Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement

Chương 622: Ngăn cơn sóng dữ  Sau trận tuyết lớn tạnh, giữa thiên địa bị bao phủ trong 1 màn áo bạc.

Trong hiên các, bên cạnh hỏa lô*(lò lửa), sau khi xem xong một phần tài liệu tình báo, Thiệu Bình Ba đẩy chồng văn kiện mật trên bàn qua một bên.

Những văn kiện mật này nhân viên Hắc Thủy Đài sẽ thu hồi, phần nào đã được duyệt xong, nếu không quá cơ mật, thì cũng không cần phải xử lý, để chồng chất ở trên bàn bên cạnh, để cho Thiệu Bình Ba tùy thời lấy xem.

Đợi nhân viên Hắc Thủy Đài đốt những gì cần đốt xong rời đi, Thiệu Tam Tỉnh mới dâng chén trà nóng lên cho Thiệu Bình Ba đang ở trong trầm tư, thử lên tiếng hỏi, “Chuyện lần này rất nghiêm trọng sao?”

Thiệu Bình Ba có vẻ như tự nhủ: “Thương Châu có biến, thiên hạ rung động, đây là một trận kịch biến đủ để thay đổi cách cục thiên hạ, không phải là chuyện Nam Châu tiến đánh Định Châu có thể sánh bằng. Nam Châu tiến đánh Định Châu, cũng chỉ là chuyện nội bộ của Yến quốc, là nội bộ tranh giành lợi ích, Ngưu Hữu Đạo còn muốn mượn thế của Yến quốc, người sáng suốt đều biết điều này, đều sẽ không làm cho sự tình phình to ra. Còn biến ở Thương Châu thì không phải vậy, đó chân chính là trong ngoài cấu kết, là chân chính làm phản, người sáng suốt đồng dạng đều biết, phía sau chuyện này có bóng dáng của hai nước Tống Hàn.”

Thiệu Tam Tỉnh: “Thái Thúc Hùng. . .”

Thiệu Bình Ba đột nhiên ngẩng mắt lên, ánh mắt cấp tốc chiếu tới.

“Ây. . .” Thiệu Tam Tỉnh bận bịu sửa lại lời, “Là bệ hạ, bệ hạ không phải đã phái người tạo áp lực với hai nước kia rồi sao?”

Thiệu Bình Ba nhìn áo khoác lông Ngân Hồ trên người mình, đưa tay sờ lên, “Nào chỉ là bệ hạ, theo gián điệp tình báo Hắc Thủy Đài tìm hiểu, cả Tề quốc và Vệ quốc cũng đều cùng tạo áp lực lên hai nước Hàn Tống, Tây tam quốc*(* 3 nước phía Tây) trước mắt đều không ai muốn nhìn thấy Đông tứ quốc (4 nước phía Đông) có ai đó phát triển an toàn, nhưng cũng ngoài tầm tay với, hai nước Hàn Tống sẽ không để ý. Thậm chí Tề quốc uy hiếp rằng sẽ đoạn tuyệt cung ứng chiến mã cho, cũng khó mà làm cho hai nước kia dao động, hai nước lòng dạ biết rõ, hiện tại đoạn tuyệt cũng không sao, thái độ giữa quốc gia với nhau là trước khác nay khác, không gì là vĩnh viễn, chỉ cần hai nước đắc thủ, Tề quốc cũng chỉ có thể là tiếp nhận hiện thực.”

Thiệu Tam Tỉnh: “Triệu quốc ở vị trí yếu hại nhất, thái độ Triệu quốc như thế nào?”

Thiệu Bình Ba: “Nội bộ Yến quốc bộc phát hỗn loạn, tình huống sao mà tương tự như lần Tần quốc diệt vong trước kia, trước cơ hội ngàn năm có một từ sau khi Tần quốc bị diệt, có cơ hội tham dự bữa tiệc lớn như thế, ai cũng không muốn bỏ qua phần mình. Hải Vô Cực cũng không phải ăn chay, cũng muốn nghĩ cách kiếm một chén canh, chỉ là do bị Tây tam quốc bức bách áp lực mà thôi, trước mắt thái độ còn đung đưa lưng chừng. Lục quốc đều muốn cầu cạnh hắn, Hải Vô Cực còn không phải sẽ thừa cơ hội hốt một mẻ thật lớn, trước tiên vớt một đống chỗ tốt vào tay đã rồi lại nói, đến lúc đó có muốn xuất binh can thiệp hay không, thì quyền chủ động đều ở trên tay hắn cả.”


Thiệu Tam Tỉnh cực kỳ lo lắng nói: “Một khi Yến quốc không kiên trì nổi, Bắc Châu của lão gia chẳng phải sẽ bị nguy hiểm sao?”

Đây không phải là lo lắng vô cớ, chỉ dựa vào việc Thiệu thị đổi chiều trước đó, Hàn quốc sau khi đắc thủ liền sẽ không buông tha cho Thiệu Đăng Vân.

“Đang muốn nói với ngươi chuyện này đây, bệ hạ đã nghĩ đến việc này trước rồi, sẽ phái người đi tiếp ứng.” Thiệu Bình Ba chống hai tay lên bàn đứng lên, đi ra khỏi chỗ ngồi ngồi, dạo bước nói: “Vấn đề hiện tại là, khi tình huống đó xảy ra thì phải cần phụ thân ta phối hợp, nếu không khó mà mạnh mẽ bắt ông ấy mang ra ngoài được. Phụ thân có thể sẽ không dễ dàng vứt bỏ huynh đệ phía dưới, chuyện này không có cách nào trực tiếp nói với phụ thân, bằng không ông ấy nhất định sẽ cự tuyệt. Cho nên ngươi phải nghĩ biện pháp liên hệ lão quản gia Dương Song, chỉ cần nói với hắn là muốn chừa lại một con đường lùi cho phụ thân, hi vọng hắn sẽ vì phụ thân mà suy nghĩ, nhất định có thể sẽ đả động được hắn, để hắn bí mật chuẩn bị tiếp ứng cho tốt, một khi xuất hiện tình huống không đúng, lập tức nội ứng ngoại hợp đưa phụ thân ta an toàn đến Tấn quốc.”

Thiệu Tam Tỉnh liên tục gật đầu, “Vâng, lão nô sẽ nhanh chóng đi an bài ngay.”

Thiệu Bình Ba đi đến chỗ lan can, dừng bước dựa vào, chắp tay sau lưng cười lạnh một tiếng, “Lúc này, Ngưu Hữu Đạo phiền phức lớn rồi!”

. . .  . . .

Nhà Tranh sơn trang, Ngưu Hữu Đạo đứng hóng gió ở trên lầu các cao cao bên trên, trông về phía xa xa!

Mấy ngày nay, hắn thường xuyên như vậy, người trong sơn trang đều cảm nhận được Yến quốc đang ở dưới phong vân kịch biến, đồng thời sẽ ảnh hưởng đến cả Nhà Tranh sơn trang.

Nhất là Công Tôn Bố, Ngưu Hữu Đạo bảo hắn tăng cường công tác sưu tập tình báo của phía hai nước Hàn Tống bên kia.

Chỗ cao gió thổi mạnh, Quản Phương Nghi leo lên lầu các, váy áo tung bay theo gió, đi tới đứng bên cạnh Ngưu Hữu Đạo đang đứng chống kiếm, lên tiếng nhắc nhở: “Nhìn thấy ở trong đình bên kia không, có người một mực luôn nhìn xem ngươi kìa, bộ dạng này của ngươi khiến nàng rất bất an.”

Ngưu Hữu Đạo biết nàng đang nói tới ai, giọng hơi có phiền muộn nói: “Gió thổi mạnh dự báo giông bão sắp đến, mây đen tầng tầng đè ép như muốn phá vỡ, Nhà Tranh sơn trang tựa như một chiếc thuyền con trong sóng to gió lớn vậy!”


Quản Phương Nghi như cảm nhận được áp lực trong lời hắn nói, “Không chỉ là mỗi mình nàng. Đạo gia, ngươi là trung tâm chủ chốt của mọi người, ngay cả ngươi cũng bày ra bộ dáng này, khiến cho mọi người đều rất bất an đây này. Sốc giữ vững tinh thần lại đi, ta tin tưởng ngươi, phía trước không có con đường nào mà ngươi không thể vượt qua.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Ta không phải thánh hiền, một chút sự tình đầu cơ trục lợi ta vẫn còn nắm được, tràng diện lớn, ta cũng chưa từng có trải qua, trong lòng không chắc, không chắc ăn. Hồng Nương, nói thật, ta đang nhìn tình huống để làm ra ứng đối, ta đang suy nghĩ, một khi Yến quốc gánh không được nữa, chúng ta nên dời đi chỗ nào, nhưng ta không có cách nào mang hết toàn bộ người Nam Châu đi.”

Quản Phương Nghi trầm mặc, minh bạch hắn đang thừa nhận áp lực thật lớn, dưới đại thế, Nam Châu đúng thật là không chịu nổi một kích, Nam Châu có thể biết đánh cũng gánh không nổi bằng với triều đình Yến quốc, ngay cả  việc loạn trong giặc ngoài triều đình Yến quốc cũng đã gánh không được rồi, thì như thế nào có thể gánh vác được cường địch đánh vào nội bộ Yến quốc đây? Sự tình nếu thật sự đi đến một bước kia mà nói, như vậy sẽ mang ý nghĩa là hắn sẽ phải từ bỏ những tâm huyết cực khổ xây dựng tại Nam Châu bấy lâu, đồng thời cũng mang ý nghĩa là sẽ phải từ bỏ một số người.

Nàng minh bạch, một ít chuyện một khi làm, đã không có cách nào cho những người bị từ bỏ kia được một cái công đạo, càng không có biện pháp đối mặt với lương tâm của mình, đây là một cái lựa chọn cực kỳ gian nan.

Lúc gió ngừng thổi, có người lên lầu, là Viên Cương, nhìn thấy Quản Phương Nghi cũng đang ở đó, hắn đứng lại ở đầu bậc cầu thang không có đi tới.

Quản Phương Nghi quay đầu lại liếc nhìn, lập tức một mặt đầy khó chịu, nàng đã nhìn ra, Viên Cương nhất định là có chuyện gì đó cơ mật không muốn nói trước mặt mình.

Nàng ghét nhất điểm này của Viên Cương, thế nhưng chịu thua khi bên người xảy ra chuyện Trần bá kia, một số phương diện khiến nàng cũng mất đi lực lượng để nói chuyện.

Động tĩnh không đúng lắm, Ngưu Hữu Đạo cũng quay đầu nhìn lại, rồi lại nhìn sang Quản Phương Nghi đang  trợn trắng mắt bĩu môi hừ lạnh, không khỏi buồn cười, một tay đang chống kiếm đưa ra vẫy Viên Cương một cái.

Viên Cương lúc này mới đi tới, đồng thời đưa hai phần mật tín cho hắn.

Phần mật tín thứ nhất, Ngưu Hữu Đạo liếc qua nội dung bên trên, thuận miệng trả lời, “Không hồi đáp.” Nói xong thuận tay đưa cho Quản Phương Nghi.


Quản Phương Nghi lạnh nhạt lườm Viên Cương một cái, có vẻ như đang nói, còn không phải cũng đến tay ta.

Cúi đầu xem xét nội dung trong thư, minh bạch ý tứ của câu “Không hồi đáp” của Ngưu Hữu Đạo là gì, lại là Đường Nghi thông qua mối liên lạc giữa Viên Cương và Vệ quốc bên kia gửi thư, đại biểu cho Vệ quốc bên kia làm thuyết khách, khuyên Ngưu Hữu Đạo đầu nhập vào Vệ quốc tìm nơi nương tựa.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Đường Nghi gửi thư như này đến, mỗi lần Ngưu Hữu Đạo đều là không trả lời, căn bản không cho bất cứ hồi đáp gì.

Đối với sự khinh bỉ của nàng Viên Cương thờ ơ.

Về phần phong thư thứ hai thì nó không hề nhỏ, là mật tín được gửi từ Đại Tư Đồ Yến quốc triều đình Cao Kiến Thành bên kia tới.

Gần nhất Ngưu Hữu Đạo cũng đang nghiêm mật chú ý đến thế cục, nên chủ động liên hệ Cao Kiến Thành.

Trong thư ghi đại ý là:

Việc quan hệ đến nền tảng lập quốc, trước mắt triều đình không có khả năng rút bất kỳ đơn vị trọng binh nào đang tập kết phòng ngự ở biên cảnh trở về, không cho hai nước Hàn Tống có cơ hội dễ dàng tuỳ tiện đánh vào. Trước mắt nhân mã các châu phủ phụ cận Thương Châu sẽ khai thác chiến thuật không ngừng tập kích quấy rối, để trì hoãn tốc độ tiến đánh phản quân Thương Châu. Mà triều đình cũng đã thành công bức bách được tam đại phái xuất thủ, tam đại phái lại bức bách vài phương chư hầu đang ủng binh tự lập triệu tập nhân mã tiến đến Thương Châu cùng vây quét phản quân.

Vài phương chư hầu mặc dù xuất binh, lại không chịu sử dụng hết của cải của nhà mình, chịu đưa nhân mã nhưng không muốn gánh tiền lương thảo, bức bách triều đình cung cấp ngược lại quân bị vật tư lương thảo. Triều đình không có cách nào từ chối, không cung cấp quân bị vật tư lương thảo nhân mã chư hầu tùy thời có thể lấy cớ ăn không đủ no không có sức đình chỉ hành quân.

Trước mắt việc xoay sở quân tư do Đại Tư Không Đồng Mạch toàn diện phụ trách, trên người bách tính cơ bản đã không thể vơ vét ra được chút mỡ gì. Đồng Mạch phát lệnh xuống, uy lực không thể coi thường, độ giao hảo của Đồng Mạch với những nhà phú hộ cũng không nhỏ, người một nhà đi trước làm gương. Đằng sau đó không chút lưu tình nào động thủ đối với những kẻ còn lại không chịu phối hợp kia, cầm những đại hộ hào môn này ra khai đao, có tội thì xử theo pháp luật, không có tội trực tiếp vu oan hãm hại, tịch thu tài sản, giết cả nhà mười mấy hộ, giết không ít người, trong đó có cả quan viên, Thương Kiến Hùng đối với màn này mở một con mắt nhắm một con mắt.

Đồng Mạch tiến hành chấn nhiếp không ít người, rốt cục bức bách được đại lượng phú hộ ‘khẳng khái’ chịu ra tiền tương trợ, trong vòng mười ngày liền kiếm được hơn ức kim tệ* (10 ngàn vạn) cùng tài vật, lại không có để cho cục diện bị mất khống chế, khiến cho Thương Kiến Hùng đại hỉ!

Đằng sau cũng lại theo đề nghị của Đồng Mạch, hơn ức kim tệ cũng tài vật thu được cũng không cho viện quân chư hầu toàn bộ, không thể cho nhân mã chư hầu ăn no cho đã, rồi đi lo lắng chư hầu cầm tiền tài xong không chịu làm việc, nên chỉ lấy ra chừng một ngàn vạn tài vật hỗ trợ, phân ra từng đợt mang đến, dùng để đốc thúc, không để cho tốc độ hành quân của chư hầu bị đình trệ là được, còn lại 9000 vạn tài vật, bị triều đình bí mật che giấu đi, lưu lại làm dự bị khẩn cấp.

Đây là thông tin tuyệt mật của triều đình, trong triều chỉ có ba đại quan đứng hàng Tam công như Đại Tư Không Đồng Mạch, Đại tư mã Thương Vĩnh Trung, Đại Tư Đồ Cao Kiến Thành mới biết được.


Càng tuyệt hơn chính là, Đồng Mạch cảm thấy dựa vào mỗi lực lượng của mình Yến quốc dây dưa dông dài kiểu này mãi không phải là biện pháp tốt, bèn thừa cơ kéo Tây tam quốc xuống nước theo, lại bắt Tấn quốc đáp ứng cho mượn thêm đại lượng binh khí, bắt Vệ quốc đáp ứng cho mượn nhờ đại lượng lương thực, bắt Tề quốc đáp ứng cho mượn 10 vạn con chiến mã.

Trước mắt Yến quốc không bỏ ra nổi đủ tiền tài để trả, chỉ có thể đi mượn, nói là về sau từ từ sẽ hoàn lại.

Mà Tây tam quốc lúc này cũng đang khẩn cấp gom góp vật tư, từng đợt vận chuyển đưa đến Yến quốc, muốn trợ giúp Yến quốc làm thất bại mưu đồ của hai nước Hàn Tống.

Đồng Mạch có thể nói là nhân cơ hội này giúp cho Yến quốc thu hoạch được một đống của cải lớn, tạo nền tảng cho việc lập quốc, biến chuyện xấu lại trở thành chuyện tốt.

Đồng Mạch nói là ‘mượn’, kỳ thật không có ý định hoàn trả lại.

Thương Kiến Hùng quân tâm cực kỳ vui mừng, khen hắn là lão thành mưu quốc, trụ cột nước nhà, vị trí tể tướng của Đồng Mạch càng thêm vững chắc!

Cuối thư ghi thêm một câu, chiến sự căng thẳng, Đại tư mã Thương Vĩnh Trung vốn nên đi ra tiền tuyến, nhưng Thương Vĩnh Trung lo lắng chiến sự bất lợi phải gánh trách nhiệm, sợ ném đi vị trí của mình, mượn cớ không rời kinh, Thương Kiến Hùng cũng lo lắng năng lực của Thương Vĩnh Trung, cũng không có ép hắn.

Nói cho cùng, mặc kệ Đồng Mạch làm ra bao nhiêu thứ, mấu chốt chân chính vẫn là ở thắng bại chiến sự, một khi đánh thua, lại có nhiều tài vật cũng bị biến thành của người khác.

Cao Kiến Thành nhắc Ngưu Hữu Đạo cẩn thận, Đồng Mạch hiến kế, một khi chiến sự bất lợi, sẽ buộc tam đại phái bức Nam Châu xuất binh đi tiêu diệt phản quân!

Đồng Mạch tâm tư ác độc, một khi nhân mã Nam Châu rời khỏi hang ổ, rời khỏi địa bàn của mình, coi như đánh thắng, chỉ sợ cũng sẽ rất khó trở về.

Tiêu hao thực lực Nam Châu chỉ là mục tiêu thứ nhất, không có tài nguyên trên địa bàn của mình cung cấp, Đồng Mạch tùy thời có thể chặt đứt hậu cần cung cấp cho đại quân Nam Châu, đại quân không có quân nhu, sẽ trở thành cuộc đi không ngày trở về Nam Châu.

Xem xong thư xong, Ngưu Hữu Đạo âm thầm cảm thán, mặc kệ Đồng Mạch này tâm tư ác độc như nào, có thể đứng vững vị trí tể tướng nhiều năm như vậy, thật đúng là không phải ăn chay, thời khắc mấu chốt vẫn còn năng lực ngăn cơn sóng dữ, chèo chống con thuyền mục nát Yến quốc này một phen, trước kia chỉ cứ toàn nghe người ta nói xấu thôi.


Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement