Chương 600: Ngươi thật đúng là coi ta thành tay chân của ngươi luôn rồi?

Hơi suy tư về sau, lại tiếp tục hỏi: “Vì cái gì lại vội vã ép triều đình ra tay với ngươi ở thời điểm này?”

Ngưu Hữu Đạo đã đi đến bên thư án ngồi xuống, chuẩn bị viết phần bản thảo gửi cho Thương Triều Tông, lần này tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn là tiến đánh Định Châu đơn giản như vậy, đánh xuống còn phải tính đến bảo trụ nữa, có chút sự tình liên quan đến một số thao tác tinh tế cần phải căn dặn rõ ràng với Thương Triều Tông, nghe hỏi vậy bèn nhịn không được cười nói, “Ngươi giường rất có hứng thú đối với sự tình nơi này nhỉ.”

Cùng đi theo sau đuôi vào phòng Quản Phương Nghi rất tự giác, chủ động đổ nước mài mực, nhìn như bất động thanh sắc, nhưng kì thực đang yên thần lắng tai nghe hai người nói chuyện.

Nam tử áo thêu bông: “Cũng không phải là có hứng thú gì, làm sao, không thể nói với ta à?”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Có chút kỳ quái, ngươi không giống như là người hay thích hỏi đến những chuyện này.”

“Ngươi ta mới gặp mặt đôi lần, ngươi hiểu ta được bao nhiêu?”

“Cũng đúng, vốn cho rằng ngươi không phải là người nói nhiều.”

“Có thể nói sao?”

Ngưu Hữu Đạo cầm trang giấy, vừa trải ra ở trước mặt vừa nói: “Sự tình đã qua, cũng không có cái gì là không thể nói, nguyên nhân thì có nhiều phương diện. Thứ nhất, ta rất rõ ràng, Thương Kiến Hùng sớm muộn gì cũng sẽ động thủ với ta, ta tránh được nhất thời, không tránh được lâu dài, sớm muộn gì cũng sẽ đụng hắn lần nữa, nên ta cũng đang tùy thời chờ đối mặt với vấn đề này.”

“Thứ hai, vì ứng phó với Triệu quốc, Yến quốc uy hiếp tới Kim Châu và Nam Châu, Nam Châu đã tập kết nhân mã và vật tư sẵn rồi, giờ phải giải tán sau đó lại tập kết lần nữa mà nói, lôi đi kéo lại như vậy, quá hao người tốn của, cho nên có thể thừa cơ làm lợi dụng luôn.”

“Thứ ba, thế cục xuất hiện biến hóa, đại quân hai nước Hàn, Tống áp cảnh, triều đình đã bị trói buộc lại tay chân, đây cũng là thời cơ tốt đẹp để lợi dụng.”

“Thứ tư, những người bịt mặt kia ngươi cũng thấy rồi đấy, đó là do ta đi tìm người ta mượn tới, những nhân thủ này, người ta không có khả năng một mực thả ở bên cạnh ta nghe ta điều khiển, mà chỉ là cho ta mượn để dùng khẩn cấp, không có cách nào để ở bên cạnh ta lâu, nên ta phải nắm chặt thời gian cử đi làm một số chuyện phát huy tốt công dụng.”


“Thứ năm, từ những điều trên tổng hợp lại, sau khi triều đình tiến hành ám sát ta tại Kim Châu bị thất thủ về sau, bọn hắn nếu không từ bỏ, ta nhất định phải thừa dịp trên tay ta đang tập kết được thực lực cường đại nhất có thể, ở thời điểm thế cục có lợi nhất cho ta, và bất lợi nhất cho triều đình mà động thủ!”

“Liền những nguyên nhân này, ta đủ thẳng thắn với ngươi rồi chứ?” Ngưu Hữu Đạo giang mở hai tay ra.

Quản Phương Nghi nghe xong mắt trợn trắng, quả là có đủ thẳng thắn, trước giờ với lão nương cũng chưa bao giờ thẳng thắn qua như vậy.

Sự tình nàng mặc dù đi theo và cùng trải qua, nhưng phần lớn thời gian đều như là lọt vào trong sương mù vậy, giờ vẫn là lần đầu tiên biết rõ ràng được ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, đủ các loại sự kiện không rõ ràng trước đây giờ đã được sáng tỏ thông suốt.

Nam tử áo thêu bông vừa suy tư vừa từ từ nói: “Đã cho triều đình thời gian chuẩn bị, nhưng lại không cho triều đình đủ thời gian để chuẩn bị đầy đủ, như vậy vừa tránh khỏi cho bản thân chống đỡ không nổi, lại vừa hiển lộ rõ thực lực của ngươi để chấn nhiếp triều đình, khiến cho triều đình sau này không dám có hành động thiếu suy nghĩ đối với ngươi nữa!”

Bỗng nhiên ngẩn mắt lên nhìn kỹ hắn hỏi: “Tống sứ là do ngươi xử lý có phải hay không?”

Ngưu Hữu Đạo chỉ cười không đáp, cầm lấy cây bút tỉa bỏ mấy sợi lông thừa trên ngòi bút đi, chẳng khác gì là thừa nhận cả, loại chuyện này đối với bất kỳ người nào hắn cũng sẽ không đi thừa nhận, cũng không muốn lừa gạt đối phương, để cho đối phương tự lĩnh hội đi.

Nam tử áo thêu bông nhìn về phía hắn, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.

Hết thảy đều đã rõ ràng, thế cục đại quân Hàn, Tống áp cảnh Yến quốc chính là do tên này thừa cơ châm ngòi lên.

Đằng sau đó lại sớm liên hệ với hắn đến bảo hộ, đã nói lên tên này trước đó đã biết trước triều đình muốn động nó, vì thế liền đã sớm trói tay chân triều đình lại, rồi chờ đợi triều đình đến động.

Cái mục thứ 2 mà tên này nói, gì mà Nam Châu đã tập kết nhân mã cùng vật tư sẵn rồi nên thuận tiện làm lợi dụng luôn cho đỡ hao người tốn của, đã nói lên tên này đã sớm chuẩn bị xong cho việc sẽ phản kích rồi.

Hắn thật sự không biết nên hình dung vị hậu bối này như thế nào nữa, từ từ nói: “Xem ra lần này ngươi không ‘cắn’ được đôi cục thịt từ trên thân triều đình xuống là sẽ không dừng tay rồi.”


Ngưu Hữu Đạo nâng bút chấm mực lắc đầu, “Ta cũng là do tình thế bất đắc dĩ thôi, đi đến tình trạng ngày hôm nay, dù ta có muốn tránh cũng không thể tránh, trừ phi ta từ bỏ Nam Châu, thế nhưng bên ngoài còn có một đám huynh đệ tín nhiệm ta đi theo ta lăn lộn. Nếu như ta dễ dàng buông tha, thì không có cách nào bàn giao được với bọn hắn, nhân mã Thương hệ Nam Châu cũng sẽ đứng trước một trận huyết tẩy.”

“Mà cái tay kia của triều đình cũng không chịu an phận, cứ muốn quấy đảo nơi này mấy lần, không ‘chơi’ cho bọn hắn một trận giáo huấn thật sâu, thì bọn hắn sẽ không chịu thu hồi cái tay kia. Đánh cho một quyền đau, miễn cho trăm quyền lại, trải qua lần này, chỉ cần không xuất hiện biến cố gì lớn, thì trong một đoạn thời gian tương đối dài, chắc hẳn sẽ không còn người nào dám vọng động tới Nhà Tranh sơn trang của ta nữa!”

Nam tử áo thêu bông trầm mặc, chợt thốt ra một câu, “Đông Quách Hạo Nhiên không biết làm sao lại thu nhận một tên đệ tử quan môn*(ruột) âm hiểm xảo trá như ngươi thế này nữa?”

Ngưu Hữu Đạo trải rộng trang giấy thẳng ra, nâng bút chấm mực vừa viết vừa nói, “Nể tình ngươi là cao thủ, ta coi như không nghe thấy gì hết.”

Nam tử áo thêu bông bỗng buông tiếng thở dài nói, “Đối với ‘bọn hắn’ mà nói, ngươi càng có tác dụng hơn so với ta nhiều! Ta bị trục xuất khỏi sư môn là trừng phạt đúng tội, nhưng bọn hắn không nên đuổi ngươi ra ngoài a, hồ đồ!”

Cái gì mà ngươi, ta, bọn hắn? Không biết Ngưu Hữu Đạo có nghe hiểu ý tứ trong lời của hắn hay không, nhưng nhìn bản mặt thì y như lời vừa mới nói, quả nhiên là coi như không nghe thấy gì hết, không lên tiếng, cứ việc viết thư của mình.

Để mặc nam tử áo thêu bông trên người mang theo một loại cảm xúc thật sâu không nói rõ, đi qua đi lại ở trong phòng bồi hồi, thi thoảng lại than thở hai tiếng.

. . .  . . .

Nam Châu phủ thứ sử, hai tên thân vệ vào thắp sáng đèn đuốc trong Anh Võ đường xong lui ra ngoài.

Chờ một chút, mấy người Thương Triều Tông nhận được thư từ Nhà Tranh sơn trang đưa tới khẩn cấp đi vào, Lam Nhược Đình đẩy Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn tới trước địa đồ.

Thương Triều Tông chỉ chỉ những điểm trên địa đồ, nói vị trí nhân mã đóng quân hiện tại, tiếp theo nói: “Bây giờ trọng binh triều đình đang còn đề phòng Hàn quốc với Tống quốc, binh lực nội bộ trống rỗng, phía ta thì lương thảo và đồ quân nhu lẫn nhân mã đã tập kết hoàn tất, có thể nói là nước chảy thành sông, chính là cơ hội dùng binh tốt. Chỉ là bản vương có chút bận tâm, nếu như Đại Thiền sơn không chịu phối hợp, cuộc chiến này cũng không có cách nào đánh. Còn có tam đại phái nữa, bọn hắn một khi tham gia vào, thì chúng ta có đánh cũng chỉ là một trận bận rộn công toi.”

Mông Sơn Minh vuốt râu nói: “Đạo gia sẽ không thể không cân nhắc cái này, nếu Đạo gia đã nói như vậy, thì chắc hẳn đã sớm có dự định rồi, Vương gia đại khái có thể yên tâm phát binh.”


“Tốt!” Thương Triều Tông lấy quyền kích chưởng, hưng phấn không thôi, đối với chuyện khuếch trương địa bàn này, hắn rất là có hứng thú. Sau khi hưng phấn xong lại tiếp tục hỏi kế sách, “Ý tứ trong thư Đạo gia đã nói rất rõ ràng, triều đình dù sao cũng là triều đình, Nam Châu ta muốn xuất binh tiến đánh cũng cần danh chính ngôn thuận, nên lấy cớ gì để khiêu khích đây?”

Lam Nhược Đình đã sớm có đối sách, “Có thể mệnh cho một thương đội đi qua chỗ biên cảnh rồi cố ý lộ tiền tài, trong thương đội lại thuê thêm mấy cô mỹ nhân, dọc đường đi dẫn dụ quân coi giữ Định Châu cướp tiền, lại nhìn thấy mỹ nhân, quân coi giữ Định Châu tất sẽ đoạt. Một khi đối phương trúng kế, Vương gia lập tức hưng binh thảo phạt, có thể nói mấy mỹ nhân này là mấy tiểu thiếp Vương gia chuẩn bị nạp. Đánh cướp nữ nhân của Vương gia không phải là chuyện nhỏ, gì có thể nhẫn nhưng nhục là không thể, nếu như triều đình ra lệnh cưỡng chế Vương gia đình chỉ công phạt, Vương gia cứ đổ cho Tiết Khiếu, khẳng định chắc nếu không có Tiết Khiếu xúi thì sẽ không có người nào dám làm chuyện này, muốn triều đình giáng chức Tiết Khiếu rồi đem giao cho Vương gia. Tiết Khiếu là chư hầu một phương, trong triều lại có thế lực gìn giữ, lại biết việc này là do bên ta chủ mưu, triều đình sẽ không dễ dàng nhượng bộ, Vương gia bèn thừa dịp vin lấy cớ này trắng trợn công thành chiếm đất!”

Thương Triều Tông liên tục gật đầu, lại hỏi Mông Sơn Minh, “Mông bá bá cảm thấy thế nào?”

Mông Sơn Minh gật đầu: “Có thể thực hiện!”

Thương Triều Tông mặt đầy thống khoái, sự tình khiêu khích dẫn dụ lúc này bèn giao cho Lam Nhược Đình đi an bài, còn hắn thì cùng với Mông Sơn Minh thương nghị chuyện dùng binh.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Lam Nhược Đình trở về, lại mang đến một phong thư, “Vương gia, quận chúa gửi thư về, nói Đạo gia đã hủy bỏ việc dời đi tới phủ thành ở.”

Hủy bỏ? Hai cái đầu đang chụm lại xem địa đồ cùng quay sang, sửng sốt, nơi này đều đã chuẩn bị xong để nghênh tiếp rồi, lại hồi không đến?

Thương Triều Tông cau mày nói: “Phải chăng chúng ta nơi này đã làm việc gì đó không tốt, khiến Đạo gia không hài lòng?”

Lam Nhược Đình lắc đầu, chuyển thư cho hắn.

“Dĩ giả loạn chân, chướng nhãn pháp?” Sau khi xem thư xong Thương Triều Tông một mặt đầy hồ nghi hỏi, “Có ý gì?”

Trong thư cũng không có nói rõ, Lam Nhược Đình cũng đang lẩm bẩm, “Chướng nhãn pháp đã được bỏ đi, vậy nói rõ không liên quan đến chuyện kế tiếp này, nếu nói trước đó đã phát sinh qua chuyện gì, thì cũng chỉ là Nhà Tranh sơn trang bị tập kích. . . Vậy hẳn là có liên quan đến việc Nhà Tranh sơn trang bị tập kích.”

Thật sự là tình huống bên này biết đến cũng có hạn, ngay cả chuyện Ngưu Hữu Đạo bị tập kích tại Kim Châu cũng không biết, nên không thể nào căn cứ đưa ra phán đoán chuẩn được.

Mông Sơn Minh cầm thư xem, nhìn chằm chằm nội dung trong đó suy nghĩ, cũng không biết rõ ý đồ gì, giơ thư trong tay lên nói: “Quận chúa trong thư đã nói rất rõ ràng, Đạo gia đã bức bách Đại Thiền sơn đáp ứng hiệp trợ tiến đánh Định Châu, Vương gia có thể yên tâm điều khiển binh lực, về phần cái gì chướng nhãn pháp loại hình này đối với chúng ta mà nói không trọng yếu, chúng ta làm tốt việc của mình là được, những chuyện khác Đạo gia tự có tính toán.”

Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình quay mặt nhìn nhau, Đại Thiền sơn đáp ứng nhưng thế mà lại là do bị Đạo gia dùng phương thức bức bách, đây cũng là điều ngoài ý nghĩ của bọn hắn.

Lam Nhược Đình cuối cùng cười khổ lắc đầu, “Đạo gia thủ đoạn quỷ quyệt đa dạng, càng ngày càng sâu không lường được. Triều đình chọc giận Đạo gia, lần này rõ ràng là Đạo gia muốn phản kích, rõ ràng là muốn cho triều đình mấy phần nhan sắc nhìn, con đường phiền phức phía trước Đạo gia đã bình định giúp chúng ta rồi, tiếp xuống làm sao đánh hung ác như lời Đạo gia nói, liền xem chúng ta.”


Mông Sơn Minh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía địa đồ, “Vương gia, đây là chuyện tốt đối với chúng ta, nếu Đạo gia muốn nhìn khẩu vị của chúng ta, vậy chúng ta liền buông tay buông chân ra đánh đi!”

. . .  . . .

Trước tờ mờ sáng trời còn tối, núi rừng bốn phía im ắng.

Trong đình viện không có Nguyệt Điệp, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm nhìn lên trên trời sao dày đặc, Viên Cương từ trong bóng tối đi tới, đến phụ cận thấp giọng nói: “Đã an bài bọn hắn bí mật rời đi, hết thảy thuận lợi.”

Bọn hắn, là chỉ nhóm nhân thủ Hiểu Nguyệt các kia, sau khi bại lộ ra không nên ở đây lâu, ở lâu dễ dàng bị người ta để mắt tới, đây không phải điều Hiểu Nguyệt các nguyện ý thấy.

Nhiều người như vậy rời đi ban ngày cũng không thích hợp, chỉ có thể là thừa dịp trời tối rời đi.

Ngưu Hữu Đạo gật nhẹ đầu, xoay người đi vào trong phòng, tìm tới nam tử áo thêu bông đang ngồi trong phòng uống rượu, cười nói: “Kỳ thật có thể không đi, ta chỗ này có rượu ngon thức ăn ngon, không hề kém so với Yêu Ma lĩnh kia của ngươi a?”

Nam tử áo thêu bông giương mắt liếc hắn, “Ngươi thật đúng là coi ta thành tay chân của ngươi luôn rồi?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, khoát tay nói: “Sao dám, sao dám, ta là cảm thấy thân phận của ngươi có khả năng đã bại lộ.”

Nam tử áo thêu bông hơi lặng yên chút, “Có phải đã rước lấy phiền phức cho ngươi rồi không?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Đặt ở trước đó, đúng là không có sức thật, tìm ngươi xác thực dễ dàng bị ép chết, bây giờ thì không giống lúc trước, trên mặt đất Nam Châu này, ta bây giờ cũng không phải người nào muốn động liền có thể động. Không cần lo lắng, ta có thể ứng phó, nếu không ta cũng sẽ không tìm ngươi ra mặt.”

Nam tử áo thêu bông thò tay xé lớp ngụy trang trên mặt xuống, lộ ra chân dung, hai tay xoa xoa mặt, lại cởi lớp áo thêu bông bên ngoài ra, một mặt đầy ghét bỏ ném qua một bên, thuận tay ôm một vò rượu lớn nơi này vừa mang tới đưa tặng cho hắn.

“Đi đây.” Nói rồi liền cất bước đi.

“Khoan vội.” Ngưu Hữu Đạo hơi đưa tay ngăn lại, lại chắp tay thỉnh giáo: “Quận chúa Thương Thục Thanh ngươi cũng đã gặp qua rồi, không biết người cảm thấy thế nào?”


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement