Truyện Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn) - Đường Tam (full)

Advertisement

Thẳng đến sau khi sương mù màu xanh lá bốc lên mới có hai bóng người hiện ra dưới mái hiên cách đó không xa.

- Tiểu Giang, ngươi quá nhạy cảm, lúc này đêm hôm khuya khoắt, ai biết là do chuột hay mèo gây ra chút động tĩnh này, đừng nghi thần nghi quỷ. Cái sân này sắp bị hủ thực độc cầu của ngươi làm thủng trăm ngàn lỗ rồi.

Nói chuyện chính là một tên tà hồn sư dáng người tương đối thấp bé, sắc mặt màu xám đậm, lỗ mũi lật lên trời.

- Hừ!

Người gọi là Tiểu Giang làm ra một cái lan hoa chỉ, đôi mắt tam giác mở ra, khóe miệng lộ ra hai khỏa răng hô, hừ ra một âm thanh khinh thường.

- Cái này gọi là lo trước khỏi hoạ, lần trước tam trưởng lão không phải còn khen ta nhạy bén sao? Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Không quản nó là mèo hay là chuột. Mao Mao, ngươi lúc nào cũng tùy tiện như vậy thì không được, nếu như bị tam trưởng lão biết được, ngươi lại phải chịu roi.

Nam Thu Thu trong bóng tối nghe âm thanh nũng nịu này, chỉ cảm thấy da gà sau lưng đều muốn nổi hết cả lên.

Nàng cũng không vội vã động thủ, mà đang đợi tín hiệu của Hoắc Vũ Hạo. Tà hồn sư trong phòng có khả năng uy hiếp đến tính mạng mẫu thân nàng, mà hai tên bên ngoài đều chỉ có tu vi cỡ Hồn Tông, không đủ gây sợ.

Thời điểm hai tên tà hồn sư Hồn Tông xông ra khỏi phòng, Hoắc Vũ Hạo đã lặng yên lẻn vào. Bằng vào hồn kỹ Mô Phỏng, căn bản không cần lo lắng bị phát hiện.

Nam Thủy Thủy bị giam trong hầm ngầm, trong phòng là hai tên tà hồn sư canh giữ ngay ở lối vào hầm. Hắn không thể cho đối phương cơ hội giết người diệt khẩu, cho nên hắn chẳng những phải cẩn thận, hơn nữa, một khi động thủ, nhất định phải là như lôi đình vạn quân.

Sau khi lặng yên không tiếng động đi đến bên ngoài gian phòng của hai tên tà hồn sư, nương theo hồn hoàn trắng loáng bay lên từ trên người Hoắc Vũ Hạo, không khí xung quanh bắt đầu trở nên vặn vẹo. Lĩnh vực Tinh Thần Triền Nhiễu mở ra.

Hai tên tà hồn sư bên trong đang uống rượu, mặc dù chỉ có hai người, nhưng lại bày một bàn lớn đồ ăn, uống đến quên cả trời đất.

- A, ta nói này huynh đệ, đầu ngươi như thế nào biến thành hai cái?

- Hai cái gì mà hai, ngươi uống nhiều quá thì có, như thế nào hôm nay tửu lượng lại kém như vậy? Dùng hồn lực ép rượu ra đi.

- Đánh rắm, dùng hồn lực ép ra thì uống rượu còn ý tứ gì? Phải say mới tốt. Chờ chút nữa đi ngủ một giấc là được. Gần đây hồn lực đến bình cảnh, dù thế nào cũng không tăng lên được nữa, xem ra lại cần phải đi giết mấy người, ăn chút lòng người để đề thăng tinh lực của ta.

- Thật buồn nôn, lòng người có cái gì tốt mà ăn, não người mới là cực phẩm. Mềm mềm dai dai, chậc chậc. . .

Phanh!

Tên tà hồn sư đang chìm đắm trong tưởng tượng đối với mỹ vị của não người đột nhiên ngẩn ngơ, bởi vì đầu của tên tà hồn sư đối diện đột nhiên nổ tung, não người mềm mềm dai dai như hắn nói lập tức bay tán loạn tứ phía, dịch não văng khắp nơi. Quả nhiên là mùi vị quen thuộc.

Hắn dùng ngón tay chấm lên dịch não bắn tung tóe trên mặt mình, lại để vào miệng nếm nếm:

- Xem ra ta cũng uống quá nhiều, tưởng tượng ra dịch não lại chân thực như thế. Ha Ha. Thật là ngon a! Huyễn tưởng ăn dịch não nhắm rượu, không tệ, không tệ. A. Như thế nào lạnh như vậy?

Một bàn tay phủ đầy kim cương băng tinh hiện ra, trực tiếp bóp cổ của hắn. Ngay sau đó, một tiếng "răng rắc" vang lên, tên tà hồn sư có tu vi Hồn Vương này lập tức nối gót theo đồng bạn.

Dưới tác dụng của lĩnh vực Tinh Thần Triền Nhiễu, bọn hắn từ đầu đến cuối đều không cảm nhận được bất cứ dấu hiệu dao động hồn lực gì cả, đây cũng là nguyên nhân vì sao tên thích ăn não người này cho rằng mình tưởng tượng ra đồng bạn bị nổ đầu.

Nhưng trên thực tế, nổ đầu là chân thực, một tên tà hồn sư cấp bậc Hồn Vương không am hiểu năng lực tinh thần, trước mặt Vận Mệnh Nhãn tăng phúc cho Linh Hồn Trùng Kích, chỉ có kết cục duy nhất là tử vong.

Về phần tên này, thời điểm bị Vĩnh Đông Chi Vực của Hoắc Vũ Hạo bao phủ toàn thân còn đang say mê. Trực tiếp chết bởi Băng Đế Ngao.

Hoắc Vũ Hạo vừa động thủ, đồng thời cũng ra hiệu cho Nam Thu Thu bên ngoài. Lập tức xuất hiện lực lượng Mẫn Diệt tàn phá bừa bãi. Chỉ dùng vài lần thời gian hô hấp, Nam Thu Thu đã xông vào trong phòng.

- Vũ Hạo, mẹ ta đâu?

Nam Thu Thu nhanh chóng đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, không thèm nhìn hai cỗ thi thể tà hồn sư, lập tức vội vàng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo cũng không lên tiếng, đi đến bên cạnh bàn rượu, chân phải điểm trên mặt đất một cái, "phốc", một khối phiến đá vỡ vụn ra, lộ ra cửa hang đen nhánh. Bên trong mơ hồ có từng cỗ âm phong truyền ra.

- Mẫu thân ngươi ở phía dưới, đi cứu nàng đi. Động tác phải nhanh một chút, ta chờ ngươi ở bên ngoài.

Nói xong câu đó, Hoắc Vũ Hạo liền xoay người rời đi.

Nam Thu Thu lúc này không lo được thần sắc có chút quái dị của Hoắc Vũ Hạo, lập tức đi xuống hầm.

Trong hầm ngầm mặc dù có từng trận âm phong, nhưng khi Nam Thu Thu đi xuống tới đáy, lại kinh ngạc phát hiện, trong này chẳng những thông gió rất tốt, hơn nữa khô mát dị thường, không khí có chút âm trầm nhưng lại không lạnh lẽo.

- Mẹ!

Ngay sau đó, nàng liền thấy mẹ của mình, nhưng mà, vừa nhìn đến nàng, con mắt của Nam Thu Thu lập tức trừng lớn, hoảng hốt há to miệng.

Hoàn cảnh trong hầm ngầm tốt hơn Nam Thu Thu lúc trước phỏng đoán rất nhiều, trong đầu nàng nghĩ, mẫu thân nhất định phải chịu khổ rất nhiều. Nhưng trên thực tế thì sao đây? Trong lúc hầm ngầm chẳng những vô cùng khô mát, hơn nữa còn có đầy đủ mọi thứ, bàn ghế, giường nệm, hơn nữa đều rất sạch sẽ. Trên mặt bàn còn bày biện các loại hoa quả. Trên mặt đất phủ lên từng tấm thảm thật dày. Ngoại trừ âm khí hơi trầm trọng ra, nơi này đơn giản là một gian phòng ngủ xa hoa a!

Mà Nam Thu Thu sở dĩ giật mình, đương nhiên không phải bởi vì hoàn cảnh nơi này, mà bởi vì mẹ của nàng.

Mặc dù có chút sắc mặt của Nam Thủy Thủy nhìn qua có chút tái nhợt, nhưng vẫn coi như khỏe mạnh, nhìn thấy Nam Thu Thu đến, ánh mắt của nàng cũng lập tức ngốc trệ. Nàng lúc này đang ngồi trước bàn, ăn hoa quả, duy nhất không bình thường chỉ có một điểm, vị môn chủ Địa Long Môn này, người không mảnh vải. Trên chân phải còn có một đầu ngân sắc xiềng xích tinh tế.

- Mẹ. . .

Âm thanh của Nam Thu Thu rõ ràng có chút run rẩy.

Hoa quả trong tay Nam Thủy Thủy lập tức rơi trên mặt bàn. Sắc mặt lập tức trở nên hoàn toàn trắng bệch, run giọng nói:

- Thu Thu.

Ánh mắt của Nam Thu Thu nháy mắt sau lập tức trở nên thanh minh, sải bước đi đến bên cạnh Nam Thủy Thủy, xoay người kéo xiềng xích, lực lượng Mẫn Diệt màu hồng phấn lập tức phóng thích.

Nhưng mà, làm nàng kinh dị là ngân sắc xiềng xích nhìn qua cực kỳ nhỏ nhắn này lại cực kỳ cứng cỏi, cho dù là lực lượng Mẫn Diệt của nàng cũng không cách nào tổn hại đến nó.

- Thu Thu, Thu Thu sao con lại tới đây? Đi mau, nếu hắn trở về liền phiền toái. . .

Nam Thủy Thủy tựa hồ cũng tỉnh táo lại một chút, vội vàng gấp giọng kêu lên.

Nam Thu Thu không nhìn lấy mẫu thân, chỉ cúi đầu nhìn vào xiềng xích trong tay:

- Mẹ, con tới cứu người. Con nhất định có thể đem xiềng xích này mở ra.

Dứt lời, nàng đã đem hồn lực của bản thân tăng lên tới cực hạn, xiềng xích trong tay đều biến thành màu hồng phấn nổi bật.

Xiềng xích không nhúc nhích tí nào, cũng không nửa phần muốn tách ra, còn hai tay Nam Thu Thu lại đã siết đến hiện lên vết máu. Nước mắt của nàng cũng giọt lớn, giọt lớn trượt xuống.

Oa. . .

Nước mắt tuôn trào, Nam Thu Thu đột nhiên nhào vào trong ngực mẫu thân lên tiếng khóc lớn:

- Mẹ, người phải chịu khổ, là con tới chậm. Mẹ. . .

Nam Thủy Thủy ôm nữ nhi, trong lòng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thở dài một tiếng, nói:

- Nha đầu ngốc, không phải như con nghĩ. Mẹ cũng không có việc gì. Hắn mặc dù hủy y phục của ta, nhưng lại cũng không làm bẩn ta. Con đừng nghĩ nhiều.

- A? Tình huống như thế nào?

Nam Thu Thu ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung lên tiếng.

Nam Thủy Thủy một mặt bất đắc dĩ nói:

- Gia hỏa này nhiều năm trước đó đã biết ta. Lúc còn trẻ, hắn đã từng là tình địch của ba ba của ngươi, về sau, ta gả cho ba ba của ngươi, hắn dưới cơn nóng giận liền trở thành tà hồn sư. Nhưng cũng bởi vậy đánh mất năng lực nam tính. Những ngày này ta cũng không bị hành hạ gì, chỉ bị hắn hủy quần áo, hắn mỗi ngày đều đến nhìn ta. Chiếu cố sinh hoạt thường ngày của ta ngược lại cũng coi như tận tâm. Thẳng thắn nói thì ta không hận hắn. Thậm chí đối với hắn còn có chút áy náy, nếu như không phải do ta, hắn cũng sẽ không đi lên con đường tà hồn sư này.

Nam Thu Thu trợn mắt hốc mồm nhìn vào mẫu thân, nàng như thế nào cũng cũng không nghĩ đến, trên người mẫu thân thế mà còn có khúc nhạc đệm này.

- Xiềng xích này làm sao bây giờ?

Nam Thu Thu một mặt buồn bực nói.

Nam Thủy Thủy cười khổ:

- Trước đó ta cũng đã thử qua, bằng vào tu vi của ta đều không làm nó đứt được, chớ nói chi là con. Con nhanh chạy đi. Dù sao hắn chắc chắn sẽ không giết ta. Con trước hết an toàn rời khỏi nơi này rồi lại nói. A, đúng, cho ta một bộ y phục đã. Nếu hắn lần sau còn dám hủy y phục của ta, lão nương lập tức đập đầu chết ở chỗ này.

Nam Thu Thu lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng từ trong hồn đạo khí trữ vật của bản thân lấy ra quần áo giúp mẫu thân mặc vào. Chỉ là ngân sắc xiềng xích quả thực có chút vướng bận.

- Đi nhanh đi.

Nam Thủy Thủy mặc quần áo tử tế, sắc mặt lập tức trở nên dễ nhìn hơn nhiều, vội vàng thúc giục nữ nhi.

Nam Thu Thu dùng sức lắc đầu, ôm chặt lấy mẫu thân:

- Không, con không đi. Con thật vất vả tìm tới người, sao có thể cứ thế mà đi. Con nhất định phải đem người cứu ra ngoài. A, đúng, con không được, hắn có lẽ làm được. Vũ Hạo, Vũ Hạo, ngươi mau xuống đây, ta mở không ra xiềng xích trên chân mẹ ta.

Hoắc Vũ Hạo nghe được kêu gọi, mới từ bên ngoài lần nữa tiến vào gian phòng, nhảy xuống hầm.

Nhìn thấy hắn, Nam Thủy Thủy khẽ gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp của Nam Thu Thu lại lập tức hiện lên một tia đỏ ửng, trừng mắt liếc hắn một cái.

Nàng lúc này đã hiểu được, Hoắc Vũ Hạo lúc trước vì cái gì không chịu cùng với nàng đi xuống, nhất định là thông qua Tinh Thần Tham Trắc đã biết được mẫu thân nàng không mặc quần áo. Gia hỏa này. . .

Hoắc Vũ Hạo cung kính nói:

- Nam tiền bối, chào ngài.

Nam Thủy Thủy than nhẹ một tiếng, nói:

- Các ngươi sao có thể tự đặt mình vào nguy hiểm? Trong Nhật Thăng Thành đều là người của đế quốc Nhật Nguyệt, còn có người của Thánh Linh Giáo. Quá nguy hiểm, nhanh chạy đi, các ngươi mở không ra xiềng xích trên chân ta.

Hoắc Vũ Hạo từ tiếp nhận xiềng xích trong tay Nam Thu Thu, nhìn một chút, sau đó tay phải điểm lên trán mình một cái, một đạo ánh sáng xanh biếc lập tức xuất hiện trong tay hắn.

Ánh sáng xanh biếc lóe lên, chỉ nghe "keng" một tiếng, xiềng xích liền bị đứt gãy. Nam Thủy Thủy bên này vừa mới nói xong, con mắt lập tức trừng lớn.

Hoắc Vũ Hạo lôi kéo xiềng xích, nhanh chóng lần đến vách tường, ánh sáng xanh biếc trong tay lại lóe lên, liền đem toàn bộ xiềng xích cắt xuống. Trực tiếp cất vào trong hồn đạo khí trữ vật của bản thân.

- Chuyện này. . .

Nam Thủy Thủy hoàn toàn ngốc trệ, nàng tự mình thử qua xiềng xích này, với tu vi Hồn Đấu La, cộng thêm lực lượng Mẫn Diệt cũng không thể phá hoại nổi. Vậy mà Hoắc Vũ Hạo lại có thể lập tức thành công dễ như trở bàn tay. Chuyện này quả thực là bất khả tư nghị.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement