Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement


Chương 653: Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu!


Dịch giả: Luna Wong – dịch chậm quá mọi người đều chạy hết rồi, buồn ghê. Cố gắng cố gắng cố gắng


Hoàng Liệt nghe xong đã hiểu, 10 vạn con chiến mã này được xem như là lương thảo, lương thảo này rõ ràng còn “mọc chân” đi theo cùng, không cần phải tốn nhân lực vật lực lớn để vận chuyển, còn có thể sung làm cước lực, lại có thể trợ sức cho chinh chiến, chân chính là tuyệt không thể tả, miệng không khỏi ‘chậc chậc’ tán thán: “Mông soái không hổ là Mông soái, trên chiến trường dụng binh như thần, hôm nay ta xem như được mở mang kiến thức.”


Mông Sơn Minh lắc đầu, “Đây không phải là chủ ý của ta, đó là mưu lược của vương gia.”


“Vương gia?” Hoàng Liệt sửng sốt một chút, vẻ mặt hơi có hồ nghi, có vẻ như đang nói, Thương Triều Tông mà có thể nghĩ ra được biện pháp tuyệt như thế à?


Mông Sơn Minh hiểu hắn nghĩ gì, chầm chậm nhớ nhắc lại chuyện xưa: “Khi vương gia vừa trưởng thành, trên chiến trường đã nhiều lần lập được kỳ công, chỉ là bị danh tiếng của tiên vương với lão phu che mất mà thôi. Trước khi ta bước đi ra khi lui về ở ẩn, thì vương gia chỉ dùng lực của mình, đối kháng với Chu Thủ Hiền, dễ dàng đoạt lấy Thanh Sơn quận, đó há có thể là trò đùa?”


Hoàng Liệt nghe kể lại khẽ giật mình, như có điều suy nghĩ, khẽ gật gật đầu.


Mông Sơn Minh vừa nói vừa khẽ buông tiếng thở dài, “Ta từng dốc hết tâm huyết đào tạo Anh Dương Võ Liệt vệ, đối với kỵ binh chúng ta mà nói, chiến mã chính là nửa cái mạng của mình, ý nghĩ giết chiến mã, trong suy nghĩ ta cũng chưa từng có nghĩ tới. . . Vương gia cũng là vì bị buộc bất đắc dĩ, cũng không thể đứng nhìn Đại Yến bị bại vong, nhưng triều đình bên kia lại không thể không phòng, mới bất đắc dĩ lưu lại kế dự phòng này! Chiến mã sao lại không phải là một phần thực lực của Nam Châu chứ, chỉ bất quá tướng sĩ còn có vợ con lớn bé ở nhà cần trở về đoàn tụ, mà chiến mã thì không. . . Hy vọng đi, hi vọng không phải rơi vào vạn bất đắc dĩ không cần làm như vậy!”


Hoàng Liệt gật đầu tỏ ra đã hiểu, nhưng hắn đối với chiến mã cũng chẳng có tình cảm sâu sắc như Mông Sơn Minh vậy, chỉ tỏ ra là đã hiểu mà thôi, lại nói: “Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu, dù sao cũng là chủ ý của Mông soái a?”


Mông Sơn Minh cười khổ: “Chưa nói tới chủ ý gì, chiến pháp mà thôi.”


Hoàng Liệt lại có chỗ chưa hiểu, “Ngưu Hữu Đạo nói cho ta biết, rằng đó là cơ mật, vì sao lại muốn công khai sớm như vậy?”


Mông Sơn Minh giải thích: “Phản quân Thương Châu hiện đang lặng yên theo dõi kỳ biến, còn chưa có động tĩnh gì, làm như vậy vì muốn làm dao động sĩ khí bọn họ trước khi giao chiến! Trong khi nhân mã năm đường chư hầu liên tục thất bại, quân tâm đã dao động như đùa, sợ lần nữa vừa lên chiến trường, bọn hắn lại tiếp tục ôm tâm tư chạy trốn, không chịu gắng sức, nêu rõ quân pháp ra chính là muốn nói cho bọn hắn biết, lần này sẽ không phải là trò đùa, chặt đứt ý niệm lâm trận bỏ chạy của bọn hắn, có thể nói đó cũng là vì ủng hộ sĩ khí!”



Hoàng Liệt ‘à’ một tiếng, rốt cuộc đã hiểu rõ, hắn không am hiểu về chinh chiến quân ngũ, nếu không được giảng giải, thật đúng là không hiểu rõ thật.


Ánh mắt của hắn trong lúc vô tình nhìn thấy ở cách đó không xa, Công Tôn Bố đang dẫn theo hai tên đệ tử chui ra từ trong trướng bồng, biết người này ở đây là vì muốn kịp thời truyền đạt tình huống đại quân cho Ngưu Hữu Đạo bên kia. Bèn nói: “Ta nhận được tin tức, Ngưu Hữu Đạo đã sớm rời khỏi Nhà Tranh sơn trang, bằng khả năng (di chuyển) lui tới của hắn, theo lý thuyết đã sớm tới rồi mới đúng, vì sao đến nay vẫn còn chưa thấy bóng dáng, đại chiến như vậy, hắn há có thể không coi ra gì, không chịu theo quân à? Mông soái có biết hắn đi đâu không?”


“Hoàng chưởng môn hỏi ta?” Mông Sơn Minh bề ngoài có chút dở khóc dở cười, lắc đầu thở dài, “Vị Đạo gia này a, việc làm từ trước đến nay luôn như lọt vào trong sương mù, nhất quán không đến cuối cùng không dễ dàng nhìn thấy rõ thực hư, chẳng ai biết rõ đến tột cùng là hắn muốn làm gì, ta cũng không biết nên tìm ai để hỏi chỗ hắn ở bây giờ.”


Nhắc đến cái này, Hoàng Liệt ngược lại là người thấm thía sâu nhất, thấu rõ nhất, mẹ, đại quân Nam Châu xuất chinh bình loạn chuyện lớn như vậy, thế mà tên khốn kiếp kia lại đi giấu nhẹm Đại Thiền sơn, giấu đến không lọt khe hở nào, đến khi chuyện đến đít rồi mới bất ngờ hô hào Đại Thiền sơn lên chiến trường liều mạng, quả thực là dọa cho toàn bộ cao tầng của Đại Thiền sơn run rẩy, lúc vừa nghe thấy tin tức, một đám người Đại Thiền sơn ngay lập tức cuống cuồng.


Đúng như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cũng đành chịu, trước đó trên dưới Đại Thiền sơn ai nấy đều sửng sốt, không hiểu cái thằng kia đang tính làm cái gì, chạy đông chạy tây, lại đoạn quân lương của triều đình, rồi mắt đi mày lại với Hàn Tống bên kia, ai ngờ lượn một vòng chỉ là vì ép triều đình cấp cho binh quyền bình loạn.


Nói thật, Hoàng Liệt hắn kì thật đến hiện tại vẫn còn chưa quá hiểu rõ quá trình cụ thể trong đó đến tột cùng là như nào, cứ luôn cảm thấy nơi nào đó vẫn còn có vấn đề, thế nhưng Đại Thiền sơn cứ tin tên kia như vậy, cứ vội vàng khăn gói lên đường ra chiến trường liều mạng như vậy.


Hắn ngẫm lại, đều cảm thấy hồ đồ cổ quái, nhưng hết lần này tới lần khác còn đi tin cái thằng kia, tin tưởng trận chiến này tất thắng, nghĩ mãi không thông, nhịn không được cũng lắc đầu thở dài, vừa quay đầu lại, lại chợt trông thấy Ca Miểu Thủy.


Trong đại trướng trung quân, Ca Miểu Thủy mang theo vẻ mặt đầy thất lạc từ từ đi ra, trong lòng không nói ra được là tư vị gì.


Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu! Biện pháp đơn giản như vậy, mà từ trên xuống dưới triều đình làm sao lại không có ai nghĩ đến hết vậy? Triều đình hoàn toàn có thể tuyển chọn từ các châu phủ tạo ra một đội nhân mã chuyên làm công việc như thế, vừa lại không cần phải nhìn xem sắc mặt của Nam Châu.


Nhưng mà nghĩ lại, biết rằng mình đã cả nghĩ quá rồi, có một số việc nhân mã Nam Châu dám làm, nhưng nhân mã triều đình lại chưa hẳn đã dám.


Nhân mã tập kết từ các châu phủ có dám khai chiến với các đường chư hầu sao? Ai dám ra chủ ý kiểu này, vị tướng lĩnh nào dám chịu trách nhiệm đó, đắc tội với người sau lưng năm đường chư hầu kia, coi như qua được cửa ải trước mắt, quay đầu ai lại không lo sợ bị trả thù cơ chứ?


Nghĩ rõ ràng nguyên do trong đó, hắn cũng chỉ có thể đành ngửa mặt lên trời thở dài ra một hơi, sau đó bước nhanh rời đi, nhanh chóng đem tin tức biết được báo cáo về cho triều đình. . .  . . .



Sau khi nhân mã tham gia bình loạn của Nam Châu chạy đến sau đến nơi, sau khi nhận được ngựa cưỡi, cũng lục tà lục tục chạy đến chỗ Thương Triều Tông tập kết bên này.


Mười vạn nhân mã cũng không chạy đến nơi tập kết toàn bộ, trong đó có một bộ phận nhân mã lĩnh mệnh tham gia hộ tống 5 vạn xe lương thảo kia, đây là nhu yếu phẩm cho đại quân nhét đầy bao tử sau khi giao chiến.


. . .  . . .


Phủ thành Bắc Châu, sau cửa sổ trên một tòa tháp cao, Bành Hựu Tại đang đứng ngắm nhìn cả tòa phủ thành.


Phong Ân Thái đi lên tòa tháp cao, đến bên cửa sổ, nói : “Sư huynh, đã xác nhận, Nam Châu đích xác là muốn bình loạn.”


Bành Hựu Tại trầm mặc một hồi, từ từ nói: “Hiện tại xem ra, việc chúng ta rời đi Nam Châu chưa hẳn đã là chuyện xấu.”


Phong Ân Thái hiểu ý của hắn, cũng không dám xác định đến tột cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu, bởi vì sự tình thật sự biến đổi quá mức bất ngờ.


Lúc Thiên Ngọc môn vừa bị đá ra khỏi Nam Châu tiến vào Bắc Châu, có thể nói đã hận Ngưu Hữu Đạo đến nghiến răng, tình huống lúc đó mà nói, Bắc Châu làm gì tốt được bằng Nam Châu, vừa đến còn đã phải đối mặt với đại quân Hàn quốc lăm le nữa, thế nhưng không còn lựa chọn nào khác, bị buộc vô thế, tình thế lúc ấy khiến trong nhất thời cũng không rút ra được thời gian raảnh đến gây sự với Ngưu Hữu Đạo.


Về sau, biết được Ngưu Hữu Đạo gặp chuyện, bên này cao hứng vô cùng, đều la hay.


Ai ngờ vừa quay đi quay lại, nhân mã Nam Châu liền trực tiếp công chiếm ba quận địa bàn Định Châu, cứ như vậy mở rộng thêm địa bàn ba quận, mà cưư nhiên triều đình thế mà lại chấp nhận nữa?


Thế là lại có người hối hận, nói vì sao Đại Thiền sơn có thể chung sống cùng Ngưu Hữu Đạo tốt đẹp được, còn chúng ta liền không thể như thế, bằng không lợi ích ba quận này chính là lợi ích của Thiên Ngọc môn chúng ta rồi, cũng không cần phải bị đuổi tới tận Bắc Châu này.



Lúc đó quả thực có không ít người vì vậy mà hối hận.


Ai ngờ, nỗi hối hận còn chưa có đi qua, nội bộ Yến quốc lại ra phản loạn, bây giờ là Nam Châu xuất binh bình loạn, ai mắt hơi sáng chút đều biết hung hiểm trong đó như nào, Thiên Ngọc môn chạy đến Bắc Châu, chí ít cũng tránh thoát được một kiếp.


Tưởng họa mà được phúc, tưởng phúc lại là họa, lặp đi lặp lại, Nam Châu thời gian gần đây toàn là đứng trước đầu sóng ngọn gió, Phong Ân Thái thật sự cũng không dám cao hứng quá sớm, cảm giác sự tự tin để sư huynh có thể cao hứng tựa hồ có chút không đủ, tựa hồ chỉ vì quyết định đối nghịch với Ngưu Hữu Đạo lúc trước mà tự tiến hành an ủi bản thân mà thôi.


Nội tâm của hắn cũng cảm khái a, thật sự vị huynh đệ tùy nghi kết bái kia khiến hắn không biết nên nói cái gì, kiểu như không thể yên tĩnh được thì phải.


. . .  . . .


Trong màn đêm Yến Kinh, đại nội hoàng cung, trong ngự thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.


Thương Kiến Hùng ngồi bên thư án phê duyệt tấu chương, trình độ nào đó mà nói, Thương Kiến Hùng đích xác là một vị hoàng đế chuyên cần chính sự, hắn cũng muốn chứng minh cho tất cả mọi người Đại Yến từ trên dưới hắn là một hoàng đế tốt, thế nhưng vô luận hắn làm sao cố gắng, Đại Yến này cứ mãi thủng tứ phía.


“Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu?”


Điền Ngữ ở bên cạnh bưng lấy tấu sớ Ca Miểu Thủy truyền đến đọc, nghe được Nam Châu chỉ xuất 10 vạn nhân mã, trước đó báo cáo 40 vạn nhân mã chỉ là kế che mắt, mục đích là vì muốn lừa lấy chiến mã, cũng là vì muốn châu phủ ven đường cung cấp sung túc vật tư cho mười vạn nhân mã đi đường, Thương Kiến Hùng đã ngừng bút.


Nghe tới quân pháp nghiêm minh mà Thương Triều Tông đã ban ra, Thương Kiến Hùng càng ngạc nhiên ngẩng đầu nghi vấn hỏi lại.


Điền Ngữ đọc xong tấu sớ buông hạ tay xuống, hơi khom người đáp: “Đúng như vậy, Nam Châu chỉ định mười vạn đại quân làm đốc quân chấp pháp, lệnh không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu, đưa ra quân pháp tứ diệt, nếu nhân mã chư hầu dám chống lại lệnh bình diệt quân phản loạn, liền coi như là phản quân, đường nhân mã nào kháng lệnh, đại quân Nam Châu liền tiêu diệt đường đó!”


Sau khi Thương Kiến Hùng suy tư minh bạch hết thâm ý trong đó xong, từ từ buông bút xuống, chậm rãi vô lực nằm dựa vào thành ghế, biểu cảm trên mặt thực khó nói nên lời.


Thần sắc cực kỳ phức tạp, vừa có bừng tỉnh đại ngộ, vừa có khen ngợi, lại có bi phẫn hiện lên.


Hồi lâu sau, Thương Kiến Hùng chợt cười lạnh một tiếng, “Cho ba vị kia nhìn xem chút! Cầm tấu này đưa qua cho ba vị kia xem đi, để bọn hắn tự nhìn lại xem tam đại phái bọn hắn có bao nhiêu bần tiện, hô hào không đi, cứ nhất định phải để người ta dùng roi quất vào đít mới chịu đi, một đám tiện nhân!”



Nói xong nhắm mắt, trong mắt đều là những tin tức hàng ngày Điệp Báo Ti gửi về báo cáo trước đó, tất cả đều là những lời cầu mong nhân mã Thương Triều Tông bình loạn thành công của bách tính.


Căn cứ tin tức Điệp Báo Ti truyền về, những ngôn luận tương tự không chỉ xuất hiện mỗi ở kinh thành, mà đã như gợn sóng lan ra toàn bộ Đại Yến.


Hắn đương nhiên là hi vọng nhìn thấy bình loạn thành công, nhưng trong lòng giãy dụa thống khổ không cách nào tả xiết, năm đó quá nhiều người nói hoàng vị này vốn không thuộc về hắn, hắn muốn chứng minh đó chỉ là lời đồn, nhưng nếu nay để cho người khác cảm thấy hắn ngay cả nhi tử Ninh vương cũng không bằng, để hắn làm sao chịu nổi a!


Trong một tòa đình viện trong cung, chưởng môn ba phái đang ngồi vây quanh ở trong đình uống rượu, vừa để kịp thời chia sẻ tin tức biết được cho nhau.


Điền Ngữ cho người phía dưới đi đưa tấu sớ, cũng đưa đến ngay tại lúc này.


Long Hưu là người đầu tiên tiếp nhận xem xét, sau khi đọc xong, cứ thế ngồi đó cả nửa ngày không có động tĩnh, ánh mắt tựa hồ bị nội dung trong tấu sớ làm cho dính chặt.


Thấy hắn thất thố, Mạnh Tuyên lên tiếng hỏi, “Gì thế?”


Long Hưu gập tấu sớ lại, ném cho hắn.


Mạnh Tuyên đưa tay bắt được mở ra xem, thần sắc cũng dần dần ngưng trệ.


Cung Lâm Sách đang bưng chén rượu bên môi, ánh mắt quét qua hai bên, nhìn xem Long Hưu, lại nhìn lại Mạnh Tuyên, cuối cùng quay đầu thẳng lại nhìn về phía thái giám mang tấu tới, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


Thái giám kia hạ thấp người đáp: “Nô tài không biết ạ, Đại tổng quản bảo nô tài đưa tới rồi chờ nhận hồi đáp từ ba vị chưởng môn, hỏi ba vị chưởng môn quân pháp trong tấu có thể đáp ứng hay không?”


Long Hưu cười khổ lắc đầu lên tiếng, “Còn tưởng tên kia đã sửa lại tính tình, thật sự muốn đi liều mạng, náo loạn nửa ngày vẫn là muốn bức năm đường chư hầu đi liều mạng.”


Tình huống như thế nào? Cung Lâm Sách chịu không nổi, đưa tay giật lấy tấu sớ trong tay Mạnh Tuyên, tranh thủ thời gian xem xét là đã xảy ra chuyện gì, không xem không sao, vừa xem qua một cái cũng choáng tại chỗ, tự nói thầm lấy, “Không diệt phản quân, chỉ diệt chư hầu. . .”



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement