Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement


Chương 651: Nam Châu xuất chinh


Dịch giả: Luna Wong


Sau khi hai nha hoàn hạ thấp người hành lễ xong cũng đi theo vào trong phòng hầu hạ.


Thương Triều Tông ngửa mặt lên trời thở phào ra một hơi, thần sắc cực kỳ phức tạp.


Vừa mới rồi tính mở miệng nói chuyện, thế mà lại không biết nên mở lời như thế nào, mới ngỡ ra rằng cũng đã thật lâu rồi không có nói qua lời gì với Phượng Nhược Nam, trong lòng hắn bỗng nhiên cũng có chút cảm giác khó chịu.


Lần này sở dĩ làm như vậy, sở dĩ thay đổi thái độ, tự nhiên là có can hệ đến việc Mông Sơn Minh thuyết phục.


Sau khi trải qua Mông Sơn Minh nhắc nhở, hắn mới biết rõ chính bản thân mình đã hiểu lầm Ngưu Hữu Đạo.


Mới biết trước đó án binh bất động cũng không phải là vì bỏ mặc không quản tồn vong của Đại Yến, mà thật sự là chưa đến thời điểm, bây giờ vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi đại quân Nam Châu xuất chinh!


Mới biết trước đó lời lẽ nghiêm khắc răn dạy, thậm chí nói thẳng ‘Kẻ vọng động, chết’ cũng không phải là hành vi ngang ngược bá đạo, mà là tại đang ngăn chặn đầu óc của hắn phát nhiệt.


Mới biết trước đó chặn lại quân lương cũng không phải là vì bảo tồn thực lực gì, mà là đang tại vắt hết tâm tư tìm cách để bảo toàn tối đa số quân lương kia không bị hao tổn, mà là muốn số quân lương được viện trợ cho Đại Yến kia phát huy tác dụng lớn nhất, đồng thời cũng giảm bớt gánh nặng cho bách tính Nam Châu.


Cái này trong trong ngoài ngoài 1 vòng quấn đan xen nhau, vừa dính dáng đến phản quân, lại vừa bức bách triều đình ban cho binh quyền.


Trong đó đủ loại liên lụy thật sự rất phức tạp, thậm chí càng vượt qua những gì có thể tưởng tượng, có thể thấy được, Đạo gia phải hao phí hết bao nhiêu tâm huyết vì nó, mà những việc làm như thế chân chính là vì Thương Triều Tông hắn, vì Nam Châu của hắn, vì Đại Yến mà dốc hết tâm huyết.


Hắn cảm thấy rất hổ thẹn vì chính bản thân mình đã hiểu lầm trước đó, phát hiện mình đích thật là đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, chân chính hổ thẹn vô cùng a!


Bởi vậy, sau khi Mông Sơn Minh nói rõ nguyên nhân chuyển đạt lời của Ngưu Hữu Đạo về Phượng Nhược Nam xong, Thương Triều Tông thật sự không tìm ra được lý do gì để cự tuyệt, cũng mất dũng khí cự tuyệt.


Trước trước sau sau, từ đầu tới cuối, hết thảy tất cả đều đã chứng minh rằng, Ngưu Hữu Đạo là đúng, hắn còn cần tiếp tục hoài nghi quyết định trước mắt này của Ngưu Hữu Đạo nữa sao?


Mông Sơn Minh quay qua thấy hắn thở dài, lại quay đầu lại nhìn xem cửa gian phòng đang đóng chặt, khóe miệng mỉm cười, cũng có thần sắc cảm khái.


Trước đó Ngưu Hữu Đạo đứng về phía Phượng Nhược Nam, nhưng vẫn luôn ẩn giấu chưa làm quá rõ ràng, hiển nhiên cũng không muốn để cho vương gia cảm thấy là hắn đang ngang ngược nhúng tay vào việc nhà của vương gia.


Còn tưởng rằng qua lần kia liền thôi, ai ngờ vị kia vẫn luôn một mực cân nhắc chờ đợi cơ hội thích hợp.



Lần này quả quyết không bỏ lỡ công khai tham gia, khiến cho hắn không thể không cảm thán, phần nắm bắt, lựa chọn thời cơ này thật sự là quá chuẩn!


Hắn xem như triệt để phục luôn rồi, hắn cũng thật sự khó có thể tin, một người tuổi còn trẻ như thế, mà năng lực khống chế sự vật cư nhiên lại cao siêu như vậy, thật không dám tin tưởng, một người ở lứa tuổi này lại có thể làm được đến cỡ đó, rất nhiều thứ là phải cần lịch duyệt a!


Trong lòng không thể không cảm thán, trên đời này quả thật là có người có kỳ tài ngút trời!


Hắn nghĩ tới người quen biết cũ Đông Quách Hạo Nhiên, người trên mặt luôn mang theo ý cười hòa ái kia, không nghĩ tới Đông Quách Hạo Nhiên thế mà lưu lại một vị quan môn đệ tử(đệ tử ruột) dạng này cho bên này. . .  . . .


Mấy người từ trong phòng đi ra, Thương Thục Thanh cười hì hì đi theo một người mặc chiến giáp nữ tướng quân bước ra.


Mông Sơn Minh vuốt râu mỉm cười, gật gật đầu.


Phượng Nhược Nam mặc chiến giáp đi đến trước mặt hai người, toàn thân tựa hồ có chút không được tự nhiên, trước kia thường xuyên ăn mặc kiểu như này đi ra gặp người chẳng sao nay mặc lại lại có mấy phần xấu hổ.


Thương Triều Tông đánh giá, để ý, phát hiện Phượng Nhược Nam thật sự gầy quá, chiến giáp đã không còn vừa vặn với người, có chút lỏng lẻo, đai lưng phải rút buộc chặt vòng eo nhỏ.


Hắn cũng có chú ý tới, Phượng Nhược Nam một lần nữa thay đổi mặc chiến giáp trong mắt có thần thái khác, mặc dù xấu hổ, lại có tinh thần, một loại tinh khí thần khó miêu tả bằng lời lại đến ở trên người nàng.


“Xong rồi.” Phượng Nhược Nam xấu hổ lên tiếng.


Kỳ thật còn lâu nữa mới hết nửa canh giờ.


“Đi thôi!” Thương Triều Tông đẩy Mông Sơn Minh quay người. . .  . . .


Bên ngoài phủ thứ sử, một đám nhân mã đã tập kết hoàn tất, ngoại trừ thi thoảng vang lên tiếng ngựa hắt hơi ra, tất cả mọi người đều đứng im lặng trang nghiêm.


Từ trong cửa phủ, một đám người đi ra, đi ở phía trước nhất chính là Thương Triều Tông cùng Phượng Nhược Nam, một nam một nữ cùng song song cất bước bước đi ra ngoài.


Vương phi? Ngoài cửa, một đám tướng lĩnh đang đứng yên nhìn thấy thế cũng nhịn không được quay mặt nhìn nhau.


Thương Triều Tông trở mình lên ngựa, Phượng Nhược Nam cũng trở mình lên ngựa, đôi phu thê hấp dẫn ánh mắt mọi người.


Mông Sơn Minh cũng được người lập tức đỡ lên ngựa, yên ngựa đã được đặc chế riêng.



Yên ngựa thông thường hắn khó ngồi vững được, hai chân bị tàn tật nên cũng không cách nào điều khiển như bình thường, yên ngựa đặc chế chung quanh có một vòng hàng rào thấp nhỏ cố định.


Đại quân xuất chinh, Mông Sơn Minh không muốn ngồi ở trên xe lăn, chí ít hiện tại không muốn.


Vẫn có xe ngựa được chuẩn bị cho hắn, nhưng hiện tại không cần, chờ ở trên đường đi rồi lại tính sau, hiện tại là thời điểm cần đề cao dân tâm quân tâm với sĩ khí.


Chưởng môn Đại Thiền sơn Hoàng Liệt cùng một đám tu sĩ cũng lần lượt trở mình lên ngựa đi theo.


Thương Triều Tông vung tay lên, tinh kỳ phấp phới mở đường, trên một cây cờ lớn có thêu lên một chữ “Thương” thật to.


Nhân mã hành quân một đường dài như rồng lượn, tiếng vó ngựa lanh lảnh vang lên suốt dọc đường.


Băng qua một con đường phố đã được giới nghiêm, hai bên trái phải bách tính đứng chật ních, người người nhốn nháo, xì xào nghị luận bàn tán ầm ĩ.


Rất nhiều người đều cảm thấy hiếu kỳ, lần này đại quân xuất chinh thế mà không có chinh lương* các loại, cũng không có trưng binh*. (*trưng thu lương thực, gọi nhập ngũ)


Lần này Yến quốc ra phản loạn, bách tính phía Nam Châu bên này may mắn hơn, từ đầu tới cuối giống như chả liên quan gì hết vậy, chỉ là ở trà lâu tửu quán, từ đầu đường đến cuối ngõ hẻm, đều sẽ có đàm luận chiến sự, còn sinh hoạt buôn bán bình thường gì đó, hết thảy đều diễn ra như thường lệ, không bị quấy nhiễu chút nào.


Ca Miểu Thủy bận một thân áo choàng đen, dẫn theo mấy tên thái giám, cũng ngồi lắc lư trên yên ngựa trong đại quân, thỉnh thoảng mắt lạnh lẽo liếc nhìn bốn phía.


Hắn tới đây, tự nhiên là tập trung cao độ quan sát nhất cử nhất động của Nam Châu, tin tức thám tử ở Nam Châu bên này phản hồi về khiến lòng hắn nặng nề.


Khắp nơi không có chinh lương huyên náo gà bay chó chạy, cũng chẳng có đuổi chạy khắp nơi tìm người bắt lính gì, bách tính từ đầu tới cuối không bị bất cứ quấy nhiễu chút nào, đều an cư lạc nghiệp, tại loạn thế này, nơi đây cứ như là một cõi yên vui tách biệt vậy.


Cùng so sánh với hoàn cảnh chứng kiến được trên đường ở kinh thành bên kia, không biết bao nhiêu người thê ly tử tán, cửa nát nhà tan.


Trong lòng Ca Miểu Thủy không hiểu sao thở dài một tiếng.


Trước mắt cũng có một chút cảnh không hài hòa, có thê tử mang theo con cái đứng ở bên lề đường khóc rống, nhìn theo thân nhân ở bên trong đại quân rời đi.


Đây là đánh trận đó, sẽ chết người đấy, không biết người nhà còn có thể còn sống trở về được hay không.



“Yên tâm đi, không có việc gì, ngươi nhìn xem ngay cả vương phi cũng đều cùng đi, nếu thật sự nguy hiểm, một nữ nhân như vương phi sao lại ra chiến trường cơ chứ?”


Trong đám người tức thời có người tới an ủi, tránh cho tình cảm bi thương này lây nhiễm làm loạn lòng người, đây là người do Lam Nhược Đình đã cẩn thận an bài trước đó.


Phượng Nhược Nam ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, hai mắt sáng lên, vừa tìm lại được loại cảm giác đã từ rất lâu kia, nhịn không được thỉnh thoảng liếc nhìn Thương Triều Tông cũng đang ngồi cưỡi ở một con ngựa khác bên cạnh.


Đại quân ra khỏi thành, ngoài thành một đội kỵ binh đông đến đếm không hết đã tập trung sẵn, là một bộ phận trong Anh Dương Võ Liệt vệ.


Nhân mã vừa ra thành, tụ họp với nhân mã ngoài thành xong, đại quân bắt đầu phi nhanh, đều là kỵ binh cả, ngoài thành lưu lại một mảng khói bụi, không thấy có mang theo đồ quân nhu gì.


Lương thảo đồ quân nhu các loại, tại ngay lúc ý chỉ triều đình vừa tới, liền đã lập tức xuất phát trước, Mông Sơn Minh tính trước làm sau, hết thảy đều đâu vào đấy.


Số quân lương Nam Châu giữ lại kia, đại bộ phận đã được phân tán ra áp giải đi Định Châu trước đó.


Biên cảnh Nam Châu, nhân mã đã tập trung từng nhóm kéo đến tập kết hướng Định Châu, chuẩn bị cùng với kỵ binh bên này hội tụ lại ở tại một nơi nào đó ở Định Châu.


Trên đầu thành, Thương Thục Thanh cùng Lam Nhược Đình đưa mắt nhìn theo đại quân đi xa. . .  . . .


Trên đường, Thương Triều Tông hạ đạt đạo mệnh lệnh thứ nhất dẹp quân phản loạn.


Mệnh đình chỉ vận chuyển những chiến mã mà Tề quốc trợ cấp cho Yến quốc còn chưa kịp phân phát hết đến cho chư hầu, giữ nguyên ở đó chờ nhân mã bên này đến tiếp thu.


Đồng thời mệnh cho các châu phủ ven đường bên ngoài Nam Châu, phải tập kết cho được một số lượng chiến mã nhất định, chuẩn bị lương thảo đồ các loại cho đại quân sử dụng, chờ bên này đến điều động!


Đạo quân lệnh này vừa ra, các châu phủ ven đường lập tức chửi mắng.


Các đường nhân mã chư hầu sau khi nhận được tin tức, cũng lập tức chửi mẹ ***, dựa vào cái gì chặn lại đồ đạc của chúng ta, có phải Nam Châu chặn đồ đạc của người khác riết hoài thành thói quen luôn rồi phải không?


Thế nhưng cũng không có cách nào khác, người ta bây giờ là Bình Loạn đại tướng quân, đạo quân lệnh đầu tiên nói không nghe thì hơi có chút quá, thứ yếu là ta đây chỉ cần đưa những thứ kia đến đúng vị trí, không đưa đến đúng vị trí cho ngươi dừng lại ngươi cũng không thể nổi nóng đi.


Vì có thể để cho Nam Châu thuận lợi xuất binh, thế lực tam đại phái phía sau vài đường chư hầu đều cùng đứng ra khuyên giải trấn an.


Vì có thể khiến cho Nam Châu thuận lợi xuất binh, triều đình đồng dạng cũng tại đang đốc xúc các châu phủ trên đường phối hợp, đừng để cho người ta có cơ hội mượn cớ gây chuyện rồi khăn gói rút trở về.


Nhân mã Nam Châu vừa ra khỏi Nam Châu tiến vào Định Châu, sự tình đã xác định chắc, triều đình Yến quốc rốt cục công khai chiêu cáo thiên hạ!


Khắp nơi Yến Kinh lập tức sôi trào, lòng người đang hoảng sợ kia tựa hồ lại có được một tia hi vọng.


“Bên ngoài ồn ào cái gì thế?”



Trong một đầu ngõ nhỏ, một thiếu niên y phục trên người vá chằng vá chịt khiêng cái sọt bước vào trong nhà, một lão đầu y phục trên người đồng dạng cũng đầy mảnh vá chống gậy lên tiếng hỏi thăm.


Thiếu niên tinh thần phấn chấn nói: “Gia gia, triều đình phong thứ sử Nam Châu Dung Bình quận vương làm Bình Loạn đại tướng quân, Nam Châu đã xuất binh, mọi người đều nói việc bình loạn có thể có hi vọng rồi!”


Lão đầu lưng còng thân thể chậm chạp lên tiếng hỏi lại, “Là nhi tử của Ninh vương kia sao?”


Thiếu niên gật đầu, “Đúng vậy a, chính là ngài ấy!”


Lão đầu dựa vào lề cửa, từ từ ngồi xuống bậc cửa, cảm khái nói: “Ninh vương a, nhớ năm đó thời điểm Ninh vương còn ở, làm gì có cái đám gọi là phản quân a, đều bị Ninh vương cho dẹp sạch hết, thời gian đó không cần phải đánh trận rồi bị chinh lương gì hết, mọi người đều sống tốt lên không ít, đáng tiếc mất quá sớm. Nay nhi tử của Ninh vương xuất sơn, xem ra đích thật là có chút hy vọng rồi.”


Bách tính phổ thông đối với chân tướng sự thật cũng không biết gì nhiều, chỉ sợ ngay cả chính bản thân Thương Triều Tông cũng không nghĩ tới, chỉ bằng danh tiếng ‘nhi tử của Ninh vương’ thôi, ở thời khắc lòng người Yến quốc trên dưới đang còn bàng hoàng này nghe tới, liền đem đến cho người ta một tia hi vọng lẫn khát vọng, đều hi vọng hắn sẽ không bôi nhọ uy danh của Ninh vương.


Kỳ thật phần lớn người ta cũng không phải rất quan tâm tới Ninh vương chết hay sống như nào, dù sao thì Ninh vương cũng đã sớm đi xa rồi, cái họ quan tâm chính là sinh hoạt ở trước mắt, là cuộc sống bị chia cắt thường xuyên này không biết tới khi nào mới kết thúc, còn những nhà giàu sang thì cũng có lo lắng, một khi Yến quốc bại vong gia nghiệp sẽ khó giữ được!


Cái này kỳ thật chính là lòng người, Ninh vương Thương Kiến Bá để lại cho nhi tử mình chính là lòng người!


. . . . . .


Trong ngự thư phòng, Điền Ngữ không dám ngẩng đầu, chỉ dám lặng lẽ dò xét sắc mặt của Thương Kiến Hùng.


Đang bưng xem báo cáo động tĩnh tại kinh thành của Điệp Báo Ti hàng ngày đưa tới,  Thương Kiến Hùng sắc mặt rất khó coi, bộ ngực (thở) gấp gáp phập phồng.


Trên tấu sớ đều là các loại ngôn luận phấn chấn của bách tính đối với việc Thương Triều Tông xuất binh, cùng các loại hoài niệm với Ninh vương.


Roẹtt! Thương Kiến Hùng xé nát tấu sớ, thở hồng hộc mắng: “Điêu dân! Một đám điêu dân!” Mặt tức đến phát xanh, hai mắt tựa hồ muốn bốc hỏa.


. . .  . . .


“Toàn bộ hơn bốn vạn xe quân lương đã được đưa ra Nam Châu, không có chừa lại gì, toàn bộ hiến cho cuộc chiến sử dụng. Định Châu bên kia đã kiểm kê qua, thậm chí còn có bổ sung, sắp chạm đầy 5 vạn xe quân lương!”


Xem tin tức trong tay xong, Cung Lâm Sách quay đầu qua Long Hưu cùng Mạnh Tuyên đang ngồi cạnh lên tiếng nói.


Hai người lần lượt chuyển tay nhau trang giấy xem lại một hồi, đều có chút ngoài ý muốn, quân lương ăn chặn của triều đình thế mà lại không nuốt chút nào.


Mạnh Tuyên kỳ quái nói: “Chẳng lẽ trước đó chúng ta thật sự đã hiểu lầm hắn?”


Cung Lâm Sách cười lạnh một tiếng, “Hiểu lầm cái gì? Xe lương thực một đường bị hư hỏng suốt còn có thể là giả hay sao?”


Long Hưu suy nghĩ một hồi, giọng mang theo vui mừng nói: “Bất kể nói thế nào, vẫn là biết đến đại thể, chỉ mong có thể thuận lợi bình loạn đi!” Âm cuối mang theo mấy phần than thở nhẹ, ánh mắt lại ngó ngó nhìn Dịch Thư đang đứng ở ngoài cửa.



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement