Đế Sư Xuất Sơn Diệp Phùng - Thi Nguyệt truyện full

Advertisement

Chương 310

Đám người nghe thấy, cũng chả quan tâm gì nữa, từng người lần lượt khẩn trương đứng lên. Dù sao mục tiêu quan trọng của ngày hôm nay là thần dược ngàn năm khó gặp!

Vẻ mặt Hoàng Mạnh căng thẳng hỏi: “Thái Tuế ở đâu?”

Thuộc hạ ngay lập tức bẩm báo: “Ở ngay trên cây đại thụ cách đây chưa tới ba mươi mét!”

“Nó nấp ở trong một chạc cây rậm rạp, hình như… hình như mang bộ dáng lén lút mà xem náo nhiệt!”

Nghe tới đây, Diệp Phùng khẽ nhướng mày, cười nói: “Thái Tuế này giỏi đấy, xem dáng vẻ này, cho dù không thành tinh thì sợ rằng cũng không cách chúng ta xa đâu!”

“Dẫn tôi qua đó!”

Diệp Phùng lên tiếng, những người còn lại tự nhiên cũng chẳng có ý kiến gì, cẩn thận nghiêm túc đến nơi giấu Thái Tuế. Thuộc hạ lấy ra một cái ống nhòm, đưa đến tay Diệp Phùng, nhẹ giọng mở miệng: “Diệp Đế Sư, Thái Tuế ở đó!”

Diệp Phùng đón lấy ống nhòm, nhìn theo hướng thuộc hạ chỉ. Quả nhiên, ở trong một cái cây cao lớn, Thái Tuế giống như một đứa trẻ hai ba tuổi hòa nhập với cây cối thành một thế. Nếu không cẩn thận quan sát thì rất khó phát hiện. Nhìn thấy Thái Tuế xuất hiện, Hoàng Mạnh nhất thời chấn động, phất tay, cẩn thận nói: “Sắp xếp người bao vây Thái Tuế trong phạm vi ba mét!”

“Bao vây cẩn thận một chút!”

“Phải nhớ, Thái Tuế này đã phát triển thành thứ có linh tính, ngàn vạn lần đừng kinh động chúng, đương nhiên cũng không được để chúng chay!”

“Dạ vâng!”

Theo sự phân phó của Hoàng Mạnh, những người còn lại của nhà họ Hoàng cùng với quân sĩ do nhà họ Nguyệt dẫn dắt, dần áp sát bao vây lấy Thái Tuế Mà Thái Tuế ở trong chạc cây, giống như đột nhiên có linh ứng, thân hình vốn trước đó bất động đột nhiên có chút hỗn loạn!

Một âm thanh giống như chim kêu phát ra khắp xung quanh thân Thái Tuế.

Đám người cầm lấy lưới làm bằng vải bông, lúc đang dần thu hẹp vòng vây, có lẽ Thái Tuế cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, tiếng kêu ngày càng dồn dập. Ngay khoảnh khắc đám người đang dần thu hẹp lại vòng vây nơi Thái Tuế ẩn nấp, đột nhiên, một tiếng kêu dài từ thân Thái Tuế vang lên, lúc cả đám người không hề có phản ứng, Thái Tuế giống như chim, giang rộng hai cánh, quạt mạnh một cái, trong chốc lát, đã bay về phương xa!

Đám người vốn là đã bày ra thế trận chờ địch sa lưới, lại bị một màn bất thình lình này mà bị dọa hoảng sợ!

Ngay cả Hoàng Mạnh cũng nhất thời quên phải làm gì!

Nghiên cứu Thái Tuế nhiều năm như vậy, biết nó có chút linh tính nhưng chưa bao giờ nghe nói vật thú vị này còn biết bay!

Thừa dịp mọi người còn đang sững sờ, nhìn thấy Thái Tuế muốn thoát ra khỏi vòng vây, một khi để nó bay vào núi tuyết mênh mông mờ mịt này, muốn tìm lại tung tích nó thì khó càng thêm khó!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phùng người luôn theo dõi cẩn thận hành động của Thái Tuế, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, sau đó bắt đầu rút từ bên hông ra ba cây kim ngân, ánh mắt hiện ra tia sắc bén. Thái Tuế vốn nên bay ra khỏi vòng vây của đám đông đột nhiên bị kìm hãm giữa không trung, sau đó thì lảo đảo rơi xuống Diệp Phùng nhanh tay lẹ mắt, giơ tay về phía trước, một vật thể màu nâu cỡ đứa trẻ trực tiếp được anh ôm vào lòng!

Nhanh!

Quá nhanh!

Đợi mọi người phản ứng lại thì Thái Tuế mà họ ước mơ bao lâu đã rơi vào tay Diệp Phùng! Đám người Hoàng Mạnh, Nguyệt Thiên Kiêu ngay lập tức xúm lại, nhìn Thái Tuế trong tay Diệp Phùng, ai cũng kích động không ngừng!

Đây là thần dược trong truyền thuyết đấy!

Ăn một miếng có thể chữa được bách bệnh còn có thể kéo dài tuổi thọ nữa!

“Diệp Đế Sư đây là Thái Tuế sao?”

Tâm tình lúc này của Hoàng Mạnh cũng có chút kích động thật sâu: “Diệp Đế Sư, Thái Tuế là do anh bắt được về phần phân chia thế nào đều do anh làm chủ!

“Tôi tin ông chủ Nguyệt cũng không có ý kiến!”

Nguyệt Thiên Kiêu bên cạnh cũng nhẹ gật đầu, dù sao, bất luận là thân phận của Diệp Phùng hay là ân nhân cứu mạng, nếu do Diệp Phùng làm chủ chính là công bằng nhất.

Diệp Phùng không nói gì ngược lại chỉ đánh giá Thái Tuế trong tay.

Đây là vật thể màu nâu có dáng hình giống bướu thịt, điều đặc biệt là phía trên và phía dưới của mỗi nhánh thịt chìa ra giống như cánh tay và chân, giữa nếu quan sát kĩ còn nhìn thấy ngũ quan mờ nhạt Đặc biệt là hai thứ to cỡ hạt đậu xanh, tạm thời gọi chúng là mắt đi, đáng đối diện với Diệp Phùng. Còn trong nháy mắt không biết từ đâu phát ra âm thanh, mang theo ấm ức thật sâu. Thân hình mập mạp, thậm chí là vì sợ mà khẽ run Đây đâu phải một vị thuốc, rõ ràng nó là sinh vật có sinh mệnh, có tình cảm mà!

Diệp Phùng nhìn nó rất lâu, lúc mọi người đang đợi Diệp Phùng sẽ phân chia thế nào thì Diệp Phùng từ từ thở dài một hơi, đem ngân châm từ trên người Thái Tuế rút ra, sau đó là buông Thái Tuế giật mình, vô cùng linh hoạt trong nháy mắt thoát ra khỏi tay của Diệp Phùng một cách thành thục, trong nháy mắt biến mất dưới tầm mắt của mọi người Hoàng Mạnh bên cạnh trợn tròn mắt!

Không dễ gì mới bắt được Thái Tuế, vậy mà lại dưới tầm mắt mình cứ vậy mà bình bình an an biến mất?!

“Diệp Đế Sư, anh đây là… anh đây…” Chuyện này khiến anh ta giận đến nói không ra lời.

Đây là đang làm gì thế?!

Mất bao nhiêu công sức, thậm chí không ngại phải chết nhiều người như vậy, không dễ gì mới bắt được Thái Tuế, vậy mà liền để cho Diệp Phùng dễ dàng thả đi?!

Ngược lại, Diệp Phùng nhìn Hoàng Mạnh và Nguyệt Thiên Kiêu, chắp tay thi lễ thật sâu, mở miệng: “Ông chủ Hoàng, ông chủ Nguyệt, Thái Tuế này đã phát triển sinh ra linh tính, nó đã không còn là vật chết nữa rồi. Nếu chúng ta bắt nó làm thịt thì có khác gì với những kẻ ăn ăn thịt kia?!”

“Trời xanh có câu, vạn vật đều có linh tính!”

“Cây Thái Tuế này có được ngày hôm nay cũng là tạo hóa của nó!”

“Hôm nay tôi tự ý làm chủ thả nó về với núi rừng, tất cả tính cho Diệp Phùng tôi, tôi nợ hai người phần ân tình này!”

“Nếu nhà họ Hoàng và nhà họ Nguyệt cần Diệp Phùng tôi, họ Diệp này nhất định không tiếc mà xông lên phía trước, tuyệt đối không thoái thác!”

Lời hứa của Đế Sự, ngàn vàng khó đổi!

Nguyệt Thiên kiêu và Hoàng Mạnh trâm mặc rất lâu.

Hồi lâu sau, Nguyệt Thiên Kiêu haha cười to, mang theo ánh mắt tán thưởng, nhìn Diệp Phùng nói: “Ngày trước từng nghe nói Diệp Đế Sư giáo hóa thiên hạ, trái tim nhân hậu, hôm nay, quả nhiên danh bất hư truyền, lão phu bái phục!”

“Mạng của Nguyệt Thiên Kiêu ông đây đều do cậu cứu, làm sao có thể vì một Thái Tuế không quan trọng mà trách móc Diệp Đế Sư chứ?”

Đối diện với kết cục đã định, Hoàng Mạnh cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài: “Diệp Đế Sư, anh đối với gia tộc Ái Tân Giác La có ơn, cộng thêm phần nhân tình này cũng đủ bồi thường cho một Thái Tuế này rồi!”

Thế là, chuyến đến núi Bạch Tuyết này cứ thế chấm dứt Cũng không biết có phải ảo giác không, lúc mọi người lui binh quay về, trong lòng Diệp Phùng đột nhiên có cảm giác quay đầu lại nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt ẩn nấp trong cây.

Trong ánh mắt ấy, Diệp Phùng đọc được một loại tình cảm gọi là cảm kích!

Quay về thành phố Hữu Thiên, nhà họ Chu dưới sự liên thủ của mọi người đã hoàn toàn bị diệt mà nhà họ Nguyệt và gia tộc Ái Tân Giác La tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thôn tính này!

Mà Diệp Phùng một thân một mình đến phủ thành chủ thành phố Hữu Thiên!

Có lẽ sớm đã đoán được anh sẽ đến, một thuộc hạ trong đó bước lên, cung kính hành lễ: “Bẩm Diệp Đế Sư, thị trưởng đã rời đi rồi ạ!”

“Trước khi đi cố ý dặn dò thuộc hạ gửi đến ngài một câu!”

“Thị trưởng nói, học trò bất hiếu để Đế Sư phải lo lắng! Đợi học trò xử lý xong mọi chuyện sẽ đến gặp Đế Sư để †ạ tội!

Có lẽ anh đã đoán được sẽ là kết quả này, Diệp Phùng đứng ở cửa phủ thành chủ sâu kín thở một hơi “Hai”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement