Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement


Chương 652: Tứ diệt ( 4 diệt)


Dịch giả: Luna Wong


Định Châu, bên ngoài thành, từ đằng xa một đoàn khói bụi đang di chuyển đến, ngay sau đó là tiếng vó ngựa ‘rầm rầm’ rung động cả mặt đất.


Trước đó Tiết Khiếu đã nhận được tin tức, mặt mày căng thẳng đứng ở trên đầu tường thành chờ đợi.


Mà đâu chỉ có mỗi hắn căng thẳng, trong lòng của quan viên từ trên xuống dưới Định Châu phủ đều căng thẳng, đều có chút sợ hãi.


Nhân mã Bình Loạn đại tướng quân Thương Triều Tông đem tới phủ thành Định Châu toàn bộ đều là nhân mã tập kết từ địa bàn Nam Châu, liên tục không ngừng từ biên cảnh Nam Châu di chuyển sang tới tụ tập hướng tây nam thành.


Sở dĩ có sợ hãi, là do trong lòng vẫn lo lắng Thương Triều Tông nói bình loạn chỉ là giả, mà thừa cơ tiến đánh phủ thành Định Châu mới là thật.


Thế nhưng mấy cái lo ngại không có dẫn chứng này ai nào dám nói lung tung? Hết lần này tới lần khác lại không thể ngăn cản.


Chiến sự khẩn cấp, Thương Triều Tông ngay cả nhân mã vùng tây bộ Nam Châu cũng chưa kịp điều động, trực tiếp lệnh cho nhân mã đông bộ Nam Châu dẫn đầu xuất phát đi trước, tránh cho việc vừa đi vừa tập kết làm chậm trễ, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Thương Triều Tông khăng khăng nói nơi này là địa điểm tụ họp tốt nhất, người ta là Bình Loạn đại tướng quân người ta đã nói như thế, Định Châu có lo nhưng chẳng nhẽ đi cự tuyệt, muốn làm chậm trễ chiến sự à?


Kỵ binh ù ù chạy đến, khí thế như dời non lấp bể, lúc đến ngoài thành nghe hiệu lệnh dừng lại, lại tĩnh như núi vậy, trong khói bụi tràn ngập, một cây đại kỳ chữ “Thương” dựng thẳng đứng.


Trên đầu tường thành, chưởng môn Tiên Vân phái Vạn Khinh Yên đứng bên cạnh Tiết Khiếu lên tiếng hỏi, “Đội này hẳn chính là Anh Dương Võ Liệt vệ đó hả?” Thấy Tiết Khiếu khẽ gật đầu, hắn cũng không khỏi lên tiếng khen ngợi, “Chỉ dựa vào cái khí thế hành quân, động thì như sấm rền, tĩnh thì như xử nữ, đằng đằng sát khí này, liền biết là danh bất hư truyền!”


Nhìn ra đối phương không có ý đồ tiến đánh, Tiết Khiếu không nhiều lời, cấp tốc quay người, dẫn một đám người xuống thành, cùng nhao nhao cưỡi trên chiến mã, ra khỏi thành.


“Vương gia một đường vất vả rồi!”


Gặp mặt Thương Triều Tông ở trong đại quân, Tiết Khiếu ngồi trên lưng ngựa cười “ha ha” chắp tay hành lễ, ánh mắt cũng liếc nhìn nữ tướng tay cầm trường thương ở bên người Thương Triều Tông.


Thương Triều Tông phong trần mệt mỏi ngồi yên ở trên lưng ngựa thờ ơ, mặt không chút thay đổi nào hỏi: “Chiến mã, lương thảo đã chuẩn bị xong hết chưa?”


Tiết Khiếu có chút xấu hổ, y nguyên vẫn cười đáp: “Lương thảo cho đại quân sinh hoạt đi đường tự nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ, chiến mã cũng đã tập kết được 3000 con.”



Ca Miểu Thủy phóng ngựa ra khỏi hàng, đi đến giữa hai người, giúp Tiết Khiếu hòa hoãn không khí nói: “Đại quân bôn ba cũng đã mệt, Tiết đại nhân không ngại nghênh đón vương gia vào thành nghỉ ngơi trước rồi nói.”


“Được được được!” Tiết Khiếu thúc ngựa quay đầu đưa tay mời, “Vương gia, mời!”


Thương Triều Tông y nguyên thờ ơ, tiếp tục hỏi: “Nhân mã Nam Châu ta đã tới được bao nhiêu rồi?”


Tiết Khiếu đành phải trả lời: “Trước mắt chưa đến 3 vạn người, đã hạ trại cách nơi này ngoài 5 dặm.” Ngón tay chỉ một cái phương hướng.


Thương Triều Tông vừa kéo cương xoay ngựa, hai chân vừa thúc vào bụng ngựa, dẫn đầu phóng ngựa chạy đi, về phía hướng ngón tay hắn chỉ.


Phượng Nhược Nam thúc ngựa đuổi theo, 2 vạn kỵ binh như rồng lượn chạy theo.


Một hồi lâu động tĩnh đi qua, hiện trường chỉ để lại đám người Tiết Khiếu và Ca Miểu Thủy cùng hít bụi, hai người quay mặt nhìn nhau im lặng.


“Cái thứ đồ, ta có lòng tốt chuẩn bị tiệc khao đại quân, thế mà không lĩnh tình.” Tiết Khiếu nhịn không được mở miệng chửi mắng.


Ca Miểu Thủy khoát tay áo, “Được rồi, bây giờ không phải lúc so đo cái này, hắn không vào thành ngươi cũng bớt việc, đồ tiệc khao đại quân mang đến doanh trại nơi nhân mã Nam Châu đóng quân đi.”


Hắn cũng không có ở lại lâu, dẫn mấy tên thái giám một đường “hít bụi” chạy theo.


Chỉ chốc lát sau, một đoàn người từ trong thành đi ra, khiêng theo nào là heo dê, gà vịt thịt cá, đẩy từng xe rượu, tiến đến chỗ Nam Châu đóng quân. . .


Nơi lâm thời đại quân Nam Châu đóng quân, lúc này ước chừng có khoảng 3 vạn người, phía sau còn có nhân mã lần lượt đi vào, nhưng xuất phát sau, khoảng cách xa lại không có nhanh bằng Thương Triều Tông, đương nhiên bởi vì Thương Triều Tông suất lĩnh là kỵ binh.


Thương Triều Tông vừa gặp nhân mã đã đến trước đó, lập tức hạ lệnh tất cả nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.


Đồ đạc phủ thành Định Châu đưa tới khao quân cũng không có khách khí, cái gì ăn được thì ăn, còn đồ uống thì lại không động đến chút nào, người nào đưa tới liền do người đó kéo trở về.


Thương Triều Tông áp dụng quy củ từ thời Ninh vương, khi tác chiến đại quân không được uống rượu, có muốn uống cũng là uống rượu mừng sau khi chiến đấu thắng lợi.


Trên bàn tiệc, Ca Miểu Thủy sau khi đi dạo một vòng quanh doanh trại trở về liền lên tiếng hỏi, “40 vạn đại quân, phải mất bao lâu nữa mới có thể chuyển đến đủ?”



Đối với lần điều động nhân mã này của Nam Châu, triều đình rất hài lòng.


Nam Châu nguyên bản có 80 vạn nhân mã, bất quá trước đó phần lớn đều là nhân mã của nhất hệ Thiên Ngọc môn.


Về sau Nam Châu xuất hiện biến cố đoạt quyền, Thương Triều Tông đâu còn có thể yên tâm để vậy, thà tinh chứ không tràn lan, 80 vạn nhân mã bị Thương Triều Tông thanh tẩy còn thành 50 vạn.


Ba mươi vạn nhân mã bị thanh tẩy chỉ có một số nhỏ bị giết, còn lại toàn bộ giải tán thành dân.


Mặc dù bởi vì vấn đề tài lực, trong các đường chư hầu thì nhân mã Nam Châu là nhiều nhất, thế nhưng trên tay có 50 vạn quân, lại nguyện ý điều động 40 vạn ra bình loạn, triều đình đã không còn lời nào để nói trách gì nữa.


So sánh những chư hầu có 40 vạn nhân mã, lại chỉ nguyện ý xuất động có 20 vạn kia, đọ thành ý thôi cũng đã biết tốt hơn nhiều lắm rồi.


Thương Triều Tông nói: “Bản vương đã hạ lệnh, tất cả nhân mã toàn bộ hành quân gấp rút, mỗi ngày đi 200 dặm!”


Ca Miểu Thủy sợ bên này kéo dài, nghe thấy hắn nói vậy, đã yên tâm hơn không ít, nhẹ gật đầu.


Đại quân chỉnh đốn xong, Thương Triều Tông lần nữa hạ lệnh xuất phát.


Ca Miểu Thủy nghe tiếng chui ra khỏi doanh trướng, đuổi kịp Thương Triều Tông vừa đang trở mình lên ngựa liền vội hỏi, “Vương gia, đại quân chưa tập kết đầy đủ, vì sao hiện tại liền đã xuất phát rồi?”


“Nhân mã tập kết đến sau tới đây xong sẽ chạy tới điểm tập kết kế tiếp luôn, quân tình khẩn cấp, ta muốn dẫn nhân mã tiên phong đến vị trí chiến lược trước! Đồng thời dọc đường dẫn người đốc xúc, châu phủ các nơi nếu có người lười biếng chậm trễ việc trù bị quân nhu, đừng trách ta quân pháp vô tình, nhất định sẽ giết không tha!”


Thương Triều Tông để lại cho câu xong đã suất lĩnh đại quân lần nữa lên đường.


Thần sắc của Ca Miểu Thủy run lên, vội bảo nhân viên đi theo mau mang tin tức đưa về cho triều đình, để triều đình gấp rút đốc xúc quan viên các châu phủ, Thương Triều Tông đằng đằng sát khí thế kia, thật sự đừng để đụng đến trong tay hắn, đến lúc đó bị giết, ngay cả nơi để cãi lý cũng chẳng có.


Đồng thời cũng yên tâm hơn không ít, nếu Thương Triều Tông thật sự một đường mang theo 40 vạn nhân mã cuồn cuộn tiến lên, mới thật sự là vấn đề khiến cho người ta phải lo lắng, một khi có biến, sẽ rất phiền phức.


Nói cho cùng, khi vận dụng nhân mã Nam Châu, triều đình vẫn là có chút không yên lòng, mới phái hắn đến đi theo giám sát, một khi phát hiện không đúng, lập tức báo cáo!



Đợi khi hắn dẫn người đuổi kịp Thương Triều Tông, lại phát hiện không đúng, 3 vạn nhân mã tập kết phần lớn đều là bộ tốt* (lính bộ), sao có thể đuổi theo kịp tốc độ kỵ binh của Thương Triều Tông, cơ hồ đều bị Thương Triều Tông ném lại đằng sau.


Hỏi Thương Triều Tông nguyên do, lý do Thương Triều Tông cho vẫn là y như cũ.


Bởi vì dưới sự vội vàng Tiết Khiếu chỉ tập kết được 3000 chiến mã, nên trong đội hình kỵ binh của Thương Triều Tông lại nhiều thêm 3000 kỵ binh đi theo.


Rất nhiều người không phải xuất thân từ kỵ binh, chỉ có thể đành một đường vừa học vừa thực hành.


Thương Triều Tông một đường đằng đằng sát khí, dưới sự bức bách, châu phủ ven đường nhận được quân lệnh, liều mạng quyên góp cho đủ số chiến mã.


Nhưng mà Thương Triều Tông lại tạm thời chưa có sử dụng, chỉ cần chạy tới nơi, xác nhận đã gom đủ cùng chuyển đến đúng vị trí là được, còn chính mình thì tiếp tục suất lĩnh nhân mã tiến lên, cũng không mang chiến mã gom được đi theo, để lại cho bộ tốt chạy phía sau sử dụng đuổi theo.


Trên đường đi đều là làm như vậy!


Trong lòng Ca Miểu Thủy còn thầm khen Thương Triều Tông dụng binh thần tốc, nếu là mấy đường chư hầu kia đều có lòng muốn bình loạn như vậy, lo gì phản quân không bị diệt.


Thẳng đến khi Thương Triều Tông chính thức dừng lại, chính thức xây dựng cơ sở tạm thời trong cảnh nội Tiết Châu, Ca Miểu Thủy mới ý thức được không đúng!


Tình huống không đúng ở đây là từ Tiết Khiếu ở Định Châu truyền đến, nói ở Định Châu đã không còn nhìn thấy nhân mã Nam Châu quá cảnh nữa.


Ngay sau đó tin tức của tai mắt ở phía Nam Châu bên kia truyền tới, nói các nơi trong Nam Châu sau một phen điều động nhân mã liền đã dừng, đã đều ổn định lại, không có dấu hiệu tiếp tục xuất binh.


Căn cứ tin tức thống kê suốt dọc đường, dự đoán Nam Châu chỉ phái ra chừng 10 vạn nhân mã, đây là tình huống gì?


Ca Miểu Thủy phát hiện không đúng, lập tức xông thẳng vào trong quân trướng Thương Triều Tông, vừa mới tới ở ngoài trướng thì nhìn thấy đám Thương Triều Tông, Mông Sơn Minh đang nghị sự cùng với các tướng lĩnh ở trong trướng.


Trong trướng, đám người người thì quay đầu, người thì ngẩng đầu, nhìn về phía Ca Miểu Thủy đang bị ngăn lại ở bên ngoài trướng.


Thương Triều Tông phất tay ra hiệu, tu sĩ với thủ vệ bên ngoài mới thả cho Ca Miểu Thủy tiến đến.


Ca Miểu Thủy vừa gặp mặt liền nghiêm túc hỏi: “Vương gia, 40 vạn nhân mã tới đâu rồi?”


Thương Triều Tông bình tĩnh nói: “Nhân mã tự nhiên là đang ở trên đường.”


Nhìn khí độ khi nói chuyện kia của hắn, từ lúc hành quân đến khi tác chiến liền trở nên không giống như trước, rất có phong phạm của Ninh vương.



Ca Miểu Thủy trầm giọng nói: “Không đúng! Theo ta được cho biết, nhân mã Nam Châu đã đình chỉ xuất cảnh, tính cả nhân mã của vương gia bên này, nhiều nhất chỉ có trên dưới khoảng 10 vạn người!”


Thương Triều Tông: “Mười vạn nhân mã thì thế nào?”


Ca Miểu Thủy tiến lên hai bước, đứng cách cái bàn giằng co với hắn, “Vương gia đã nói là sẽ điều động 40 vạn nhân mã, ta cũng đã báo cáo lên triều đình như vậy, bây giờ 40 vạn biến thành 10 vạn, bảo ta làm sao bàn giao với triều đình đây?”


Thương Triều Tông: “Binh bất yếm trá, trong triều đình tai mắt đông đảo, bản vương há có thể để cho quân tình cơ mật tuỳ tiện bị tiết lộ ra ngoài?”


Ca Miểu Thủy: “Ngô Công Lĩnh đã kêu gọi tập họp được 200 vạn (2 triệu) phản quân, chỉ có 10 vạn nhân mã thì bình định như nào?”


Thương Triều Tông: “10 vạn kỵ binh là đã đủ! Không phải còn có đại quân 5 đường chư hầu nữa sao?”


Mười vạn kỵ binh. . . Ca Miểu Thủy đột nhiên giật mình, tựa hồ cuối cùng đã hiểu rõ những bố trí suốt dọc đoạn đường này của đối phương là như nào, chính là muốn biến toàn bộ bộ tốt Nam Châu xuất chinh thành đội quân có ngựa cưỡi, cái gọi là 40 vạn nhân mã bất quá chỉ là chướng nhãn pháp* mà thôi! (* thủ thuật che đậy)


Thương Triều Tông đã không còn để ý tới hắn, nhìn chung quanh hỏi: “Những bố trí vừa rồi đều đã hiểu rõ hết chưa?”


“Đã hiểu rõ!” Chư tướng cùng chắp tay đồng thanh đáp.


Mặt của Thương Triều Tông trầm như nước, lạnh lùng nói: “Đại chiến sắp đến, giữ nghiêm quân kỷ, quân pháp như núi, không thể để đổ! Lập tức truyền quân pháp của bản vương cho năm đường chư hầu, nhân mã thuộc đội bản vương chính là đốc quân chấp pháp, chỉ diệt chư hầu, không diệt phản quân! Chiến lệnh bình loạn đến chỗ nào, người dám trì trệ không tiến, diệt! Người làm trễ chiến cơ, diệt! Người lâm trận bỏ chạy, diệt! Người lười biếng không gắng sức chiến đấu, diệt!”


“Vâng!” Chư tướng đều chắp tay lĩnh mệnh xong tán đi.


Chỉ diệt chư hầu, không diệt phản quân! Ca Miểu Thủy cứ thế đứng yên tại đương trường, thẳng đến khi tất cả mọi người trong trướng đi hết, hắn vẫn còn chưa có lấy lại tinh thần từ trong lệnh ‘Tứ diệt’ kia.


Ngoài trướng, cách đó không xa, La Đại An đẩy Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn.


Hoàng Liệt chắp tay sau mông cùng dạo bước bên cạnh, vừa đi quay đầu nhìn bóng lưng đứng đờ đẫn ở trong trướng, không nhịn được cười, hắn cũng vừa rồi mới biết được là Nam Châu chỉ phái ra 10 vạn người xuất chinh, trước đó Nam Châu điều động nhân mã hầm hố đều là giả, chân chính là lừa hắn một quả thật đắng.


“Mông soái, chỉ 10 vạn nhân mã có thể đốc xúc được 5 đường chư hầu nổi sao?” Hoàng Liệt chưa yên tâm lắm hỏi thăm.


Mông Sơn Minh: “Chống lại quân lệnh còn lý luận không bằng, người nào không nghe lệnh liền đánh người đó! Giờ phút này, chúng ta dám đánh bọn hắn, bọn hắn dám đánh chúng ta sao? Mười vạn nhân mã của ta đều còn là kỵ binh, bọn hắn muốn chạy cũng chạy không thoát!”


“Ha ha!” Hoàng Liệt nhịn không được cười ra thành tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay nói: “Không một tiếng động liền biến toàn bộ 10 vạn nhân mã thành kỵ binh, diệu quá diệu a, quá hay cho một cái kế man thiên quá hải*!” ( * kế tung hỏa mù)


Mông Sơn Minh thở dài: “Ai, vương gia cũng chỉ là vì bất đắc dĩ, cũng giống như những lo lắng trước đó của Hoàng chưởng môn vậy, triều đình với chúng ta không phải đều là cùng một lòng, sau khi chiến đấu lúc nào cũng có thể sẽ qua sông đoạn cầu, một khi đoạn lương thảo của chúng ta, đại quân chắc chắn bị toàn diệt. Có 10 vạn con chiến mã này trong tay, khi cấp thiết, có thể giết ngựa làm lương thực chống đói, đủ để chèo chống chúng ta trở lại Nam Châu. Nếu không phải như vậy, chúng ta cần gì phải làm thế!”



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement