Chương 597: Đây chính là hạ tràng của kẻ dám phạm Nhà Tranh sơn trang ta!

Một người một kiếm lần lượt rơi xuống đất.

Phịch! Tông Nguyên đập xuống mặt đất, đã không có nửa người, nửa người dần dần chìm trong huyết thủy.

Trong chớp mắt kiếm rơi xuống đất, đột nhiên biến mất, chỉ có nam tử áo thêu bông đang phiêu phiêu hạ xuống đất, lẳng lặng nhìn xem Tông Nguyên nằm đó hai mắt khép mở.

Những kẻ tập kích đang đánh nhau ở chung quanh bị hù sợ quá sức, ngay cả Tông Nguyên đều bị giết, còn ai dám tới gần vị này nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy.

“Triệu. . .” Tông Nguyên nhìn chằm chằm nam tử áo thêu bông phát ra một tiếng kêu suy yếu, trong ánh mắt hình như có lo lắng muốn phó thác, nhưng cuối cùng vẫn không kịp nói ra, hai mắt ngốc trệ không còn động tĩnh, cũng đã mất đi khí tức.

Cao thủ quyết đấu, tình huống đánh lung tung rất ít, kỳ thật song phương từ lúc vừa mới bắt đầu giao thủ cho đến lúc này cũng không mất bao nhiêu thời gian, rất nhanh liền phân ra thắng bại.

Mặc cho mưa máu giờ mới rớt xuống vẩy lên người, nam tử áo thêu bông chuyển ánh mắt ra khỏi mặt hắn, nhìn về phía Nhà Tranh sơn trang, hai tay áo hất lên, nhún mình một cái đằng không bay lên, hai tay áo vung mở như con chim lớn đang xòe cánh vậy, lướt qua trên không trung trên đầu đám người đang giao chiến bên dưới.

Hắn mới mặc kệ những người phía dưới kia ai thắng ai thua, hắn cũng sẽ không vì đám người mặc áo đen bịt mặt kia là của Ngưu Hữu Đạo mà đuổi theo từng tên tập kích để giết hộ.

Tung bay qua trên không trung Nhà Tranh sơn trang, nhẹ nhàng lướt hạ đáp xuống phía trên lầu các, từ từ dịch bước, lẳng lặng tới đứng ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, vẫn là tấm mặt nạ không biểu cảm kia.

Trên lầu các lặng ngắt như tờ, từng người đều là kinh ngạc nhìn xem hắn.

Hoàng Liệt nhìn hắn, lại nhìn sang Ngưu Hữu Đạo.

Ngân nhi đang ôm hộp cơm trong mắt cũng đầy hiếu kỳ, tiến tới bên người nam tử áo thêu bông, nghiêng cái đầu ngó xem mặt của hắn, nam tử áo thêu bông cũng nhìn lại vị ‘thùng cơm’ này.

Liếm liếm mỡ đầy trên đầu mấy ngón tay, Ngân nhi đưa tay thò về phía nam tử áo thêu bông, muốn gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống.

Nam tử áo thêu bông trong mắt đầy ghét bỏ, nhấc tay áo hất tay nàng ra.

Tình cảnh này, người không biết rõ nội tình đều cảm thấy nữ nhân này thật là ngớ ngẩn, muốn tìm chết hay sao?

Ngân nhi lập tức trừng hai mắt lên một cái, có vẻ rất là không cao hứng.


Lúc này thì đến lượt đám người Quản Phương Nghi biết rõ nội tình đổ mồ hôi lạnh giùm cho nam tử áo thêu bông, ngươi có thể giết chết Tông Nguyên, nhưng để đối đầu Yêu Vương này, thì sợ còn chưa đủ ‘trình’ a, trọng yếu nhất là chớ có liên lụy chúng ta nha!

Còn tốt Thương Thục Thanh đang còn hãi hùng khiếp vía nhưng vì lo lắng cho Ngân nhi, kịp thời bước tới kéo Ngân nhi lui ra, cũng thấp giọng khuyên nhủ: “Ngân nhi, đừng hồ nháo*.” (* quậy phá)

Ngân nhi mặc dù nghe lời Thương Thục Thanh bị kéo ra, nhưng vẫn là quệt mỏ ‘xấu’ về phía nam tử áo thêu bông mắng, “Người xấu!”

Nam tử áo thêu bông vốn coi nàng là ‘thùng cơm’, lười nhác cùng so đo với loại nữ nhân ngớ ngẩn này.

Trong núi những kẻ nhảy từ trên không xuống tập kích kia đã bắt đầu chạy tứ tán, Tông Nguyên vừa chết, sĩ khí lập tức tan tác!

Đối mặt với đám người mặc áo đen bịt mặt, cả đám vốn đã không chịu nổi, bây giờ ngay cả Tông Nguyên đều đã chết, còn có cái gì nữa mà liều đánh? Cho dù chiến đấu cho tới cùng, bên người Ngưu Hữu Đạo có cao thủ như thế bảo hộ, bọn hắn căn bản không thể giết chết được Ngưu Hữu Đạo, có liều chết đến cùng cũng chỉ là chịu chết uổng, cả đám không có tất yếu phải tiếp tục liều mạng, chỉ có thể là chạy trốn!

Thấy đám người mặc áo đen bịt mặt muốn truy sát, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi!”

Một tên bịt mặt đang đứng ở trên tường rào lập tức phát ra tiếng thét dài, ra hiệu ngừng truy sát.

“Đoàn Hổ, Lôi Tông Khang, Ngô Tam Lưỡng.” Ngưu Hữu Đạo quát lên.

Ba người lập tức tiến lên, cùng chắp tay đáp: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo vẫn đưa lưng về phía ba người, mắt nhìn phía trước, “Ba người các ngươi lĩnh 100 nhân thủ, gấp rút tiếp viện Lưu Tiên tông, Phù Vân tông cùng Linh Tú sơn.”

“Vâng!” Ba người lĩnh mệnh, lập tức xuống dưới lầu, câu thông cùng đám người bịt mặt kia một chút, sau đó các lĩnh trăm người lao đi.

Cường địch đã lui, hiện tại rút bớt lực lượng phòng ngự ở trong sơn trang ra ngoài Ngưu Hữu Đạo cũng đã không sợ nữa, cũng âm thầm thở phào ra một hơi, thoạt đầu còn sợ nam tử áo thêu bông không phải là đối thủ của Tông Nguyên, làm hắn lo lắng đề phòng một hồi.

Hắn cũng cảm thấy bản thân may mắn đã phòng ngừa chu đáo, trước tiên mời vị này tới đây, nếu không chiếu theo kế hoạch ban đầu chắc sợ là đã tự dời tảng đá lên nên chân mình rồi.

Đương nhiên, cũng bởi vì phe đối mặt chính là triều đình Yến quốc, muốn cứng đối cứng với loại quái vật khổng lồ này, ngay từ đầu hắn liền phải cẩn thận nhiều hơn, điều động tất cả các lực lượng có thể sử dụng tới.

Hắn lần này có thể nói là lấy tất cả lực lượng của mình ra liều mạng một phen với Yến Đình!

Nhìn xem vệt máu nhiễm trên người nam tử áo thêu bông, Ngưu Hữu Đạo dựng một ngón tay cái lên với hắn, “Quả nhiên là cao thủ!”


Nam tử áo thêu bông lạnh nhạt liếc nhìn.

Trên không trung nhìn không quá rõ ràng, Ca Miểu Thủy đang khống chế phi cầm bay qua lại ở tầm thấp, nhìn thấy Tông Nguyên ngã rơi trên mặt đất, thì kinh hãi không thôi.

Thêm cao thủ đột kích đều đã chạy tán loạn, Ca Miểu Thủy biết chuyện tình đã không thể thực hiện, bèn cấp tốc thúc phi cầm bay lên không, bỏ trốn!

Một màn này rơi vào mắt Ngưu Hữu Đạo, trước đây nhìn thấy người này giống như đang ở trên không trung đốc chiến vậy, đã khiến hắn hoài nghi thân phận của đối phương sẽ không đơn giản, lúc này bèn phất tay một chỉ, “Đi xem là ai, cưỡi Xích Liệp Điêu, xem coi có thể bắt lại hay không!”

Mấy tên mặc áo đen bịt mặt cấp tốc nhảy lên hai con Xích Liệp Điêu, đằng không bay lên đuổi theo. . .  . . .

Trên đỉnh núi, mắt thấy mấy tên tu sĩ tập kích từ trên không vọt tới, Trần bá cùng Ngô lão nhị cấp tốc bảo hộ ở trước người Viên Cương, trách nhiệm chính của bọn hắn lần này là bảo hộ Viên Cương.

Nhưng mà mấy tên tu sĩ này đã vô tâm giao chiến, chỉ muốn đào mệnh, đâu còn muốn dây dưa nữa, lóe trên đỉnh đầu bọn hắn, rồi vượt qua chiến trường phía dưới, nhanh chóng lướt đi.

“Chưởng môn, bọn họ đã bỏ chạy kìa!”

Đệ tử Phi Hoa các đang trong vòng vây đánh, có người hô to lên.

Tào Ngọc Nhi tóc tai bù xù, toàn thân đầy vết máu trong trận khổ chiến, vung mạnh vài kiếm bức lui những người đang dây dưa, ngẩng đầu lên nhìn lại, thấy được những cao thủ tập kích trên không kia đang chạy trốn.

Lại nhìn lại đệ tử Phi Hoa các chết thảm nằm ngã đầy đất từ gần gần đến xa xa.

“A!” Tào Ngọc Nhi ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào bi thương, tựa hồ ý thức được đã thất thủ, Phi Hoa các bỏ ra đại giới lớn như vậy, còn bị thất bại, để nàng làm sao chịu cho nổi.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để phát tiết cảm xúc, hơi tỉnh táo về sau, lớn tiếng hô: “Rút lui!”

Thế nhưng đã chậm, từ phía đỉnh núi, có trên trăm tên mặc áo đen bịt mặt bay lên không lướt xuống, gia nhập vào đoàn chiến, gấp rút tiếp viện đệ tử Lưu Tiên tông.

Nhìn thấy một đám cao thủ đến trợ chiến, mặc dù không rõ là ai, nhưng khẳng định là người một nhà tới để giúp đỡ bên này, đồng dạng cũng máu me khắp người Phí Trường Lưu tâm thần đại chấn, điều này nói rõ cái gì, nói rõ là phía Đạo gia bên kia đã thắng, đã triển khai phản kích, lúc này bèn cao giọng hét lớn, “Giết!”

Tình hình tương tự phát sinh ở bốn phương tám hướng phòng tuyến bên ngoài. . . . . .


Khi tiếng chém giết triệt để yên tĩnh, nhân mã trú quân trên sườn núi bắt đầu tiến ra bên ngoài, thanh lý chiến trường, tiến ra đi giữa rừng mũi tên và cương mâu san sát kia.

Phát hiện địch nhân nào còn đang nằm rên rỉ hoặc giãy dụa kéo dài hơi tàn chưa ngỏm, liền lập tức rút cương mâu rồi cùng nhau tiến lên, loạn thương đâm xuống máu tươi bắn tung tóe.

Kẻ chết cũng được ‘hưởng’ mấy phát giống vậy, đề phòng giả chết, những người đi quét dọn chiến trường này đều là những người đã có đầy kinh nghiệm.

. . .  . . .

Nghe được tiếng đánh nhau đã ngừng lại, Viên Phương không biết từ chỗ nào lén lén lút lút chui ra nhìn xem động tĩnh, nhìn thấy đám người Ngưu Hữu Đạo không chút hoang mang nào đi xuống lầu các, lập tức yên tâm, vung vẩy tay áo rất là vui vẻ chạy tới chỗ Ngưu Hữu Đạo.

Hắn mặc dù tránh khỏi nguy cơ, nhưng lại bỏ qua một màn kích thích đặc sắc mở rộng tầm mắt.

“Đạo gia, chúng ta đã thắng rồi sao? Có muốn ta dẫn người đi quét dọn chiến trường hay không?” Viên Phương chạy tới đứng đó một mặt nịnh nọt đề nghị.

Quản Phương Nghi lườm trắng mắt, lĩnh giáo qua tính cách vị này, biết vị này rất có hứng thú ‘quét dọn’ chiến trường đánh nhau, “Đi đi đi!” Phất tay đuổi hắn đi sang một bên.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đi ra đại môn sơn trang, tự mình nghênh đón người ba phái trở về sau trận huyết chiến.

Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa khắp người đầy vết máu theo đám người Viên Cương trở về, đệ tử sau lưng còn kéo theo hai người đến, một người hấp hối, một người thì bị mất một cái chân.

Viên Cương vừa đến, khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, xong liền đứng qua một bên.

“Đạo gia, may mắn không làm nhục mệnh!” Ba người Phí, Trịnh, Hạ chắp tay phục mệnh.

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo rơi vào trên đầu vai được băng bó tạm của Hạ Hoa, rõ ràng là đã thụ thương, nhìn dáng vẻ chật vật của ba người, ngay cả chưởng môn cũng đều bị thương, dù không được thấy cuộc giao chiến hắn cũng biết trận đánh khốc liệt đến nhường nào, bèn lên tiếng hỏi, “Hạ chưởng môn, không có sao chứ?”

“Không chết được.” Hạ Hoa cười khổ đáp, lại hỏi: “Đạo gia, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hàng lông mày Hoàng Liệt chau lại một chút, trong lòng lẩm bẩm, đánh nhau đến thành dạng này thế mà còn không biết đã có chuyện gì xảy ra, thật hay giả vậy? Không biết chuyện gì đã xảy ra mà các ngươi cũng có thể chạy tới liều mạng á?

Ngưu Hữu Đạo: “Trước đó nhận được tin báo, nói triều đình muốn nội ứng ngoại hợp gây bất lợi cho ta, trước đó vẫn chưa biết thực hư ra sao, cho nên không có thông báo, chư vị vất vả rồi.”

Còn nắm chặt cái ‘mội ứng ngoại hợp’ không thả, Quản Phương Nghi lặng lẽ liếc mắt nhìn phản ứng của đám người Đại Thiền sơn, quả nhiên, từng tên sắc mặt đều rất khó coi.

“Nội ứng ngoại hợp?” Ba vị chưởng môn kỳ quái lên tiếng, rồi liếc nhìn nhau.

“Sự thật đã chứng minh, không có liên quan gì đến các ngươi, có lẽ hoàn toàn là một người khác.” Ngưu Hữu Đạo cho một câu phủi đi qua, nhưng lời này lại làm cho lông mày Hoàng Liệt giật giật hai phát.

Ngưu Hữu Đạo cũng không có nói thêm cái gì, giơ cái cằm về phía hai người được kéo tới hỏi, “Hai vị này là ai đây?”


Hạ Hoa chỉ chỉ nam tử đang hấp hối kia nói, “Chưởng môn Chân Linh viện Kim Vô Quang!”

Phí Trường Lưu thì chỉ xuống người bị chặt rớt một cái chân nói, “Chưởng môn Phi Hoa các Tào Ngọc Nhi, người tiến đánh chúng ta bên ngoài kia chính là hai nhà này, đã bắt kẻ cầm đầu tới, mặt khác người còn sống đều tập trung ở dưới núi!”

Trịnh Cửu Tiêu: “Có một ít chạy nhanh, trong hai nhà này đều có một số đã chạy thoát, nhưng cũng không nhiều.”

Trên thực tế, nếu không phải có những người mặc áo đen bịt mặt kia chạy đến tương trợ, thì cũng bắt không được hai vị chưởng môn này.

Ngưu Hữu Đạo ‘à’ một tiếng, đưa mũi kiếm cả vỏ ra, nâng cái cằm Tào Ngọc Nhi lên.

Tào Ngọc Nhi không khuất phục lắc đầu, “Phi!” Còn phun nước bọt máu về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo thi pháp chặn lại, nước bọt không thể lại gần người hắn liền rơi xuống.

Đoàn Hổ đứng ở phía sau tiến lên, ‘chát’, trực tiếp cho một cái tát, lại thò tay nắm chặt lấy đầu tóc Tào Ngọc Nhi, kéo ngược ra đằng sau một phát, giật đầu nàng ngẩng lên, để mặt nàng lộ ra.

Ngưu Hữu Đạo đưa kiếm gẩy gẩy tóc rối trên mặt nàng, hỏi: “Tào chưởng môn, không phải đã nói ba ngày sau mới tới gặp ta sao? Sao nhanh như vậy liền chạy tới rồi?”

Tào Ngọc Nhi máu me đầy mặt không thể không ngẩng cao đầu lên, phẫn nộ nói: “Ngưu Hữu Đạo, tính ngươi mạng lớn, luôn có cái ngày ngươi sẽ chết không yên lành!”

“Ta trước đó gặp ngươi, nhìn có vẻ khi còn trẻ cũng có mấy phần tư sắc, không chịu lấy chồng sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con, lại muốn đi làm mấy cái chuyện chém chém giết giết này, sao lại phải tự làm khổ mình chi không biết.” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài, hạ kiếm, hỏi: “Các ngươi nói xem nên xử trí như thế nào?”

Hạ Hoa nghiến răng nghiến lợi nói: “Đệ tử ba phái ta chết ở trên tay bọn hắn sợ là không ít hơn hai ngàn người, phía nhân mã trú quân tử thương lại càng nhiều hơn!”

Phí Trường Lưu lên tiếng thử hỏi, “Đạo gia không phải là muốn buông tha nàng ta chứ?”

Trịnh Cửu Tiêu cũng ngóng nhìn xem hắn, ba phái bị trận đại kiếp này, tổn thất nhiều người như vậy, đều hận không thể đuổi tận giết tuyệt sạch người Chân Linh viện cùng Phi Hoa các để báo thù rửa hận mới thỏa!

Ngưu Hữu Đạo nhìn xem phản ứng của ba người, bình tĩnh nói: “Đều là con tốt bị người lợi dụng, chết sống không trọng yếu. Giúp bọn hắn rửa mặt cho sạch sẽ, thêm chút trị liệu, gom cả người còn sống cùng bọn hắn treo một hàng lên trên đầu tường thành Thanh Sơn quận làm mồi nhử, bố trí mai phục, nếu có đệ tử hai phái tới cứu, lập tức tru sát ngay tại chỗ! Để người trong thiên hạ biết, đây chính là hạ tràng của kẻ dám phạm Nhà Tranh sơn trang ta!”

Ba vị chưởng môn nghe vậy đều gật đầu, hoàn toàn chính xác không thể để cho bọn hắn được chết quá thoải mái.

Kim Vô Quang đang hấp hối nghe vậy cảm xúc trở nên kích động, hô hấp trở nên gấp gáp.

Tào Ngọc Nhi đang bị nắm chặt tóc giãy dụa gào thét, “Ngưu Hữu Đạo, cẩu tặc, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Mang đi!” Trịnh Cửu Tiêu phất tay quát to ra lệnh.


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement