơn tự, ngoại trừ Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương ra, Viên Phương chết sống không để cho người nào khác tiến vào.

PS: Dịch dã khẩn cấp, mọi người cần tuân thủ chỉ thị của nhà nước.


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement