Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 588: Cùng nhau thưởng thức

Sắc trời còn chưa sáng, cửa thành Nam liền đã sớm mở rộng, hơn vạn nhân mã như như rồng rắn ào ào chạy ra khỏi thành, phía trước có mấy trăm kỵ binh áp trận.

Động tĩnh lớn như vậy, cũng làm cho không ít người trong thành sớm tỉnh giấc.

Đến xế trưa, hơn vạn nhân mã rời kinh thành xuất hiện ở địa phương cách hơn hai mươi dặm ngoài thành, xâm nhập vào khu vực đồng ruộng bằng phẳng, lưng dựa vào núi, bên cạnh một trang viên có dòng sông vây quanh.

Đại môn phía bên ngoài trang viên đóng chặt, có một loạt quân sĩ đứng canh chừng, cùng nhau gọi người bên trong đầu hàng, bảo người bên trong lập tức mở cửa thúc thủ chịu trói, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Trong trang viên từ trên xuống dưới đã loạn thành một bầy, trang chủ Tông Duyên Linh đang đứng ở dưới mái hiên, tâm trạng đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Lẩm bẩm: “Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ phụ thân bên kia đã đắc tội gì với triều đình rồi?”

Hai tên hạ nhân bình thường ăn mặc quy củ kiểu người hầu, một già, một trung niên, lúc này tinh khí thần bỗng nhiên đã thay đổi, đâu còn giống như là hạ nhân gì nữa.

Lão bộc già kéo Tông Duyên Linh đang sốt ruột đi lui đi tới lại nói, “Trang chủ, hiện tại chỉ có cách, là hai người chúng ta mang trang chủ giết ra ngoài.”

Tông Duyên Linh dậm chân nói: “Bên ngoài có thiên quân vạn mã vây khốn thế kia, há có thể không có tu sĩ, làm sao giết ra ngoài đây? Coi như hai người các ngươi có thể mang được ta giết ra ngoài, vậy vợ con ta phải làm sao bây giờ? Hai người các ngươi làm sao có thể đồng thời mang cả vợ con* ta cùng giết ra được?”(* xưng hô trong triều đình quan lại thì mình sẽ để là mẫu tử, thê nhi..v.v., còn người dân bình thường thì mình sẽ chuyển về ngôn ngữ thuần việt bình thường vợ chồng, con cái, mẹ con)

Người hầu trung niên trầm giọng nói: “Trang chủ, có thể bảo đảm một người tính một người, dù sao cũng tốt hơn không thể bao vệ được ai, nếu không chúng ta cũng không có cách nào bàn giao với tiên sinh.”

Tông Duyên Linh khoát tay, “Có lẽ còn chưa bết bát đến mức như vậy, có lẽ là chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi, không bằng nghe lệnh mở cửa thử, có thể còn chưa nghiêm trọng như chúng ta đã nghĩ.”

Lão bộc già, “Trang chủ, không nên ôm tâm lý may mắn như vậy, nhân mã bên ngoài xuất động không phải là nhân mã bình thường, là cấm quân kinh thành đó, đối phó với một nhà địa chủ cần xuất động cấm quân sao? Sự tình tuyệt đối không có đơn giản như ngài nghĩ như vậy đâu. Một khi chúng ta thúc thủ chịu trói, vậy thân phận tu sĩ của hai người chúng ta sẽ tránh không được bị bại lộ. Thiên hạ có pháp tắc, tu sĩ phải giữ một khoảng cách với dân thường, trang chủ không phải là quan viên triều đình, nếu như phát hiện hai người chúng ta núp ở đây, ăn cung phụng của dân, thì chúng ta đều cùng khó thoát tội!”

Tông Duyên Linh bi phẫn nói: “Những người lén lút làm chuyện này còn thiếu sao?”

Lão bộc: “Quy tắc ở trong tay người thi hành, bọn hắn không nguyện ý phát hiện thì tự nhiên là không có việc gì, muốn cố ý phát hiện tự nhiên là sẽ truy cứu trách nhiệm, trên đời nào có công bằng triệt để, nhìn động tĩnh bên ngoài kia, kẻ đến là không thiện, trang chủ cảm thấy đối phương sẽ bỏ qua không truy cứu trách nhiệm hay sao?”

Tông Duyên Linh: “Nếu là như thế, hai người các ngươi nhanh chóng rời đi nhanh, chỉ cần không lưu lại chứng cứ, lại mời phụ thân ra mặt nghĩ biện pháp, triều đình có lẽ sẽ còn cho phụ thân chút tình mọn.” Thấy hai người còn muốn nói gì nữa, hắn lúc này bèn khoát tay ngăn cản, “Ta không thể ném mặc kệ vợ con được, hai người các ngươi sau khi rời khỏi đây, coi như triều đình phát hiện nơi này có tu sĩ, ta cũng có thể một mực phủ nhận, chỉ nói hai người các ngươi là tu sĩ tới ăn trộm, như vậy có thể kéo dài được chút thời gian, các ngươi mau chóng liên hệ với phụ thân xin giúp đỡ.”

Hắn kiên trì như vậy, hai người cũng không có cách nào khác, hắn không đáp ứng, nếu như vợ con của hắn xảy ra chuyện gì, hai người cũng không đảm đương nổi trách nhiệm, có một số việc cần hắn gật đầu mới được.


Cuối cùng hai người đành phải cấp tốc thay hình đổi dạng, đổi lại một thân y phục che mặt, từ trong một góc viện cấp tốc lướt nhanh xông ra.

“Bắn tên!”

Theo một tiếng ra lệnh, mưa tên bay tán loạn, hai người xông ra thực lực cường hãn, cưỡng ép đảo loạn mưa tên, lăng không phá vây bay ngang qua.

“Muốn chết!” Một tên tu sĩ đang ngồi trên lưng ngựa hừ lạnh.

Vài tiếng kiếm minh kang kang, mấy tên tu sĩ đang ngồi trên lưng ngựa nhìn xem bỗng nhiên rút kiếm, mười mấy người đằng không bay lên chặn đường, song phương đụng nhau ở không trung, giữa không trung triển khai một trận kịch chiến.

Có cao thủ tọa trấn tại trong kinh thành của tam đại phái xuất mã, lại lấy nhiều đánh ít, chém giết cũng không kéo dài được bao lâu, thời khắc đại môn trang viên mở ra, chiến đấu cũng đã kết thúc.

Tông Duyên Linh một mình đứng ở bên ngoài cửa viện, một mặt đầy bi thương.

Số lượng lớn nhân mã từ hai bên cạnh hắn vọt vào trong trang viên, quấy cho bên trong gà bay chó chạy, tiếng kêu sợ hãi vang lên liên hồi, còn có tiếng tiểu nhi khóc ré.

Một tên tướng lĩnh người mặc chiến giáp thúc ngựa chầm chập tiến đến trước mặt Tông Duyên Linh, ở trên cao nhìn xuống hắn.

Người này không phải ai khác, chính là thông gia ban đầu của Tống Cửu Minh, nguyên nhạc phụ của Tống Diễn Thanh, một trong Tứ đại thống lĩnh kinh kỳ Vương Hoành.

“Tướng quân, tiểu dân chính là lương dân tuân theo luật pháp, không biết đến tột cùng đã phạm vào tội gì, mà cần phải hưng sư động chúng như vậy?” Tông Duyên Linh chắp tay hỏi.

Vương Hoành đưa tay qua vai, vẫy vẫy, hai tên người hầu toàn thân dính máu vừa mới chạy thoát ra trang viên bị người kéo ra, kéo tới trước mặt Tông Duyên Linh.

“Có biết chúng hay không?” Vương Hoành lạnh lùng hỏi.

Tông Duyên Linh lắc đầu, “Không biết là người phương nào.”

Vương Hoành vừa nhìn về phía hai người hầu kia, người hầu trung niên nói: “Hai chúng ta hết tiền, tới đây chỉ là muốn thuận tiện kiếm ít tiền tài mà thôi.”


“Hừ hừ!” Vương Hoành cười lạnh một trận, nụ cười lạnh lộ ra ý mỉa mai.

Người đã rơi vào tay bên này, bên này đã hạ quyết tâm muốn làm, coi như không có chuyện gì cũng có thể biến thành có chuyện, cho phép các ngươi không thừa nhận mà được à?

Hắn lười nhác nhiều lời, thần thái kiêu căng, thúc tọa kỵ xoay chuyển rời đi.

. . .  . . .

Nam Châu phủ thứ sử, Lam Nhược Đình cầm mật tín đi vào trong viện Mông Sơn Minh ở.

Trong nội viện, La Đại An đang để trần luyện thương dưới nắng, Mông Sơn Minh với Thương Triều Tông người ngồi người đứng, đang còn quan sát.

Lam Nhược Đình đi đến trước mặt hai người chào hỏi, xong đưa mật tín cho Thương Triều Tông.

Thương Triều Tông xem qua xong kinh ngạc ngẩng đầu, “Đạo gia muốn dời tới phủ thành định cư sao?”

Lam Nhược Đình gật đầu, “Đạo gia đích thân gửi tin tới, sẽ không có sai.”

Mông Sơn Minh muốn xem thư, sau khi xem xong cũng kỳ quái, “Muốn định cư tại phủ thứ sử sao? Không phải hắn không muốn đến ở phủ thành sao? Làm sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý vậy?”

Thương Triều Tông suy nghĩ một hồi, “Nếu Đạo gia đã nói vậy, vậy thì liền sai người thu thập dọn dẹp một cái đình viện, để Đạo gia trực tiếp dọn tới ở là được rồi.”

Mông Sơn Minh lưu tâm để ý đến Lam Nhược Đình đang nhăn mày, vẻ mặt tựa hồ có chút không đúng, bèn hỏi: “Tiểu Lam nghĩ như thế nào?”

Thương Triều Tông nghe vậy bèn quay nhìn lại.

Lam Nhược Đình khoát tay, “Ta không có nghĩ gì, chẳng qua là cảm thấy có hơi chút kỳ quái, chúng ta vừa mới thu đến tin tức, thì trong thành cũng đã có tin tức truyền ra trước rồi. Trước đó ta chỉ coi là lời đồn, không coi ra gì, hiện tại quả nhiên là có việc này thật, thật sự là khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.”

Còn có chuyện như vậy? Thương Triều Tông cùng Mông Sơn Minh quay mặt nhìn nhau. . .  . . .


Thanh Sơn quận.

Hoàng Liệt đang tạm ở lại khách viện lại chạy tới Nhà Tranh sơn trang, đây đã là lần thứ ba hắn đi vào đây sau khi đến Thanh Sơn quận, trước đó còn có mấy lần sai đệ tử trong môn đến nữa.

Trong đình đài thủy tạ, Viên Cương cũng lần nữa ra mặt chiêu đãi.

Chẳng cần trà nước gì cả, Hoàng Liệt phất ống tay áo dẹp đi, không cần, hắn đã sớm không kiên nhẫn được nữa, “Ngưu Hữu Đạo đến tột cùng có ý gì đây? Ta đã ở đây chờ đợi mấy ngày rồi, tưởng ta rảnh lắm hả? Hắn lúc nào thì trở về, hôm nay nhất định phải cho ta câu trả lời chắc chắn!”

Viên Cương nói: “Sắp rồi ”

Hoàng Liệt: “Sắp rồi? Ngươi dùng lời này qua loa ta biết bao nhiêu lần rồi? Từ Kim Châu về đây có bao nhiêu hả? Hắn có tọa kỵ phi hành, cần phải tốn thời gian mấy ngày sao?”

Viên Cương: “Xảy ra chút ngoài ý muốn, Đạo gia trên đường gặp phải lượng lớn thích khách ám sát, bởi vậy làm chậm trễ chút thời gian.” Không phải đối phương không chờ đợi nổi nữa, hắn cũng sẽ không nói ra chuyện này.

“Ám sát?” Hoàng Liệt sửng sốt một chút, ánh mắt hơi lấp lóe, có chút ngoài ý muốn, lại tựa hồ không có ngoài ý muốn, thử hỏi: “Tình hình Ngưu Hữu Đạo như thế nào rồi?”

Mấy vị trưởng lão đi theo cũng quay mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều có ý ngầm hiểu lẫn nhau.

Viên Cương: “Đã không sao.”

“À! Vậy là tốt rồi.” Hoàng Liệt gật đầu, trong giọng nói cũng không biết là tiếc nuối hay là cảm thấy may mắn cho Ngưu Hữu Đạo nữa.

Xảy ra chuyện như vậy, hắn tự nhiên là không tiện nói thêm gì nữa, đành phải nhẫn nại tiếp tục chờ đợi.

Liền ngay lúc bọn hắn vừa đi ra khỏi đại môn Nhà Tranh sơn trang, dưới núi có mấy người đang tiến lên, bên này bèn tập trung nhìn vào, không phải là Ngưu Hữu Đạo còn có thể là ai, đám người Ngưu Hữu Đạo trở về.

Song phương vừa chạm mặt, Hoàng Liệt lập tức dò xét trên dưới, quan sát xem khí sắc Ngưu Hữu Đạo một chút rồi nói, “Nghe nói trên đường lão đệ gặp phải ám sát, không có sao chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đúng là gặp chút phiền phức, không dùng phi hành tọa kỵ di chuyển, khiến Hoàng chưởng môn đợi lâu, thật sự có lỗi.”

“Không có việc gì liền tốt, không có việc gì liền tốt.” Hoàng Liệt như trút được gánh nặng cười ha ha nói.

Ngưu Hữu Đạo: “Lúc đầu muốn liên lạc Hoàng chưởng môn xin Đại Thiền sơn chi viện, thế nhưng tình huống khi đó rất khẩn cấp, lúc liên hệ xảy ra chút vấn đề.”


Quản Phương Nghi đứng một bên khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, đều là chuyện ma quỷ, đoạn đường này cưỡi ngựa đi ung dung không chút hoang mang nào cả.

Phái người khẩn cấp đi Kim Châu xin tiếp viện gấp sao? Hoàng Liệt trong lòng thầm nhủ, đáp án chỉ có trong lòng hắn rõ ràng, bất quá ngoài miệng vẫn là nghiêm túc nói: “Đại Thiền sơn không biết rõ tình hình, nếu như biết rõ tình hình tất nhiên sẽ nghĩa bất dung từ!”

Vừa trở về, cửa ra vào cũng không phải nơi ở lâu nói chuyện, Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu mời vào bên trong.

Thời khắc một đám người quay người đi vào, Hoàng Liệt để ý tới nam tử áo thiêu bông đi theo bên người Ngưu Hữu Đạo, một đại nam nhân ăn mặc loè loẹt như vậy thật sự là khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái, đến nơi này lại còn đeo mặt nạ nữa, hắn nhịn không được lên tiếng thỉnh giáo, “Vị bằng hữu này là…?”

Nam tử áo thiêu bông chỉ là nhàn nhạt liếc hắn một cái, không để ý tới hắn, một mình dạo bước tiến vào đại môn, một đường quan sát cảnh sắc ở hai bên Nhà Tranh sơn trang này.

“Riêng tư của người ta, ta cũng không tiện giới thiệu.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, không đề cập tới thân phận của đối phương, Hoàng Liệt đành phải thôi.

Quản Phương Nghi lại lặng lẽ lưu tâm lấy phản ứng của Viên Cương, cũng không từ trên mặt Viên Cương nhìn ra dị thường gì, trong lòng bèn lập tức sáng tỏ, vị này chắc hẳn cũng biết thân phận thật của nam tử áo thiêu bông này.

Chủ khách đi vào thủy tạ được dựng lên nhìn hoàn cảnh cũng không tệ lắm ngồi xuống, vừa ngồi xuống Hoàng Liệt đã hỏi tới chính sự, “Lão đệ nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, không biết là chuyện quan trọng gì?”

Ngưu Hữu Đạo duỗi tay ra, ra hiệu dùng trà đi, hắn cũng bưng trà lên hớp miếng rồi nói: “Cũng chưa nói tới là chuyện quan trọng gì, vì trên đường di chuyển hơi bị chậm trễ, nên chỉ sợ làm phiền Hoàng chưởng môn chờ thêm một lát.”

Hoàng Liệt: “Chờ cái gì vậy?”

Ngưu Hữu Đạo: “Có người đưa tới cho ta một phần trọng lễ, mời Hoàng chưởng môn cùng nhau thưởng thức!”

“Trọng lễ? Trọng lễ gì vậy?” Hoàng Liệt hiếu kỳ, mấy trưởng lão bên người cũng rất tò mò.

Ngưu Hữu Đạo buông chén trà xuống: “Trọng lễ không thể bỏ qua, đến lúc đó Hoàng chưởng môn liền biết.”

Hỏi không ra cái gì, Hoàng Liệt đành tạm đè nén nghi vẫn trong lòng xuống, nói: “Lão đệ, ta nghe được tin tức, nói ngươi chuẩn bị mấy ngày nữa dời đến phủ thứ sử trong thành định cư, không biết là thật hay là giả?”

Đây là vấn đề hắn lo lắng cần hỏi, trước mắt Thương Triều Tông năm trong tay hắn khống chế, hắn lo lắng Ngưu Hữu Đạo ở trong đó xong tham gia vào cướp đoạt quyền khống chế của hắn.

Đại Thiền sơn không thể độc chiếm quyền phát ngôn ở tại Nam Châu, nên cần phải nắm tính mệnh Thương Triều Tông ở trong tay mới được bảo đảm, nếu như lại để mất đi khống chế tính mệnh Thương Triều Tông, thì tình cảnh kia cũng quá lúng túng đi.

Ngưu Hữu Đạo: “Thật sự là có chuyện này, nhưng đó không phải là điều ta mong muốn, ta đột nhiên có ý tưởng này, cũng là vì sau khi gặp phải ám sát mới quyết định. Sau khi trên đường về gặp nạn về sau, ta hoài nghi là phe triều đình động thủ với ta, tình cảnh trước mắt của ta có chút nguy hiểm, đành phải tạm dời tới phủ thành tránh né đã. Có điều Hoàng chưởng môn yên tâm, ta chỉ là tạm ở thôi, đợi sau khi ta và triều đình đàm phán thỏa hiệp rồi, sẽ lập tức dời ra, tuyệt đối sẽ không ở lâu trong phủ thành.”

PS: Ở nhà hoài có stress không ạ?


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement