Truyện Đạo Quân - Tác giả Hoa Tiến Tửu (full)

Advertisement


Chương 658: Khách quý giá lâm


Dịch giả: Luna Wong


Chân tướng nguồn tin, Ngưu Hữu Đạo sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, đáp :  “Cái này không quan trọng, quan trọng là, Tiêu Dao cung đã có tự tin đối với kế hoạch bình loạn kế tiếp, tiếp tới có vương gia hay không có cũng không sao cả, đang muốn tính sổ với vương gia.”


Quản Phương Nghi lườm hắn cái, nói: “Nam Châu vẫn còn có mấy chục vạn nhân mã đó, Tiêu Dao cung dám làm bậy sao?”


Ngưu Hữu Đạo: “Sẽ không làm bậy, bắt giặc trước bắt vua, trước tiên sẽ bắt vương gia lại khống chế áp giải đi. Bên kia muốn cho ta một phát trở tay không kịp!”


Quản Phương Nghi không hiểu, “Muốn cho ngươi một phát trở tay không kịp là sao?”


Ngưu Hữu Đạo: “Ta không ở bên người vương gia, một mực không lộ diện bên cạnh, khiến cho người ta nghĩ không thấu. Long Hưu đoán chừng ta sẽ nghĩ biện pháp ứng phó chuyện vương gia giết Thi Thăng, ta đích thật cũng đang suy nghĩ biện pháp ứng đối thật. Vương gia công nhiên giết trưởng lão Tiêu Dao cung, mặt mũi của Tiêu Dao cung vứt đi được rồi, Long Hưu làm chưởng môn không cách nào ngồi yên nhìn. Thế nhưng trước mắt nếu trả đũa lại sợ lỡ như có rắc rối gì xảy ra thì phiền phức, để sau khi đại sự thành công thì lại sợ ra tay sẽ gặp phải ta ngăn cản, cho nên quả quyết ra tay ở thời điểm này. Kế hoạch này cũng đích thật cao minh, quả thực là đánh ta một phát trở tay không kịp, ta đúng là không nghĩ tới, ngay tại thời điểm bình loạn mấu chốt này, thế mà bọn hắn có thể làm ra loại chuyện đột nhiên lâm trận đổi soái này.”


Thần sắc của Quản Phương Nghi lập tức cổ quái, giọng giễu giễu nói: “Sao nghe ý tứ trong lời ngươi nói, có vẻ như Long Hưu có chút kiêng kị ngươi thì phải? Đạo gia chúng ta thật đúng là không khiêm tốn nha.”


Cái này khiến Ngưu Hữu Đạo không biết nói thế nào, so thực lực song phương đã là không thể bằng, hắn cũng không cho rằng Long Hưu có lý do gì để sợ hắn, thế nhưng đây là thuyết pháp của Cao Kiến Thành ghi ở trong thư, hắn nói Long Hưu nói Ngưu Hữu Đạo hắn chính là biến số không thể đo lường được nhất. Sau khi triều đình bên kia đồng ý, Thương Vĩnh Trung đã cùng Tiêu Dao cung bên kia hợp tác, Cao Kiến Thành biết được mưu đồ của bên kia, liền truyền thư tín ghi lại chi tiết gửi tới, để bên này sớm có chuẩn bị.


Thấy hắn không lên tiếng, Quản Phương Nghi hỏi: “Vậy giờ phải làm sao bây giờ?”


Ngưu Hữu Đạo nói ra suy nghĩ: “Bắt Thương Triều Tông, bức ta lộ diện, đoán chừng phía sau đó hẳn là muốn ta ra mặt bãi bình chuyện Nam Châu, một khi Nam Châu không có việc gì, đó cũng chính là tử kỳ của vương gia đến.”


Quản Phương Nghi buông tiếng thở dài, “Ai, cái vị vương gia này a! May mắn ngươi biết trước được tin tức, nhanh thông báo cho vương gia biết để mà thoát thân đi.”


Ngưu Hữu Đạo cũng đang nghĩ làm như vậy, ý niệm đầu tiên là như thế, thế nhưng nghĩ lại, thật muốn làm như vậy, thì Cao Kiến Thành có khả năng liền bị bại lộ, vị trí Cao Kiến Thành đủ chống đỡ trăm vạn hùng binh, không thể để xảy ra điều gì sơ xuất, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp bảo hộ, không thể để cho có bất luận điểm gì đáng ngờ rơi xuống trên người Cao Kiến Thành.


Đắn đo một hồi xong, hắn hỏi lại: “Bên kia vẫn còn đang tại tranh luận xử lý mấy chục vạn tù binh kia phải không?”



Quản Phương Nghi gật đầu, “Công Tôn Bố bên kia gửi tin về nói là vẫn đang.”


Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Vừa khớp, đó là cái cớ rất tuyệt hảo. Đưa tin cho vương gia, việc bình loạn sẽ do vương gia tiếp tục chủ trì, còn Mông Sơn Minh sẽ dẫn 10 vạn thiết kỵ lui về. Nói Vương gia hãy quyết định chuyện này thật nhanh, mấy chục vạn tù binh sẽ do Mông Sơn Minh chỉ huy 10 vạn thiết kỵ áp giải về an trí tại vùng chiến loạn trước đó. Nhân thủ Đại Thiền sơn đại bộ phận cũng đi theo Mông Sơn Minh cùng lui về luôn. Nói cho vương gia và Mông soái biết, rằng đây chính là quyết định của bản thân vương gia, không thể để cho những người khác biết là ý của ta.”


“Cái này. . .” Quản Phương Nghi kinh nghi bất định, “Lúc này giảm đi lực lượng hộ vệ bên cạnh vương gia, như thế chẳng phải sẽ càng khiến vương gia dễ gặp nạn hơn sao?”


Ngưu Hữu Đạo: “Bản thân hắn làm ra chuyện này, phải tự mình chịu phong hiểm* (*rủi ro) đi, không thể cứ để người khác gánh thay hoài, mấy năm này hắn quá thuận lợi rồi, cũng nên nhận chút tội. Còn Mông Sơn Minh là nhất định phải dời, nếu không Mông Sơn Minh sẽ không chịu ngồi nhìn hắn gặp nạn, ta không muốn vị lão soái này bị đổ dưới loại âm mưu này, nhất định phải cam đoan an toàn của ông ấy đầu tiên.”


Quản Phương Nghi không rõ hắn vì sao làm như vậy, sốt ruột nói: “Đạo gia, hoàn toàn có thể tranh thủ thời gian cho Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh cùng rút lui a!”


Ngưu Hữu Đạo quay qua, mắt lạnh lẽo quét tới, “Nhanh! Lập tức đi làm!” Trong giọng nói không có chỗ cho thương lượng.


Quản Phương Nghi thở dài, chẳng hiểu rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, nhưng lại biết hắn đưa ra quyết đoán như vậy tất có nguyên nhân, chỉ có thể là xoay người đi thi hành.


Đợi cho một con Kim Sí được thả bay ra xong, nàng trở lại, lại lên tiếng hỏi: “Không thông báo cho Hoàng Liệt sao?”


Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi yên tâm, lực lượng chủ yếu đã rút lui, đối mặt Tiêu Dao cung nổi lên, Hoàng Liệt sẽ không đi liều mạng vì vương gia đâu, sẽ biết thành thành thật thật lùi bước, không cần phải căn dặn. Căn dặn càng nhiều người, càng dễ để lộ tin tức.”


. . .  . . .


Khu vực đại quân tập kết, một con Kim Sí xà xuống, không lâu sau, Công Tôn Bố vội vàng đi tới trướng chủ soái, bắt gặp Thương Triều Tông đang cùng một đám tướng lĩnh thương nghị các bước bình diệt phản loạn kế tiếp, thì đứng chờ ở một bên chờ, đợi đến khi ánh mắt Thương Triều Tông nhìn đến, hắn mới cho cái ánh mắt.


Trong lòng Thương Triều Tông biết rõ, khẳng định là phía Ngưu Hữu Đạo bên kia có chỉ thì gì mới đến đây, liền cấp tốc kết thúc một giai đoạn kế hoạch, rồi cho đám người lui xuống.


Lúc này, Công Tôn Bố mới dâng mật tín Ngưu Hữu Đạo gửi tới lên.


Sau khi Thương Triều Tông nhìn qua mật tín xong, cũng có chút kinh nghi bất định, trầm ngâm một hồi, mới từ từ gật đầu: “Hồi đáp, lập tức làm theo.”



Công Tôn Bố chắp tay, quay người rời đi.


Đang ngồi trên xe lăn Mông Sơn Minh lên tiếng hỏi, “Đạo gia có phân phó hử?”


Thương Triều Tông tiến tới, đưa mật tín cho hắn.


Mông Sơn Minh nhìn qua tin, lấy làm kinh hãi, “Ngay bây giờ để lực lượng bên người vương gia rút lui ư?”


Thương Triều Tông hơi trầm ngâm lúc sau, từ từ nói: “Đạo gia sẽ không làm việc không có mục đích, lúc này làm như vậy, khẳng định là có nguyên nhân.”


Mông Sơn Minh nhíu mày, đạo lý hắn cũng hiểu, chẳng qua là cảm thấy làm như vậy rất dễ đặt vương gia rơi vào hiểm cảnh, thế nhưng hiện tại quả là không biết rõ ý đồ của Ngưu Hữu Đạo, trầm mặc.


Thương Triều Tông quay đầu hô lên, “Đi mời Hoàng chưởng môn đến một chút.”


“Vâng!” Lính liên lạc đứng canh bên ngoài dạ đáp.


Không bao lâu sau, Hoàng Liệt dẫn theo mấy tên trưởng lão bước nhanh đi vào, tiến vào chắp tay cười nói: “Vương gia, có gì phân phó sao?”


Thương Triều Tông giọng to lớn rõ ràng nói: “Ý ta đã quyết, quyết định áp giải những tù binh kia trở về, bước đầu an trí. . .”


Hắn nói lướt qua một lượt kế hoạch xong, Hoàng Liệt sững sờ một chút, hỏi: “Nhân mã của chúng ta đều đi áp giải tù binh, vậy vương gia ngươi phải làm sao?”


Thương Triều Tông nói: “Hoàng chưởng môn yên tâm, ta sẽ không đi hại chính mình, tự ta có quyết đoán.”


Xử lý nội bộ cân đối xong, Thương Triều Tông lập tức hạ lệnh, mệnh lệnh này khiến cho những người khác kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới Thương Triều Tông vẫn là quyết định đặc xá cho những tù binh kia.


Hắn cường hành ra lệnh, các chư hầu khác cũng không tiện nói cái gì.



Duy chỉ có Ca Miểu Thủy mãnh liệt phản đối, cho rằng Thương Triều Tông không nên tự tiện làm chủ đám tù binh này, cần phải chờ triều đình an bài.


Nhưng phản đối của hắn ở trong này chẳng có tác dụng, đại quân nên chấp hành lệnh ai vẫn là chấp hành người đó, sẽ không ai chấp hành ý kiến của Ca Miểu Thủy.


Sau đó, Mông Sơn Minh tự mình chỉ huy đại quân, áp giải những tù binh kia về, ở dưới ánh mắt mọi người nhìn theo lên đường rời đi xa.


Đằng sau, Thương Triều Tông ở dưới sự bảo hộ của đám Hoàng Liệt, cùng tới ở chung tại trung tâm chỉ huy nhân mã Hạo Châu Tô Khải Đồng, tiếp tục chỉ huy đại quân tiến hành truy kích và tiêu diệt phản quân Ngô Công Lĩnh.


. . .  . . .


Nhân mã là người dù sao cũng sẽ mệt mỏi, đại quân trên đường hành quân nhanh, không khỏi phải tạm dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn.


Bên ngoài doanh trại lâm thời của thứ sử Đồ Châu An Hiển Triệu, bất ngờ có đoàn khách lặng lẽ tới, là trưởng lão Tiêu Dao cung Thẩm Ngộ Hồng, cùng một đám cao thủ Tiêu Dao cung, từ một bên núi rừng lặng lẽ ghé đến.


Đang phụ trách tọa trấn nhân mã Đồ Châu, trưởng lão Linh Kiếm sơn Sư Nguyên Long nghe báo đi ra gặp, sau khi nhìn thấy là Thẩm Ngộ Hồng, kỳ quái hỏi: “Thẩm huynh, sao huynh lại tới đây?”


An Hiển Triệu từ trong doanh trướng đi ra sau đó, lên tiếng chào hỏi xong liền muốn thối lui, chuyện của tu sĩ hai phái hắn không muốn xen vào, muốn tránh ra một chút.


Ai ngờ Thẩm Ngộ Hồng đưa tay lên hô bảo: “An đại nhân, xin dừng bước.”


Một đám người bên này không hiểu thấu, không biết gọi lại để làm gì.


An Hiển Triệu hồ nghi hỏi: “Thẩm trưởng lão có gì phân phó sao?”


Thẩm Ngộ Hồng chỉ chỉ vào trong quân trướng, “Bên ngoài nhiều người phức tạp, có thể vào trong nói chuyện được không?”


An Hiển Triệu nhìn về phía Sư Nguyên Long, người sau nghi ngờ lên tiếng hỏi: “Thẩm huynh, đến tột cùng là có chuyện gì?”


Thẩm Ngộ Hồng cười đưa tay cho vào trong tay áo, lấy ra hai phong thư, đưa một phong thư cho hắn xem.


Sư Nguyên Long mở thư ra xem xét, phát hiện là thư của chưởng môn Linh Kiếm sơn Mạnh Tuyên, trong thư ghi các loại bàn giao, xem được một chút sắc mặt hắn biến đổi, sau đó đưa tay ra, thay mặt An Hiển Triệu làm chủ, “Mời vào bên trong.”



Người không can hệ cho lui, người có liên can đi vào, mành cửa lều cũng buông xuống xong xuôi, Sư Nguyên Long mới trầm giọng nói: “Các ngươi muốn động Thương Triều Tông?”


Dự thính thứ sử Đồ Châu  An Hiển Triệu nghe giật mình, mới biết được ý đồ đến đây của những người này.


Thẩm Ngộ Hồng trầm giọng nói: “Nguyên Long huynh hẳn là đã quên lệnh sư huynh bị chết là chính ở trên tay Ninh vương rồi đi?”


Sư Nguyên Long hơi nhíu mày, chuyện này đã sớm đi qua, chuyện của các ngươi liên quan gì kéo tới chuyện của ta?


Thẩm Ngộ Hồng tiếp tục nói: “Bây giờ tên Thương Triều Tông này đã không biết trời cao đất rộng là gì rồi, thế mà bắt chước cha hắn động đến trên đầu Tiêu Dao cung ta, đúng là chán sống, Tiêu Dao cung ta há có thể để cho hắn càn rỡ, coi chúng ta không dám trừng trị hắn không bằng?”


Sư Nguyên Long lại nhìn lại thư tín trên tay một chút, “Ngươi muốn động, ta không có ý kiến, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, hắn cũng không dễ động như vậy, không cẩn thận có thể sẽ dẫn xuất ra chuyện đó.”


Thẩm Ngộ Hồng cười ‘ha ha’, quay đầu lại nói: “Vương gia, đến lúc này rồi không cần phải tiếp tục che che dấu dấu nữa.”


Vương gia? Ánh mắt đám người đều cùng quay lại nhìn theo, chỉ thấy trong mấy người Tiêu Dao cung đi cùng, có một người đưa tay lên kéo xuống mặt nạ trên mặt, lộ ra chân dung, chính là Đại tư mã Yến quốc Thương Vĩnh Trung, miệng cười tủm tỉm chắp tay với mọi người: “Thứ tội thứ tội, tình thế bất đắc dĩ, xin thứ lỗi cho.”


Sư Nguyên Long kinh ngạc, “Đức thân vương?”


Thứ sử Đồ Châu An Hiển Triệu đứng ở một bên cũng cả kinh, ý thức được, chuyện này không đơn thuần là của mỗi Tiêu Dao cung, mà cả triều đình cũng muốn xuống tay với Thương Triều Tông rồi.


Xét thấy trên danh nghĩa cấp bậc quan hệ  thượng cấp hạ cấp, hắn bèn bước nhanh tới trước, chắp tay chào, “Mạt tướng tham kiến Đại tư mã!”


“Ấy, không cần đa lễ, không cần đa lễ.” Thương Vĩnh Trung cười tủm tỉm đưa hai tay ra đỡ tay hắn, cũng vỗ vỗ cánh tay hắn nói, “An tướng quân, chúng ta đã có vài năm không gặp nhau rồi, phong thái càng hơn năm đó a, ha ha!” Thái độ thân mật dị thường.


An Hiển Triệu bồi theo nói khách khí vài câu, căn bản không phải người cùng một đường, người ta mặc dù là Đại tư mã Yến quốc, nhưng hắn lại là đầu têu ủng binh tự trị, có cái gì tốt đâu mà thân mật.


Thẩm Ngộ Hồng nói: “Vương gia, bây giờ không phải là lúc khách khí, vẫn là nói chính sự đi.”


“Được, được, được.” Thương Vĩnh Trung gật nhẹ đầu, ánh mắt quét qua bốn phía, nhìn thấy tấm bản đồ đang treo lơ lửng trên tường, rảo bước đi tới trước tấm địa đồ, ngón tay rà ở phía trên tìm kiếm một trận xong dừng lại, nói: “Cách nơi này đại khái 50 dặm, có một đầu dãy núi dài hẹp, đợi 10 vạn thiết kỵ của Thương Triều Tông tiến vào, liền có thể sai cao thủ oanh sập hai đầu dãy núi, 10 vạn kỵ binh ở trong này không cách nào thi triển tung hoành*, liền sẽ trở thành rùa ở trong chậu, có thể một phát tiêu diệt, nhẹ nhõm bớt việc, không phí hết bao nhiêu công phu.”


Nói xong quay đầu lại nhìn về phía đám người vừa cười vừa nói tiếp: “Đương nhiên, việc này còn cần phải nhờ thêm nhân mã của An tướng quân phối hợp.”



Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement