Truyện Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An (full)

Advertisement
Chạng vạng, Lý Đệ mới vừa hạ trị hồi phủ, tỳ nữ bên người lập tức kể lại chuyện hôm nay cho hắn nghe.

Lý Đệ đỡ trán nói: “Để ta tới chỗ mẫu thân nhìn xem.”

Lý Đệ tiến vào sân viện của Văn thị, Văn thị có tật giật mình nói: “Biểu tình của con là thế nào đây, tới hưng sư vấn tội sao?”

“Mẹ.” Lý Đệ thở dài một hơi, “Sao mẹ cứ phải gây khó dễ cho Thẩm Nhiễm làm gì? Không phải con đã nói với mẹ rồi sao, nhạc phụ ra tù, trước mắt đang là thời điểm khó khăn nhất, mẹ không thể thông cảm cho con một chút sao?”

Văn thị nghiêng đầu thở dài một hơi, “Mẹ chính là chướng mắt dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của nàng ta, thời điểm Thẩm gia xảy ra chuyện là ai bảo vệ nàng ta không để nàng ta bị người ngoài khi dễ? Mẹ nói cho con nghe Lý Đệ, Lý gia chúng ta không nợ nàng ta cái gì hết!”

Nói đến này, Văn thị chun mũi nói, “Ngược lại là Như Nhi, bởi vì cứu mẹ nên bị thọt chân, lại bởi vì tiền đồ của con nên mới làm thiếp, vất vả hoài thai lại bị thứ dơ bẩn trong viện con…… Con có từng nghĩ tới nó vì con hy sinh những gì chưa?!”

Lý Đệ không có biện pháp nói tỉ mỉ hành động của hắn với Văn thị, chỉ có thể nửa uy hiếp nói: “Vậy mẹ có biết mấy ngày nay nhi tử trải qua thế nào không? Hôm nay con nói một câu thật lòng với mẹ, nội trạch nếu lại xảy ra sự tình gì, chỉ sợ toàn gia chúng ta sẽ phải rời khỏi Trường An.”

Văn thị vừa nghe lời này, lập tức trợn mắt không tin nổi: “Con đang nói cái gì thế hả? Cái gì mà rời khỏi Trường An? Chẳng lẽ nhạc phụ con làm khó dễ con?”

Lý Đệ nói: “Triều đình thăm dò quan viên để đánh giá thành tích hàng năm, nội trạch cũng là một trong số đó, chuyện bên này con không thể nói tỉ mỉ với mẹ được, con chỉ cầu mẹ một chuyện duy nhất.”

Văn thị bĩu môi nói: “Con nói đi.”

Lý Đệ nói: “Sau này mẹ nhất định không thể nhắc lại câu nói gia môn bất hạnh trước mặt nàng.”

Văn thị đỏ mặt, ngoài miệng vẫn không buông tha: “Mẹ biết có người học con vẹt mách lẻo với con, nhưng con có biết thì cũng không sao. Chẳng lẽ người làm bà mẫu này còn phải cung phụng nàng ta sao? Nàng ta kiêu ngạo đến thế cơ à, nói một câu cũng không được?”

Lý Đệ vỗ vào mặt mình: “Nói được, nói thế nào mà chẳng được! Chẳng qua con lại phải dùng cái mặt này đi đón nàng về thôi!”

Vừa nghe lời này, Văn thị càng không vui, “Còn muốn con đi đón? Nàng ta đúng là phô trương!”

Lý Đệ thở ra một hơi, đập mạnh lên bàn, “Tùy ý mẹ đi!”

Thấy hắn phát hoả, khí thế Văn thị nháy mắt yếu đi một nửa, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Có cái gì đâu mà tức giận……”

Thẩm Nhiễm không ở đây, ban đêm Lý Đệ liền tới chỗ Hà Uyển Như, hắn trần truồng nằm trên giường, xoa bả vai nàng ta, “Ta khiến nàng thiệt thòi như thế, trong lòng nàng có trách ta không?”

Hà Uyển Như nói: “Thiếp vốn luôn xem phu quân là trời, thiếp không thấy thiệt thòi.”

“Ngủ đi.” Lý Đệ cười khẽ, đưa cánh tay đặt trên người nàng ta xuống.

Sáng sớm hôm sau, Lý Đệ đang chuẩn bị tới Thẩm gia đón người thì thấy một gã sai vặt thở hồng hộc chạy vào, “Đại nhân, không xong rồi!”

Lý Đệ nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Phu nhân, phu nhân tố cáo ngài lừa hôn, đã gửi đơn kiện tới chỗ Hình Bộ rồi!”

“Ngươi nói cái gì?” Lý Đệ nói.

“Đại nhân, sai dịch của Hình Bộ đang đứng bên ngoài chờ ngài kìa!”

Đúng lúc này, trong đầu Lý Đệ bỗng nhiên xuất hiện thanh âm ôn nhu của Thẩm Nhiễm—— “Hôm nay sợ là không được, quỳ thủy của ta còn chưa hết đâu.”

“Còn bốn ngày nữa.”

Ánh mắt Lý Đệ sắc lạnh, lúc này mới cảm thấy không đúng, gã sai vặt lại nói: “Đại nhân, trước mắt nên làm sao ạ?”

Lý Đệ trầm tư thật lâu, thấp giọng nói: “Tới Hình Bộ.”

Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng trước cửa Hình Bộ, Lý Đệ đỡ Văn thị xuống ngựa, quay đầu lại nói với Hà Uyển Như: “Mấy lời ta vừa mới dạy nàng đó, đã nhớ hết chưa?”

Hà Uyển Như nói: “Phu quân yên tâm.”

Lý Đệ nói: “Vậy thì tốt, nàng lên xe ngựa chờ một lát đi.”

Lý Đệ được người dẫn vào nội đường, vừa vào cửa đã thấy được người Thẩm gia, nhạc phụ của hắn, Thẩm Nhiễm, Thẩm Chân đều có mặt.

Hình Bộ thượng thư Diêu Bân ngồi phía trên công đường, nói từng câu từng chữ: “Nếu người đều tới rồi, vậy thì khai đường đi.”

Lý Đệ tiến lên giữ chặt cánh tay Thẩm Nhiễm, lấy lòng cười một cái, “Nhiễm Nhiễm, hôm qua chỉ là mẫu thân trong lúc nóng giận lỡ lời thôi, nàng bớt giận, chúng ta có chuyện gì về nhà rồi nói.”

Thẩm Nhiễm hất cánh tay hắn ra, “Lý thị lang muốn nói gì, nói ở đây là được.”

Thấy một màn này, Văn thị không khỏi nheo mắt, nếu không phải vừa rồi Lý Đệ ngàn dặn vạn dặn không thể khắc khẩu với Thẩm Nhiễm ở trước công đường, bà ta đã hận không thể tố cáo Thẩm Nhiễm cái tội bất kính với bà mẫu.

Diêu Bân cầm đơn kiện trong tay, nói với hai người đứng giữa công đường: “Thẩm thị, trong đơn kiện này viết có phải là sự thật không?”

Thẩm Nhiễm nói: “Thiên chân vạn xác.”

Lý Đệ nhìn đơn kiện trong tay Diêu Bân, nghiêng người dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy nói với Thẩm Nhiễm: “Chủ mưu bao lâu rồi? Thẩm Nhiễm, nàng thật sự muốn cùng ta xé rách mặt sao?”

Thẩm Nhiễm đè nặng trái tim đang nhảy thình thịch, cũng thấp giọng nói: “Đơn kiện ta đã trình lên rồi, Lý đại nhân nghĩ sao?”

Đột nhiên, Lý Đệ đề cao âm lượng, ôn nhu nói: “Nhiễm Nhiễm, nếu nàng không thích Chiêu di nương thì nói ta tiễn người đi là được, chúng ta phu thê nhiều năm, có chuyện gì mà không thể mở lời với nhau, đến nông nỗi này sao?”

Văn thị tận dụng mọi thứ, “Thẩm thị, Đệ Nhi đã là quan cư tứ phẩm, chiếu theo luật pháp thì có thể nạp ba thiếp thất, chuyện này…… Chẳng lẽ còn phải xin lỗi ngươi sao?”

Nữ tử phạm đố(*), cũng là tội danh.

(*) Đố kị

Thẩm Nhiễm cong khóe môi, nàng và Văn thị có bốn năm ở chung sớm chiều, tự nhiên biết bà ta nói được lời như vậy, hiển nhiên là do Lý Đệ trên đường tới đã nghĩ sẵn đối sách.

Thẩm Nhiễm làm lơ hai người đối diện diễn trò mẫu tử, làm lễ với Diêu Bân nói: “Khởi bẩm đại nhân, lúc ta và hắn thành hôn không biết hắn đã có một thê, y luật pháp triều ta, hắn đã có thê thì không thể cưới người khác, Thẩm Nhiễm hôm nay tiến đến là muốn thỉnh hoà ly.”

Giọng nói vừa dứt, người xung quanh hít hà một hơi.

Có thê còn cưới người khác, Lý đại nhân này điên rồi sao? Hay là làm quan đủ rồi?

Người bên ngoài châu đầu ghé tai, vài con bồ câu trắng cùng tung bay.(*)

(*) Ý chỗ này là gửi thư bằng chim bồ câu để hóng hớt chúng ấy.

Diêu thượng thư gõ vài tiếng kêu mọi người im lặng: “Lời nói của khổ chủ, Lý đại nhân có nhận không?”

Lý Đệ xấu hổ xoa giữa mày, cười nói: “Làm gì có chuyện này, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Lý Đệ nhìn Thẩm Nhiễm thở dài một hơi, “Nhiễm Nhiễm, ta biết nàng có khúc mắc, nếu như thế ta sẽ kêu nàng ấy tới tự mình giải thích với nàng.”

Lý Đệ lại nói: “Đại nhân có thể dung ta giải thích một phen không?”

Diêu thượng thư thủ một thế xin cứ tự nhiên.

Lý Đệ nói nhỏ với sai dịch đứng một bên, một lúc lâu sau, Hà Uyển Như thọt chân chậm rãi đi đến.

Diêu thượng thư nói: “Người tới là người nào?”

Hà Uyển Như thấp giọng nói: “Thiếp chính là thiếp thất trong phủ Lý đại nhân, Hà thị.”

Hà Uyển Như đi đến bên cạnh Thẩm Nhiễm, hốc mắt nháy mắt đỏ bừng, khóc lóc than thở, “Phu nhân đến tột cùng muốn thiếp phải làm thế nào nói mới bằng lòng chịu tin? Thiếp và đại nhân tuy đã sớm quen biết, nhưng không hề giống như phu nhân tưởng đâu.”

Hà Uyển Như được trời sinh dáng vẻ thành thật, hơn nữa chân cẳng nàng ta không tiện, vừa vào cửa đã khiến người ta không tự chủ sinh ra vài phần đồng tình.

“6 năm trước, thiếp vì cứu thái phu nhân nên bị thương chân, đại nhân thấy ta đáng thương, sợ ta sau này khó gả mới nạp ta làm thiếp thất.” Nói xong, nước mắt Hà Uyển Như thật sự từ hốc mắt lăn xuống, “Phu nhân làm thế này là không dung được ta sao? Nếu đã dung không được, phu nhân cứ nói thẳng ra.”

Thẩm Nhiễm nhìn vào mắt Hà Uyển Như, thật sự đồng tình với nàng ta.

Nàng biết Lý Đệ bốn năm, tự nhiên cũng biết bản lĩnh dỗ người của hắn, chỉ là không nghĩ tới, hắn còn có thể làm người hận nàng tới ngứa răng, Hà gia nữ ở trước mắt bao người thừa nhận nàng ta chỉ là thiếp thất.

Diêu thượng thư không nghĩ để Hà Uyển Như tiếp tục nói chuyện, liền nói với Thẩm Nhiễm: “Thẩm thị, chuyện này ngươi còn có gì muốn nói không?”

Thẩm Nhiễm nói: “Ta muốn gọi một người ra làm nhân chứng.”

Lời này vừa ra, Lý Đệ lập tức nhíu mày.

Ngay sau đó, tròng mắt Lý Đệ tức khắc trợn trừng……

Nam tử trước mắt mặc một bộ áo sam màu xanh xám thô, là người hắn vô cùng quen thuộc, tam thúc của Hà Uyển Như.

Hà Uyển Như và Văn thị đều hoảng sợ theo.

Nam tử khom người nói: “Khởi bẩm đại nhân, tại hạ là tam thúc của Hà thị.”

Diêu thượng thư lập tức ngồi thẳng, tựa nhự cực kỳ hứng thú hỏi: “Ngươi có nhận thức vị Lý đại nhân này không?”

“Đương nhiên nhận thức.” Nam tử nhìn Lý Đệ một cái, “6 năm trước hắn tới Hà gia ta nói chuyện thành thân, trước khi huynh trưởng ta qua đời đã gả con gái duy nhất của mình cho hắn.”

Dứt lời, nam tử áo lam nói với Hà Uyển Như: “Ngươi còn biết mình họ Hà không? Làm thiếp cho người ta? Hừ!”

Ánh mắt Lý Đệ sâu thẳm, gắt gao nhìn chằm chằm vào người tự xưng tam thúc này.

Người này nhìn qua thì khí khái, chính phái, thực tế thì sao? Mỗi năm Lý Đệ đều bỏ không ít bạc lên người ông ta, mỗi lần không biết đã ném đi bao nhiêu là tiền của, dưỡng ca cơ, đi sòng bạc ngầm, không có chuyện gì mà ông ta không làm.

Lý Đệ khẽ cười nói: “Ta kính ông một câu tam thúc, ông lại cứ như thế hãm hại ta?”

Bình tĩnh mà xem xét, Lý Đệ còn chưa tới nỗi rối loạn trong lòng.

Dù sao, hộ tịch, văn cuốn, hôn thư đều bị hắn huỷ hoại, dù ông ta có nói sự thật thì đã sao, cuối cùng cũng chỉ phí công vô ích mà thôi.

Diêu thượng thư nói với nam tử: “Bôi nhọ mệnh quan triều đình sẽ bị nhốt vào lao ngục, bản quan hỏi ngươi, trong tay ngươi có chứng cứ hay không?”

Nam tử từ trong áo lấy ra một tờ giấy ố vàng, trình lên cho Diêu Bân xem “Giấy thông hôn đã sớm biến mất, trước mắt ta chỉ có thể tìm được tờ giấy ghi danh sách lễ vật lúc cầu hôn, Thượng Thư đại nhân đối chiếu chữ viết là có thể biết tại hạ có phải bôi nhọ hắn hay không.”

Thẩm Văn Kỳ vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào bỗng nhiên đứng dậy, dâng một quyển văn cuốn của Công Bộ lên, “Quyển văn cuốn này là Lý đại nhân biên soạn.”

Diêu Bân nhận lấy, sau đó cùng Hình Bộ thị lang so chữ viết, giây lát qua đi, Diêu Bân nói thẳng: “Chứng cứ vô cùng xác thực.”

Vừa nghe lời này, Lý Đệ nháy mắt hoảng sợ, “Đại nhân! Thiên hạ này kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, muốn bắt chước chữ viết của một người có thể nói là dễ như trở bàn tay, chỉ dựa vào một tờ giấy ố vàng ghi danh mục lễ vật như thế sao có thể định án……”

“Đủ rồi!” Diêu thượng thư nói: “Ấn theo Tấn luật, nếu là lừa cưới, có thể trực tiếp phán hòa li.”

Dứt lời, Diêu thượng thư ấn quan ấn lên đơn kiện của Thẩm Nhiễm, nói: “Thẩm thị, từ thời khắc này trở đi, ngươi và Lý gia không còn quan hệ gì nữa.”

“Khoan đã!” Lý Đệ nhìn động tác của Diêu Bân mà đại kinh thất sắc!

Động tác của Diêu thượng thư vẫn không dừng, tiếp tục nói: “Còn về phần Lý đại nhân, đã có thê còn đi cưới người khác, chịu hình 49 bản tử, còn có……”

Văn thị chưa nghe xong, mới lọt vào tai hai chữ chịu hình đã trực tiếp che mắt ngất đi tại chỗ.

Lý Đệ đỡ Văn thị, căm tức nhìn Diêu Bân, lạnh lùng nói: “Diêu đại nhân tin vào lời nói một bên của nàng ta, xứng với hai chữ công chính trên đầu ngài sao?”

Sau đó hắn lại nhìn Thẩm Nhiễm, âm trầm nói: “Ta sớm đã nói với ngươi, nếu ta không thể sống tốt vậy đừng ai mong sống tốt!”

Lát sau, hắn lại nhìn thoáng qua Thẩm Văn Kỳ, nói: “Được, nếu đã như thế ta cũng có một chuyện muốn tố cáo!”

Diêu Bân chỉnh lại mũ ô sa trên đầu, cười nói: “Lý đại nhân coi Hình Bộ là địa phương nào? Đến đơn kiện còn chưa nộp lên đã dám mở miệng muốn cáo trạng? Với mấy lời nói bậy kia vừa rồi, bản quan chưa trực tiếp định tội của ngươi đã xem như nể tình đồng liêu, nếu ngươi không phục, cứ việc tới Đại Lý Tự xin phúc thẩm! Nhìn xem có phải ta oan uổng ngươi hay không!”

Lý Đệ tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, nói liên tiếp vài tiếng “Được, được lắm!”, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Nhiễm, “Thẩm Nhiễm, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có cần hay không?”

Thẩm Nhiễm che mặt, xoay người, không nhìn hắn, người phía sau nghị luận sôi nổi.

Thẩm Chân giữ chặt tay trưởng tỷ, bước lên một bước nói: “Lý đại nhân thích đi đâu tố cáo thì tố, xin cứ tự nhiên.”

Lý Đệ cười nhạo một tiếng, xoay người rời khỏi Hình Bộ.

Hắn đỡ Văn thị đỡ lên xe ngựa xong lập tức đi thẳng đến Đại Lý Tự, sau đó lại phân phó thủ hạ của mình đi đưa tin cho Hứa hậu.

Hình Bộ không thể tin, phủ Kinh Triệu cũng không đi được, chỉ có nơi này còn có thể coi là “Trong sạch.”

Lý Đệ cầm một tờ trạng văn trong tay, đi vào Đại Lý Tự, được sai dịch dẫn tới gặp Chu Thuật An.

Gặp được người chờ đã lâu, Chu Thuật An buông bút lông sói xuống, hơi dựa ra sau, ung dung đối mắt với hắn: “Lý đại nhân tới Đại Lý Tự chỗ ta là có chuyện gì?”

Lý Đệ đưa đơn kiện trong tay ra, nói: “Ta muốn thỉnh Chu đại nhân phúc thẩm án này.”

Chu Thuật An cầm lấy trạng văn lên, vẫn chưa mở ra, thấp giọng nói: “Án ra sao?”

“Thẩm gia nữ Thẩm Nhiễm đầu tiên là tàn hại con nối dõi của ta, sau lại làm giả chứng cứ mưu hại ta, thỉnh đại nhân phán đoán sáng suốt.”

Chu Thuật An đối diện với hắn thật lâu, đột nhiên, cười nói một câu, “Tốt”.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement