Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)

Advertisement

- Trương Nhạc Huyên.

Thanh âm bình thản vang lên!

- A?

Trương Nhạc Huyên ngẩng đầu nhìn lên trời, trong ánh mắt lại có chút mờ mịt.

- Yêu, vĩnh viễn không phải tội. Nhưng tình yêu không có kết quả lại sẽ chỉ thương tổn bản thân. Ngươi cũng đã đạt được ban thưởng tốt nhất, lãng quên. Đi thôi, đi tìm chân ái của chính ngươi đi.

Kim quang lóe lên, Trương Nhạc Huyên biến mất.

- Ninh Thiên, Vu Phong.

Ninh Thiên và Vu Phong lúc này đứng sóng vai, hai người đều ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Vì yêu tự tử, từ trong thống khổ đi ra. Chân Tâm Đại Mạo Hiểm thông quan. Các ngươi đã đạt được ban thưởng tốt hơn, cho nên, hai người chỉ có thể thu hoạch được một lần ban thưởng. Mà ban thưởng này sẽ giải quyết hết thảy vấn đề của các ngươi. Ninh Thiên, từ giờ trở đi, giới tính của ngươi biến thành nam nhân. Đi thôi.

Hai tia kim quang đồng thời sáng lên, trong lúc Ninh Thiên và Vu Phong còn trợn mắt hốc mồm đối mắt nhìn nhau, đem bọn hắn mang rời khỏi nơi này.

Ninh Thiên vốn đang chịu áp lực của gia tộc, sau khi giới tính của "hắn" biến đổi không thể nghi ngờ áp lực sẽ giảm bớt rất nhiều, mà vấn đề tình cảm giữa hắn và Vu Phong cũng lập tức có thể được giải quyết. Trải qua ba cửa Chân Tâm, Mạo Hiểm, Chân Tâm Đại Mạo Hiểm, chuyện này cũng trở thành khát vọng trong lòng hắn, đồng dạng cũng là khát vọng của Vu Phong.

- Bối Bối!

- Nếu như muốn ban thưởng, ta muốn Tiểu Nhã.

Bối Bối cơ hồ là vội vàng nói ra.

- Cửa Chân Tâm Đại Mạo Hiểm của ngươi chỉ có thể coi là miễn cưỡng thông quan. Bởi vì người yêu của ngươi không có ở chỗ này, cho nên độ khó thông quan cũng thấp hơn người khác. Ngươi cũng sẽ đạt được phần thưởng của mình. Nhớ kỹ tất cả những gì ngươi đã chứng kiến, bên trong tự có gợi ý, ngươi có ba lần cơ hội hỏi người trong quang ảnh. Đi thôi.

Căn bản không chờ Bối Bối lại nói cái gì, kim quang lóe lên, đã đem hắn cuốn đi, biến mất vô ảnh vô tung.

Quả nhiên là tình huống của mỗi người đều không giống nhau. Cho đến bây giờ, còn thừa lại cũng chỉ có Hòa Thái Đầu, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo, Vương Thu Nhi và Vương Đông Nhi.

Hoắc Vũ Hạo mím bờ môi thật chặt, cái trán sưng đỏ, mơ hồ có vết máu chảy ra, với trình độ thân thể của hắn, có thể đoán được hắn vừa rồi dùng sức dập đầu đến cỡ nào.

- Hòa Thái Đầu, Tiêu Tiêu.

Thanh âm bình thản lại vang lên, vẫn không kêu lên Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi.

Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu không hẹn mà cùng ngẩng đầu hướng không trung nhìn lại, Tiêu Tiêu lôi kéo cánh tay của Hòa Thái Đầu.

Mặc dù bọn hắn đều đã biết phần tiếp theo cũng không phải là trừng phạt, nhưng Đông Nhi chết lại làm mỗi người bọn hắn đều không tự chủ khẩn trương lên. Ở cái địa phương hoàn toàn không có khả năng đối kháng này, bọn hắn căn bản không có năng lực nắm giữ vận mệnh của chính mình.

- Trong lúc nguy nan hiện chân tình, Hòa Thái Đầu, ban thưởng của ngươi là được giải khai tích tụ trong nội tâm. Ngươi thấy đủ chưa?

Hòa Thái Đầu dùng sức gật đầu, lên tiếng:

- Ta thấy đủ rồi. Nhưng mà có thể hay không để cho Đông Nhi sống lại. . .

Thanh âm bình thản không chút nào để ý tới thỉnh cầu của hắn, nói tiếp:

- Tiêu Tiêu, ngươi dùng tình yêu của bản thân để giải khai tích tụ trong nội tâm của người yêu. Đối ngươi khen thưởng chính là, Hòa Thái Đầu hiện ra tướng mạo của Từ Hòa. Đây chính là ban thưởng tốt nhất cho ngươi, đồng thời, hồn lực của ngươi được tăng lên tới sáu mươi cấp.

Cột sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao phủ thân thể của cả hai, khiến người kinh dị chính là, nguyên bản khuôn mặt thật thà của Hòa Thái Đầu bắt đầu xuất hiện biến hóa kỳ dị, từ từ vặn vẹo dần biến thành một cái bộ dáng khác.

Mặc dù vẫn như cũ là làn da ngăm đen, vẫn như cũ là cái đầu trọc quen thuộc, nhưng khuôn mặt lại trở nên mày rậm mắt to, mũi thẳng miệng vuông, quả nhiên là tuấn tú lịch sự.

Không sai, đây mới thật sự là Hòa Thái Đầu, nói đúng hơn là gương mặt của Từ Hòa trước khi thi triển mật pháp cải biến tướng mạo của tiền triều đế quốc Nhật Nguyệt.

Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn Hòa Thái Đầu trước mặt, không khỏi có chút sững sờ, thì thào mà nói:

- Nguyên lai, nguyên lai dáng dấp của huynh lại đẹp mắt như vậy?

Hòa Thái Đầu cười khổ nói:

- Kỳ thật, ta đã quên đi hình dạng lúc đầu của bản thân là gì. Khúc mắc đã giải mở, vậy lập tức khôi phục lại đi. Vô luận là có bị người ta nhận ra hay không, thì ta chính là ta, ta là Từ Hòa, nhưng cũng vĩnh viễn là Hòa Thái Đầu của muội. Tiêu Tiêu, ta cam đoan với muội, từ nay về sau bất luận có chuyện gì, ta đều tuyệt không giấu diếm muội.

- Ừm.

Tiêu Tiêu nhẹ gật đầu, nhưng ánh mắt lại có chút lo lắng nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi. Trong thất quái, nàng cùng Vương Đông Nhi có quan hệ tốt nhất, mọi người cùng nhau trưởng thành, thời điểm lúc trước mới vừa tiến vào học viện Sử Lai Khắc liền ở cùng nhau, cho tới bây giờ đã cùng trải qua quá nhiều sự tình. Đông Nhi chết đi khiến nàng đau lòng cũng không kém hơn Hoắc Vũ Hạo, lúc này vẫn như cũ là bộ dáng nước mắt như mưa.

Bất quá, không đợi nàng đưa ra thỉnh cầu, kim quang lại lóe lên, thân ảnh của nàng và Hòa Thái Đầu đã lặng yên biến mất.

Lúc này, ở địa phương kỳ diệu này, rốt cục cũng chỉ còn lại ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi.

Hai tròng mắt của Vương Thu Nhi có chút đờ đẫn, giống như đã mất đi linh hồn của mình, mà trán của Hoắc Vũ Hạo đã nổi gân xanh, cả người hắn bắt đầu run rẩy, có thể tưởng tượng hiện tại nội tâm của hắn khẩn trương đến mức nào.

- Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, Vương Thu Nhi. Ba người các ngươi đều có tình duyên. Nhưng chân ái vĩnh viễn chỉ có giữa hai người, cho nên, chỉ có thể một người ở cùng một người. Vương Đông Nhi đã chết, Hoắc Vũ Hạo, ngươi có bằng lòng cùng Vương Thu Nhi kết nghĩa vợ chồng trong tương lai, hảo hảo yêu nàng hay không?

- Không, ta không nguyện ý. Ta chỉ muốn Đông Nhi sống lại. Van cầu ngươi, để Đông Nhi sống lại, bất luận ngươi xử lý ta thế nào, chỉ cần để Đông Nhi sống lại là được.

Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo run rẩy, nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống.

- Chết đi một người, đối với ba người các ngươi đều tốt, tránh khỏi có người thống khổ. Chẳng lẽ như thế này không tốt sao? Ngươi không nên chấp mê bất ngộ.

Thanh âm bình thản tựa hồ có mấy phần nộ khí.

- Không tốt, không tốt đẹp gì cả. Ta chỉ cần Đông Nhi, cũng chỉ yêu Đông Nhi. Nếu như ngươi không chịu để nàng sống lại, liền cũng đem ta giết đi, cho dù là đi đến một cái thế giới khác, ta cũng muốn ở cùng với nàng, vĩnh viễn không chia lìa.

Hoắc Vũ Hạo ôm sát Vương Đông Nhi, đem khuôn mặt của mình dán lên khuôn mặt của nàng, ánh mắt trở nên si ngốc, nước mắt lập tức rơi trên hai gò má của Vương Đông Nhi. Thời khắc này, sợ hãi và bi thương trong nội tâm hắn dần dịu lại. Đông Nhi chết, hắn chết, Đông Nhi sống, hắn sống. Càn Khôn Vấn Tình Cốc tất nhiên có thể quyết định sinh tử của người khác, nhưng mà, hắn ngay cả chết còn không sợ, đúng hơn là tâm của hắn cũng chết theo Đông Nhi, còn có cái gì để lo lắng sao?

Vương Thu Nhi đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm nghị kêu lên:

- Người chết hẳn là ta. Để cho ta chết, để cho ta đổi về tính mạng của Đông Nhi. Như thế bọn hắn liền có thể ở cùng một chỗ. Ta vốn không nên xuất hiện ở bên cạnh họ. Là ta ảnh hưởng tới bọn hắn, để cho ta chết đi. Để cho ta chết!

Thanh âm bình thản trầm mặc, tựa hồ đang suy nghĩ, hoặc là đang do dự.

Hoắc Vũ Hạo lại ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thu Nhi, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu, lên tiếng:

- Không, Thu Nhi, ngươi không sai. Ngươi cho tới bây giờ đều không có sai. Người sai là ta, là ta tổn thương ngươi, cũng tổn thương Đông Nhi. Việc đã đến nước này, ngươi nhất định phải sống cho tốt. Càn Khôn Vấn Tình Cốc, chúng ta đều đã đến nơi này, có phải chúng ta đều được ban thương hay không?

- Không sai. Chỉ bất quá, người đã chết không được ban thưởng.

Càn Khôn Vấn Tình Cốc bình thản hồi đáp.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng

- Tốt. Ta cũng không thỉnh cầu ngươi cứu sống Đông Nhi. Ta hi vọng được ban thưởng là, để Thu Nhi quên ta, quên đi hết thảy mọi chuyện phát sinh cùng ta và Đông Nhi, có thể sao? Sau đó, xin cho chúng ta rời đi.

- Quên, có lúc cũng là một loại khoái hoạt, nhưng mà, Vương Thu Nhi, ngươi nguyện ý quên sao?

Vương Thu Nhi dùng sức lắc đầu, lên tiếng:

- Không, ta không muốn quên. Ta thà rằng tiếp nhận phần thống khổ này, cũng không muốn quên những chuyện đã trải qua. Tuy đó là ký ức thống khổ nhất trong cuộc đời này của ta, nhưng cũng là ký ức khắc sâu nhất. Bất luận sinh tử, ta đều muốn vĩnh viễn giữ lại. Không nên cướp đi trí nhớ của ta.

- Ôi! Cuộc tình tay ba mãi mãi cũng sẽ không khoái hoạt. Tốt, đã như vậy, ta liền thành toàn các ngươi.

Một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, đầu tiên chiếu rọi trên người Vương Thu Nhi, ngay sau đó, Vương Thu Nhi đã biến mất không còn tăm tích.

Ngay sau đó, một đạo bạch quang rơi vào thân mình Vương Đông Nhi, Hoắc Vũ Hạo có thể rõ ràng cảm giác được, đạo bạch quang này rất ấm.

- Vương Đông Nhi vì tình yêu mà hi sinh chính mình, phần tinh thần không chùng bước nên đáng giá được khích lệ. Lập tức cho phép nàng phục sinh. Nhưng Hoắc Vũ Hạo, ngươi phải nhớ kỹ giáo huấn ngày hôm nay, phải tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm. Có lẽ, trong tương lai không lâu, ngươi còn phải đối mặt với khảo nghiệm càng thêm gian nan. Thời gian đó ngươi cần càng thêm kiên cường. Ngươi hiểu được chứ?

Nghe xong Càn Khôn Vấn Tình Cốc chịu phục sinh Vương Đông Nhi, Hoắc Vũ Hạo giống như hăng máu gà, cảm xúc bỗng nhiên phấn khởi, liều mạng gật đầu, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.

- Tử vong, có lúc cũng không đáng sợ. Con đường của ngươi đã chú định gian nan. Cố lên.

Thân thể cứng ngắc của Vương Đông Nhi dần trở nên co dãn, da thịt trơn bóng cũng dần dần khôi phục huyết sắc, giữa ngực bụng bắt đầu có chuyển động rất nhỏ, sinh mệnh lực được bạch quang xoa dịu khôi phục từng chút một.

Hoắc Vũ Hạo chưa bao giờ cảm thấy bản thân yếu đuối như hôm nay, Vương Đông Nhi từ sinh đến tử, lại từ tử đến sinh, toàn bộ quá trình còn tra tấn hắn hơn cả ba cửa ải trước cộng lại.

Mắt thấy Đông Nhi dần dần khôi phục, hắn ôm thân thể mềm mại của nàng như đang ôm trân bảo, khóc không thành tiếng.

Hồi lâu sau đó, hô hấp của Đông Nhi rốt cục trở nên đều đặn, khuôn mặt cũng một lần nữa trở nên hồng nhuận.

Sống, Đông Nhi của ta sống lại!

Hoắc Vũ Hạo cười, cười nhưng lệ vẫn rơi đầy mặt. Tại thời khắc này, hắn chỉ cảm thấy dùng mọi thứ trên khắp thiên hạ cộng lại cũng không bằng người đang ngủ say trong ngực hắn..

- Ôi!

Thanh âm bình thản than nhẹ một tiếng, ở thời điểm này, vậy mà giống như nhiều hơn mấy phần cảm xúc.

- Thế nào?

Tinh thần của Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn ở trạng thái khẩn trương cao độ, nghe được tiếng thở dài, lập tức như phản xạ có điều kiện, nhanh chóng đặt câu hỏi.

- Vương Đông Nhi phục sinh chỉ sợ đã gặp phải một vài vấn đề.

Trong thanh âm thần bí của Càn Khôn Vấn Tình Cốc rõ ràng nhiều hơn mấy phần bất đắc dĩ.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement