Đế Sư Xuất Sơn Diệp Phùng - Thi Nguyệt truyện full

Advertisement

Chương 22: Có phải tao nên gọi mày là thầy không?

Vừa dứt lời, các học trò kìm nén hồi lâu cứ như nhận được mệnh lệnh. Hoàng Phúc Định và Tịch Triều Mạnh đứng ở hai bên, một người cầm cờ, một người cầm kim châm, đột nhiên ra tay.

“Vụt” một phát, Hà Tố Di hét thảm thiết, nhất thời buông tay làm rơi vật trang sức và Thi Nguyệt. Ngay sau đó một bóng người lướt qua, mọi người chỉ thấy hoa cả mắt, Thiên Lang đã xuất hiện ngay bên cạnh Hà Tố Di, vươn tay đỡ Thi Nguyệt còn chưa kịp rơi xuống sàn nhà. Lương Khúc Sinh bên cạnh Hà Tố Di không phải là kẻ ngốc, lập tức muốn ra tay, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, một cú đấm xuất hiện trước mặt gã, thân thể nặng hơn 100 kg của gã trực tiếp bị đấm bay ra ngoài!

Vương Khinh Lâm bóp cổ Hà Tố Di xách cô ta lên cao, toàn thân tràn đầy sát khí: “Bố mày thật hối hận vì vừa rồi không bẻ đầu mày xuống! Nhưng bây giờ, mày có thể chết được rồi!”

Ngay khi Vương Khinh Lâm chuẩn bị bẻ cổ Hà Tố Di thì nòng súng lạnh lẽo chợt kề sát trên trán anh ta: “Buông ra cho tao!”

Vương Khinh Lâm nghiêng mắt nhìn qua, chính là Lương Khúc Sinh mới bị mình đánh xong. Anh ta không nhúc nhích, sát khí càng nồng nặc hơn: “Mày biết những kẻ cầm súng chĩa vào đầu tao đều có kết cục gì không?”

“Bố mày không cần biết! Bố mày chỉ biết nếu mày không buông ra, tao sẽ đưa mày xuống địa ngục ngay lập tức!”

Lúc này, Diệp Phùng đưa Thi Nguyệt cho Hà Tố Nghỉ ôm, hơi ngẩng đầu lên: “Có súng thì giỏi lắm sao?”

Ánh mắt Lương Khúc Sinh trầm xuống, quay sang chĩa vào Diệp Phùng: “Sao hả? Mày không phục à? Chỉ dựa vào khẩu súng trong †ay tao, mạng nhỏ của mày đã nằm trong tay †ao! Con bé kia là vợ mới cưới của mày hôm nay đúng không? Chậc chậc, tinh mắt đấy, tao cũng coi trọng! Đêm nay kêu vợ mày động phòng với tao trước đi! Chờ tao chơi chán rồi lại kêu mày dắt về!” Giọng nói ngang ngược như thể mình là hoàng đế.

Sát khí dần dần bốc lên trong mắt Diệp Phùng. Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng các học trò đều biết càng bình tĩnh thì càng chứng minh Diệp Phùng càng muốn giết người.

“Tôi thật sự rất nghi ngờ, với nhân phẩm không bằng cả súc vật như anh, tại sao có thể trở thành quân đoàn trưởng?”

“Mẹ kiếp, mày dám mắng tao hả?” Ánh mắt Lương Khúc Sinh tàn nhẫn.

“Mắng anh? Không không không, mắng một con súc vật, tôi còn chê bẩn miệng!”

Lương Khúc Sinh mở chốt súng, ánh mắt đầy sát khí: “Mày cũng giỏi mồm mép đấy nhỉ!

Có phải là chán sống rồi không?”

Diệp Phùng lại không hề sợ hãi, xòe tay cười nói: “Tôi còn chưa hưởng thụ đủ thế giới bên ngoài, đương nhiên vẫn muốn sống tiếp.”

“Hừ! Còn tưởng là khúc xương cứng, xem ra cũng là thằng hèn thích thể hiện!” Lương Khúc Sinh cười khinh miệt: “Muốn sống thì ngoan ngoãn quỳ xuống cho tao!”

“Một khẩu súng quèn mà muốn bắt tôi quỳ ư?” Diệp Phùng cười.

“Một khẩu?” Lương Khúc Sinh chợt cười phá lên: “Thằng oắt, mở to mắt chó của mày ra mà nhìn! Hôm nay bố dẫn theo một ngàn anh em, tổng cộng có một ngàn khẩu súng, chỉ cần bố ra lệnh một tiếng thì sẽ lập tức bắn mày thành cái sàng!”

“Ồ, thế à?” Diệp Phùng càng buồn cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng tôi không tin.”

“Không tin á? Ha ha ha, vậy thì tao sẽ cho mày mở mang tầm mắt! Các anh em, lên đạn cho taol”

Vừa dứt lời, nhưng lại không có tiếng súng lên nòng như trong tưởng tượng, ngược lại yên tĩnh đến đáng sợ. Lương Khúc Sinh cau mày nhìn chằm chằm Diệp Phùng, hoàn toàn không nhìn chung quanh: “Chúng mày điếc hết rồi hả? Bố kêu chúng mày lên nòng cơ mài!”

Vẫn là sự im lặng đầy chết chóc. Bây giờ Lương Khúc Sinh có ngu cũng biết là tình huống không đúng. Lúc này, giọng Diệp Phùng bình tĩnh vang lên: “Xem ra một ngàn khẩu súng của anh không nghe mệnh lệnh, vậy thì chỉ bằng nghe của tôi nhé?” Dứt lời, ánh mắt Diệp Phùng lạnh như băng, quát lên một tiếng như sấm dậy: “Lên nòng!”

Răng rắc! Tiếng vang đều nhịp như sét đánh giữa trời quang. Mồ hôi lạnh lập tức phủ đầy trán Lương Khúc Sinh. Gã chậm rãi quay đầu, khi thấy cảnh tượng trước mắt, chân gã mềm nhũn, thân thể nặng hơn 100 ký ngồi bệt xuống đất.

Không biết từ khi nào, một ngàn binh lính của gã đã bị tước đoạt vũ khí bắt giữ, thay thế vị trí của họ là một đám binh lính đeo quân hàm biên cương phía bắc. Một ngàn nòng súng lạnh lẽo tràn đầy sát khí nhắm ngay Lương Khúc Sinh. Trái tim Lương Khúc Sinh run rẩy, đó chính là một ngàn chiến sĩ chân chính đã từng tắm máu và lửa, chân chính từng lên chiến trường! Hơn xa binh lính ở quân khu của gã! Nhưng chẳng phải họ đang canh gác ở biên cương phía bắc sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại nghe mệnh lệnh của Diệp Phùng?

Ngay khi gã suy nghĩ nát óc mà không hiểu thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt gã. Lương Khúc Sinh ngẩng đầu lên, nhất thời run bắn cả người.

“Tướng… Tướng quân Thiết…”

Thống soái phương bắc, một trong chín chiến thần Đông Ngọc, gã đương nhiên biết!

“Sao… Sao ngài lại ở đây?”

Thiết Chinh Nhạc cúi đầu nhìn gã, nở nụ cười tàn nhân: “Đương nhiên tao phải ở đây, chẳng những là tao mà cả Hàn Lộ Ca, Khúc Trấn Dương cùng với tám chiến thần khác đang ra sức chạy đến chỗ này. Nhưng bây giờ, có lẽ tao nên báo cho họ biết không cần sốt ruột như vậy, mày biết tại sao?”

Đầu óc Lương Khúc Sinh trống rỗng, hỏi theo phản xạ: “Tại… Tại sao?”

“Bởi vì vợ của thầy bọn tao sắp bị cướp đi.

Không có cô dâu, họ vội vàng chạy tới thì có ý nghĩa gì? Đoàn trưởng Lương, tao rất bội phục mày! Nếu mày cướp đi cô của bọn tao thì có lẽ cả chín chiến thần của Đông Ngọc, bao gồm cả tao đều phải kêu mày là thầy!”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement