Đế Sư Xuất Sơn Diệp Phùng - Thi Nguyệt truyện full

Advertisement

Chương 32: Kết cục của kẻ mắt chó khinh người

Lúc này, Diệp Phùng đang ở nhà chơi với Thi Nguyệt thì có tiếng điện thoại vang lên.

“Sao vậy Tố Nghi? Em yên tâm, anh chăm Thi Nguyệt rất tốt, con bé..” Anh còn chưa dứt lời thì bên kia bỗng có tiếng khóc tủi thân vang lên. Khí lạnh thấu xương lập tức bùng nổ, nhiệt độ không khí cũng bị giảm xuống.

“Tố Nghi, em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại khóc?”

Giọng nói nghẹn ngào của cô tràn đầy tủi nhục: “Diệp Phùng… Em… Ở ngân hàng. Họ vu khống em ăn trộm, còn… còn đánh em…”

Đánh?! Chỉ một chữ này cũng đủ khiến Diệp Phùng đứng ngồi không yên. Anh hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén khí lạnh, ôn hòa nói với Thi Nguyệt: “Thi Nguyệt, ba phải đi đón mẹ, con ngoan ngoãn ở nhà chờ ba về nhé?”

Thi Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Dại Ba đi cẩn thận nhaI”

Diệp Phùng hiền lành xoa đầu cô bé, sau đó xoay người. Vừa bước ra khỏi phòng, sát khí lạnh lẽo giống như tu la đến từ địa ngục trào dâng.

“Chuẩn bị nghe! Ngay lập tức!”

Một chiếc Lamborghini nổ máy xuất hiện ngay trước mặt anh. Diệp Phùng sắc mặt âm u bước vào xe, lạnh lùng nói: “Ngân hàng!”

Thiên Lang lái xe cũng sắc mặt lạnh lẽo.

Anh đi theo Diệp Phùng nhiều năm nên đương nhiên biết lúc này Diệp Phùng đang trong trạng thái sắp bùng nổ. Là kẻ nào gan lớn bằng trời dám chọc giận thầy mình? Thiên Lang không hề do dự, đạp chân ga hết cỡ, chiếc Lamborghini lao đi như bay.

Lúc này, trong văn phòng giám đốc ngân hàng, dấu tay trên mặt Hà Tố Nghi còn chưa hết sưng, tóc rối bù, vết máu trên cổ tay càng rõ ràng. Thấy cô nhìn mà thương xót, giám đốc ngân hàng không hề đồng tình, lạnh lùng nói: “Cô cần gì phải làm thế? Nhanh chóng nhận tội thì có lẽ còn được khoan hồng, việc gì phải cố làm ra vẻ?”

Vừa dứt lời, chợt có tiếng nổ vang lên, cửa phòng trộm bằng hợp kim của ngân hàng bị đạp bay, hai bóng người bước vào phòng, căn phòng vốn còn mát mẻ trực tiếp tiến vào mùa đông giá rét.

“Kẻ nào?!” Hai tên bảo vệ thấy người tới dám càn rỡ, lập tức giận dữ rút dùi cui điện xông tới.

“Cút!” Tiếng hét trầm thấp vang lên, Thiên Lang giơ tay đánh bay hai tên bảo vệ, đụng vào bàn ghế ngã ngang ngã dọc, đủ để thấy anh ta dùng sức đến mức nào. Thấy cảnh này, sắc mặt giám đốc thay đổi, vội kêu lên: “Người đâu! Người đâu! Gọi tất cả bảo vệ tới đây! Có kẻ xông vào ngân hàng!”

Diệp Phùng lạnh lùng nhìn hắn ta, bước tới †úm cổ áo hắn, thân thể nặng hơn 100 ký bị nhấc bổng lên, giọng nói như tu la vang lên bên tai hắn ta: “Đây là vợ tôi, ông dám đánh cô ấy ư?!”

Đối mặt với cơn giận của anh, giám đốc sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, thân thể run lẩy bẩy.

“Cậu… Cậu định làm gì?!”

Nhân viên ngân hàng đứng bên cạnh vội nói: “Vợ anh ăn trộm, chúng tôi đánh cô ta thì sao? Tôi khuyên anh tốt nhất hãy buông giám đốc ra, bằng không lát nữa cảnh sát tới…”

Bốp! Diệp Phùng giơ tay đánh cho tên nhân viên ồn ào miệng đổ máu, răng bị rụng mấy cái.

“Ăn trộm ư? Tốt nhất ông hãy cho tôi một lời giải thích rõ ràng, bằng không…” Diệp Phùng khế híp mắt: “Các người, ai cũng đừng lành lặn rời khỏi nơi này!

Giám đốc vừa được buông ra lập tức lấy †ấm thẻ đen ra, vội nói: “Bằng chứng nằm ở đây! Cậu còn gì mà chống chế?”

Nhìn tấm thẻ đó, Diệp Phùng khựng lại, đây chẳng phải là tấm thẻ mà mình cho Hà Tố Nghi hồi sáng hay sao?

“Đây là tiền tiêu vặt tôi cho vợ tôi, có vấn đề gì sao?”

Giám đốc trợn tròn mắt, sau đó nhổ nước bọt: “Cậu biết đây là thẻ gì không? Thẻ đặc chế của ngân hàng thế giới, mức tiền thấp nhất là 1.500 tỷ đồng! 1.500 tỷ làm tiền tiêu vặt, cậu cho rằng cậu là ai?”

Diệp Phùng nhìn sang bên cạnh, Thiên Lang lập tức hiểu ý, lấy di động ra gọi điện thoại, sau khi nối máy, anh cung kính đưa điện thoại đến trước mặt Diệp Phùng.

“Tổng giám đốc Rose, tấm thẻ ngân hàng mà lúc trước anh xin tôi nhận lấy hình như không có tác dụng gì hết. Một giám đốc ngân hàng nho nhỏ mà lại dám nghỉ ngờ tôi.”

Bên kia, một người đàn ông nước ngoài vừa dùng bữa với nguyên thủ quốc gia xong nhất thời run lên, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống. Anh ta vội vàng ra hiệu cho cấp dưới, sau khi định vị vị trí di động của Diệp Phùng, anh ta khiêm tốn nói: “Thưa anh Diệp thân mấn, thật sự rất xin lỗi anh. Hãy cho tôi hai phút, bất kể đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ cho anh một lời giải thích hài lòng!”

Diệp Phùng cúp điện thoại rồi đi đến trước mặt Hà Tố Nghi, nhất là khi thấy vết máu bị dây thừng cọ xát trên cổ tay cô, sát ý trong mắt anh càng nặng hơn ba phần.

Lúc này, bảo vệ ngân hàng đều xông vào phòng, thấy người phe mình đã đến, giám đốc nhất thời có chỗ dựa, chống nạnh kêu gào: “Không chỉ ăn trộm mà còn cậy thế hành hung! Tôi nói cho các người biết! Không tố cáo cho các người ngồi tù tám năm mười năm thì tôi sẽ không để yên đâu! Mấy cậu bắt hết lũ khốn nạn này cho tôi…”

Hắn ta còn chưa nói xong thì điện thoại nội bộ trên bàn chợt reo lên. Thấy người gọi tới, giám đốc suýt nữa sợ són ra quần, đây chính là điện thoại từ văn phòng của tổng giám đốc ngân hàng trụ sở chính! Sao lại gọi tới chỗ chỉ nhánh nhỏ của hắn ta? Hắn ta cẩn thận bắt máy, một tiếng chửi vang lên: “Ông bị mù hả? Khách VIP chí tôn của ngân hàng mà cũng tới lượt ông nghi ngờ à? Ông là cái thá gì?! Tôi nói cho ông biết, nếu ông không xử lý tốt chuyện này thì đừng nói là khó giữ được chức vụ, tôi sẽ lấy mạng ông!”

Điện thoại bị cúp máy, sắc mặt giám đốc xám ngoét. Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên cứ như đã hẹn trước.

Lần lượt là tổng giám đốc ngân hàng cấp tỉnh, tổng giám đốc ngân hàng chi nhánh, tất cả các vị lãnh đạo mà bình thường hắn ta muốn cũng không gặp được bây giờ đều ra sức chạy tới nơi này. Tất cả mọi người đều chỉ nói một câu, nếu khách quý không hài lòng thì ông sẽ xong đời!

Lúc này, giám đốc mới nhớ tới xưng hô của Diệp Phùng trong cuộc điện thoại vừa rồi, tổng giám đốc của ngân hàng thế giới chẳng phải tên là Rose hay sao? Chẳng lẽ cậu ta thật sự chính là chủ nhân của tấm thẻ Rồng Vàng Chí Tôn này?

Giám đốc nuốt nước miếng, thân thể béo múp xui lơ trên mặt đất như thể mất hết sức lực, sắc mặt xám như tro tàn. Hắn ta biết lần này mình xong đời rồi!

Chương 32: Kết cục của kẻ mắt chó khinh người

Lúc này, Diệp Phùng đang ở nhà chơi với Thi Nguyệt thì có tiếng điện thoại vang lên.

“Sao vậy Tố Nghi? Em yên tâm, anh chăm Thi Nguyệt rất tốt, con bé..” Anh còn chưa dứt lời thì bên kia bỗng có tiếng khóc tủi thân vang lên. Khí lạnh thấu xương lập tức bùng nổ, nhiệt độ không khí cũng bị giảm xuống.

“Tố Nghi, em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại khóc?”

Giọng nói nghẹn ngào của cô tràn đầy tủi nhục: “Diệp Phùng… Em… Ở ngân hàng. Họ vu khống em ăn trộm, còn… còn đánh em…”

Đánh?! Chỉ một chữ này cũng đủ khiến Diệp Phùng đứng ngồi không yên. Anh hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén khí lạnh, ôn hòa nói với Thi Nguyệt: “Thi Nguyệt, ba phải đi đón mẹ, con ngoan ngoãn ở nhà chờ ba về nhé?”

Thi Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Dại Ba đi cẩn thận nhaI”

Diệp Phùng hiền lành xoa đầu cô bé, sau đó xoay người. Vừa bước ra khỏi phòng, sát khí lạnh lẽo giống như tu la đến từ địa ngục trào dâng.

“Chuẩn bị nghe! Ngay lập tức!”

Một chiếc Lamborghini nổ máy xuất hiện ngay trước mặt anh. Diệp Phùng sắc mặt âm u bước vào xe, lạnh lùng nói: “Ngân hàng!”

Thiên Lang lái xe cũng sắc mặt lạnh lẽo.

Anh đi theo Diệp Phùng nhiều năm nên đương nhiên biết lúc này Diệp Phùng đang trong trạng thái sắp bùng nổ. Là kẻ nào gan lớn bằng trời dám chọc giận thầy mình? Thiên Lang không hề do dự, đạp chân ga hết cỡ, chiếc Lamborghini lao đi như bay.

Lúc này, trong văn phòng giám đốc ngân hàng, dấu tay trên mặt Hà Tố Nghi còn chưa hết sưng, tóc rối bù, vết máu trên cổ tay càng rõ ràng. Thấy cô nhìn mà thương xót, giám đốc ngân hàng không hề đồng tình, lạnh lùng nói: “Cô cần gì phải làm thế? Nhanh chóng nhận tội thì có lẽ còn được khoan hồng, việc gì phải cố làm ra vẻ?”

Vừa dứt lời, chợt có tiếng nổ vang lên, cửa phòng trộm bằng hợp kim của ngân hàng bị đạp bay, hai bóng người bước vào phòng, căn phòng vốn còn mát mẻ trực tiếp tiến vào mùa đông giá rét.

“Kẻ nào?!” Hai tên bảo vệ thấy người tới dám càn rỡ, lập tức giận dữ rút dùi cui điện xông tới.

“Cút!” Tiếng hét trầm thấp vang lên, Thiên Lang giơ tay đánh bay hai tên bảo vệ, đụng vào bàn ghế ngã ngang ngã dọc, đủ để thấy anh ta dùng sức đến mức nào. Thấy cảnh này, sắc mặt giám đốc thay đổi, vội kêu lên: “Người đâu! Người đâu! Gọi tất cả bảo vệ tới đây! Có kẻ xông vào ngân hàng!”

Diệp Phùng lạnh lùng nhìn hắn ta, bước tới †úm cổ áo hắn, thân thể nặng hơn 100 ký bị nhấc bổng lên, giọng nói như tu la vang lên bên tai hắn ta: “Đây là vợ tôi, ông dám đánh cô ấy ư?!”

Đối mặt với cơn giận của anh, giám đốc sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, thân thể run lẩy bẩy.

“Cậu… Cậu định làm gì?!”

Nhân viên ngân hàng đứng bên cạnh vội nói: “Vợ anh ăn trộm, chúng tôi đánh cô ta thì sao? Tôi khuyên anh tốt nhất hãy buông giám đốc ra, bằng không lát nữa cảnh sát tới…”

Bốp! Diệp Phùng giơ tay đánh cho tên nhân viên ồn ào miệng đổ máu, răng bị rụng mấy cái.

“Ăn trộm ư? Tốt nhất ông hãy cho tôi một lời giải thích rõ ràng, bằng không…” Diệp Phùng khế híp mắt: “Các người, ai cũng đừng lành lặn rời khỏi nơi này!

Giám đốc vừa được buông ra lập tức lấy †ấm thẻ đen ra, vội nói: “Bằng chứng nằm ở đây! Cậu còn gì mà chống chế?”

Nhìn tấm thẻ đó, Diệp Phùng khựng lại, đây chẳng phải là tấm thẻ mà mình cho Hà Tố Nghi hồi sáng hay sao?

“Đây là tiền tiêu vặt tôi cho vợ tôi, có vấn đề gì sao?”

Giám đốc trợn tròn mắt, sau đó nhổ nước bọt: “Cậu biết đây là thẻ gì không? Thẻ đặc chế của ngân hàng thế giới, mức tiền thấp nhất là 1.500 tỷ đồng! 1.500 tỷ làm tiền tiêu vặt, cậu cho rằng cậu là ai?”

Diệp Phùng nhìn sang bên cạnh, Thiên Lang lập tức hiểu ý, lấy di động ra gọi điện thoại, sau khi nối máy, anh cung kính đưa điện thoại đến trước mặt Diệp Phùng.

“Tổng giám đốc Rose, tấm thẻ ngân hàng mà lúc trước anh xin tôi nhận lấy hình như không có tác dụng gì hết. Một giám đốc ngân hàng nho nhỏ mà lại dám nghỉ ngờ tôi.”

Bên kia, một người đàn ông nước ngoài vừa dùng bữa với nguyên thủ quốc gia xong nhất thời run lên, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống. Anh ta vội vàng ra hiệu cho cấp dưới, sau khi định vị vị trí di động của Diệp Phùng, anh ta khiêm tốn nói: “Thưa anh Diệp thân mấn, thật sự rất xin lỗi anh. Hãy cho tôi hai phút, bất kể đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ cho anh một lời giải thích hài lòng!”

Diệp Phùng cúp điện thoại rồi đi đến trước mặt Hà Tố Nghi, nhất là khi thấy vết máu bị dây thừng cọ xát trên cổ tay cô, sát ý trong mắt anh càng nặng hơn ba phần.

Lúc này, bảo vệ ngân hàng đều xông vào phòng, thấy người phe mình đã đến, giám đốc nhất thời có chỗ dựa, chống nạnh kêu gào: “Không chỉ ăn trộm mà còn cậy thế hành hung! Tôi nói cho các người biết! Không tố cáo cho các người ngồi tù tám năm mười năm thì tôi sẽ không để yên đâu! Mấy cậu bắt hết lũ khốn nạn này cho tôi…”

Hắn ta còn chưa nói xong thì điện thoại nội bộ trên bàn chợt reo lên. Thấy người gọi tới, giám đốc suýt nữa sợ són ra quần, đây chính là điện thoại từ văn phòng của tổng giám đốc ngân hàng trụ sở chính! Sao lại gọi tới chỗ chỉ nhánh nhỏ của hắn ta? Hắn ta cẩn thận bắt máy, một tiếng chửi vang lên: “Ông bị mù hả? Khách VIP chí tôn của ngân hàng mà cũng tới lượt ông nghi ngờ à? Ông là cái thá gì?! Tôi nói cho ông biết, nếu ông không xử lý tốt chuyện này thì đừng nói là khó giữ được chức vụ, tôi sẽ lấy mạng ông!”

Điện thoại bị cúp máy, sắc mặt giám đốc xám ngoét. Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên cứ như đã hẹn trước.

Lần lượt là tổng giám đốc ngân hàng cấp tỉnh, tổng giám đốc ngân hàng chi nhánh, tất cả các vị lãnh đạo mà bình thường hắn ta muốn cũng không gặp được bây giờ đều ra sức chạy tới nơi này. Tất cả mọi người đều chỉ nói một câu, nếu khách quý không hài lòng thì ông sẽ xong đời!

Lúc này, giám đốc mới nhớ tới xưng hô của Diệp Phùng trong cuộc điện thoại vừa rồi, tổng giám đốc của ngân hàng thế giới chẳng phải tên là Rose hay sao? Chẳng lẽ cậu ta thật sự chính là chủ nhân của tấm thẻ Rồng Vàng Chí Tôn này?

Giám đốc nuốt nước miếng, thân thể béo múp xui lơ trên mặt đất như thể mất hết sức lực, sắc mặt xám như tro tàn. Hắn ta biết lần này mình xong đời rồi!

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement