Đế Sư Xuất Sơn Diệp Phùng - Thi Nguyệt truyện full

Advertisement

Chương 88: Quyền Hoàng thất bại

Một giọng nói đầy năng lượng từ phía sau truyền đến, quay đầu nhìn, Từ Thành dẫn theo một đám người, đương nhiên còn có một đám khán giả đi theo xem náo nhiệt, từ trong quán bar đi ra, trong nháy mắt, cửa quán bar đã bị một đám người vây quanh.

Có người trợ giúp, Từ Thành lâp tức tràn đầy tự tin, cậu ta vươn tay, chọc chọc vào vai Diệp Phùng, gào lên một tiếng: “Muốn đi nhanh như vậy sao? Anh có hơi ngây thơ không? “

Ánh mắt Diệp Phùng lạnh nhạt, xem những bài học vừa rồi không khiến cậu ta thấy thoải mái, vẫn chưa học được thêm điều gì gả…

“Cậu muốn gì?”

Nếu người nào tinh tế sẽ phát hiện ra, trong lời nói của Diệp Phùng mang theo một chút đe dọa muốn lạnh sống lưng.

Tuy rằng anh không thích phải trêu chọc người khác nhiều, nhưng mà nếu có chuyện anh cũng không ngại vận động gân cốt đâu.

Từ Thành giương giương đắc ý, chỉ chỉ về phía Anh Minh nói: “Chuyện hôm nay, nếu anh không cho tôi một lời giải thích, cứ để như vậy, về sau Từ Thành tôi làm sao có thể lăn lộn ở nơi này? “

“Anh Minh, tôi nghe nói rằng anh đã chiến thắng tổng cộng tám mươi tám trận quyền anh, chưa từng thua một trận nào, kỷ lục cao.

nhất là đánh đối thủ phải nhập viện một trăm ba mươi lăm ngày, đúng không?”

Từ Thành nhìn như đang nói chuyện với Anh Minh, nhưng ánh mắt vẫn liếc Diệp Phùng, rõ ràng là nói cho anh nghe.

Anh Minh cũng rất hợp tác ngạo nghễ dơ hai nắm đấm lên: “Chính xác mà nói dưới tay tôi có thể nằm viện dưới bảy ngày, đấy là tôi đối với người đó đã quá nhân từ rồi!”

Sắc mặt Hoắc Thùy Dung nhất thời trở nên khó coil Mặc dù cô tương đối ngoan ngoãn, nhưng bản tính cũng không tệ, mắt thấy Diệp Phùng bởi vì mình rơi vào nguy hiểm, cô không nghĩ đến chạy trốn, mà còn đứng cùng Diệp Phùng, nhỏ giọng nói: “Thầy Diệp à, hay là chúng ta đừng gây sự với bọn họ nữa, mau đi thôi!”

Diệp Phùng hơi kinh ngạc nhìn cô một cái, sau đó khóe miệng khế nhếch lên, trả lời lại bằng một ánh mắt an tâm, mở miệng nói: “Yên tâm đi, chỉ là một Quyền Hoàng, tôi còn không để ở trong mắt!”

Đừng nói Từ Thành, đám người đang xem náo nhiệt nhất thời bị Diệp Phùng làm cho thích thú, hồ hởi châm chọc.

“Tên này có ngốc không vậy, anh ta không biết Quyền Hoàng Anh Minh là ai sao?”

“Này… Tôi đánh cuộc một xu, nếu tên khoe khoang này có thể sống sót sau mười chiêu của Quyền Hoàng, vậy coi như tôi thua!”

Từ Thành mang theo ánh mắt nhìn Diệp Phùng như một thằng ngốc: “Hiện tại tôi thật sự có chút hoài nghỉ chỉ số thông minh của anh, nếu anh có thể một chiêu đánh bại Anh Minh, ngay tại chỗ này tôi đây sẽ dập đầu ba cái cho anh xeml”

Diệp Phùng nhếch miệng cười: “Vậy bây giờ cậu có thể chuẩn bị rồi đấy!”

Vừa nói, anh vừa quay đầu hướng về phía Anh Minh, khiêu khích anh ta: “Nào chiến vương, tôi cho anh một cơ hội ra tay trước.”

Là một Quyền Hoàng bất khả chiến bại, Anh Minh từ khi nào bị khinh thường như vậy, nhất thời giận dữ, giọng nói âm trầm: “Đúng là đồ dốt nát, dám khinh thường Quyền Hoàng bất khả chiến bại tôi, sẽ bị đánh cho tan xương nát thịt.”

Những người xung quanh đã vây quanh nơi này, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự phấn khích!

Bọn họ quanh năm đều lăn lộn ở quán bar, đối với danh hiệu của Anh Minh, có thể nói là như sấm sét, giờ phút này, bọn họ thậm chí đã tưởng tượng lúc Anh Minh chà đạp Diệp.

Phùng, còn tưởng ra lúc Anh Minh bộc phát trừng trị Diệp Phùng như thế nào!

“Quyền Hoàng! Giết anh ta đi! Hãy cho anh †a thấy những gì mà anh đang có!”

“Tôi sẽ đánh cược toàn bộ số tiền tôi đang có, trong vòng ba chiêu của Quyền Hoàng, tuyệt đối anh ta sẽ bị đánh không đứng dậy được!”

Hưởng thu sư reo hò của moi người, Anh Minh nhếch miệng cười: “Bây giờ, anh có biết kết quả mà anh sắp đối mặt không?”

Khóe miệng Diệp Phùng lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai: “Anh là chó sao? Chỉ biết sủa thôi à?”

Chịu nhục nhã như thế, Anh Minh nhất thời giận dữ gầm lên một tiếng, lấy lực phía dưới chân tung một cú đá xoay tròn xinh đẹp, mang theo từng cơn tức giận đột nhiên quét về phía đỉnh đầu Diệp Phùng!

Từ Thành mang vẻ mặt kinh ngạc, khoảng cách gần như thế, thậm chí còn có thể nghe được tiếng rít từ cú đá của Anh Minh đánh tới, khóe miệng cậu ta chậm rãi cong lên, Quyền Hoàng Anh Minh, vô địch của giới quyền anh, cậu có thể cảm nhận được cú đánh tiếp theo, đầu của Diệp Phùng sẽ nổ tung như một quả dưa hấu.

Bùm!

Chỉ tưởng tượng ra âm thanh giòn tan của thịt và thịt, cả gian phòng đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, Hoắc Thùy Dung ở một bên vẻ mặt đỏ ửng, cực kỳ giống một fan hâm mộ cao cấp, lớn tiếng kêu lên: “Thầy Diệp!Thầy thật tuyệt vời!”

Diệp Phùng trên mặt lộ ra một tia khinh thường lạnh nhạt, một tay bắt lấy chân phải Anh Minh đá tới, khóe miệng cong một cái: đã đến lúc thay chân mới rồi.

Nói vừa dứt lời trong khóe mắt đột nhiên hiện lên một tia tàn nhẫn, chợt dùng sứ!

c Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp không gian!

Anh đột ngột xoay lòng bàn tay của mình chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn tan, Anh Minh phát ra một tiếng kêu thảm thiết sau đó ngã xuống đất, ôm cổ chân gào thét không ngừng.

Diệp Phùng chậm rãi đi tới trước mặt anh †a, từ trên cao nhìn xuống, thanh âm lạnh nhạt: ‘Đừng gào như thế! Bây giờ đến bệnh viện để lấy xương, bàn chân của anh vẫn có thể giữ!”

“Ah! ye ye! Thầy thật tuyệt vời! Em yêu thầy! “

Hoắc Thùy Dung vẻ mặt đỏ bừng, mà ánh mắt khán giả chung quanh cũng đổ dồn về phía anh, đám đàn ông thì tỏ vẻ ngạc nhiên, còn phụ nữ thì đổ dồn về nhìn anh, người đàn ông mạnh mẽ như vậy khiến ai cũng thích.

“Quyền Hoàng? Bị đánh bại bởi một chiêu?”

“Tôi có phải là hoa mắt hay không?”

Trong lòng mang theo nghỉ hoặc cực lớn, đám người xem phía dưới nhất thời không phản ứng kịp nhìn về phía ánh mắt Diệp Phùng †rong kinh ngạc, lộ ra một tia sợ hãi nhàn nhạt!

“Lãng phí! Thật là lãng phí!”

Đáy lòng Từ Thành điên cuồng kêu lên, Quyền Hoàng mà cậu đặt nhiều hy vọng đã bị Diệp Phùng chỉ với một chiêu đánh bại rồi?

Đến phim cũng không thể chiếu nhanh như vậy nha!

Diệp Phùng hơi bĩu môi Từ Thành, dọa cậu †a lui về phía sau: “Anh đang làm gì vậy?”

Khóe miệng Diệp Phùng nhếch lên: “Quyền Hoàng mà cậu tự hào nhất đã thua, tôi định làm gì, cậu có thể cản sao?”

Sắc mặt Từ Thành không khỏi trắng bệch, ở trước mặt mọi người vẫn cố nén sợ hãi mà nói: “Tôi… Tôi nói cho anh biết, anh cũng đừng làm loạn, thuộc hạ của tôi còn có trăm người, anh… Nếu anh đối xử với tôi như thế nào, chắc chắn anh sẽ không được yên ổn đâu!”

So với những lời nói ngạo mạn ban nãy, bây giờ lại nói trong run rẩy thế này!

Diệp Phùng cười nhạo một tiếng, ánh mắt lạnh nhạt, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh miệt: “Bây giờ, có phải đã đến lúc thực hiện lời hứa của cậu hay không?”

Nghĩ đến vừa rồi Diệp Phùng ra tay tàn nhẫn với Quyền Hoàng, Từ Thành không phải kẻ ngốc, cậu tin rằng chỉ cần mình dám nói chữ không, như vậy một giây sau, nằm trên mặt đất tuyệt đối chính là mình.

Sắc mặt đã trắng bệch lại càng trăng hơn, tay nắm chặt, cúi đầu, thấp giọng nói với Diệp Phùng: “Là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, đều là lỗi của tôi, xin hãy buông tha cho tôi lần này đi! “

Nếu trước mắt bao người dập đầu ba cái, vậy danh tiếng của Từ Thành cậu ta ở thủ đô này thì còn cái gì nữa!

Nghe Từ Thành cầu xin, Diệp Phùng cũng không đùa nữa, nhẹ nhàng vỗ võ vai cậu ta: “Người thiện chưa chắc đã bị người ta khi dễ, phải biết rằng, ngoài trời có trời, ngoài người có người!”

Từ Thành nào dám kháng cự, gật đầu thắt lưng nói: “Đúng! Anh nói đúng! Tôi chắc chắn sau này sẽ là một người tốt!”

Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên, không để ý đến hắn nữa, quay đầu lại nói với Hoắc Thùy Dung: “Chúng ta đi thôi!”

Hoắc Thùy Dung nhu thuận gật đầu, lúc đi qua bên cạnh Từ Thành, không nói gì, khinh miệt cười, rồi lập tức rời đi.

Không còn náo nhiệt để xem, đám người xung quanh cũng dần dần tan đi, vô số người bàn tán về tất cả những gì vừa xảy ra, Quyền Hoàng thất bại, Từ Thành sợ hãi, trở thành tiêu đề của bọn họ đêm nay để cười nói chuyện.

Đám người tan hết, đàn em của Từ Thành mới cẩn thận tiến tới, nhìn thoáng qua Anh Minh trên mặt đất. “Anh Từ Thành, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

“Còn hỏi phải làm sao à! Đưa mọi người đến bệnh viện!”

Từ Thành rống lên một tiếng, sửa đổi bộ dáng vừa rồi còn ủy khuất, cuối cùng thật sự nhịn không được ở trên người Anh Minh lại đạp mạnh hai phát: “Rác rưởi! Đúng là đồ rác rưởi!”

Cậu ta tốn rất nhiều tiền để mời Anh Minh tới, ai lại biết rằng lại là người bại trước, trước mắt bao người trực tiếp bị một tên nhóc cho một chiêu!

Chuyện này nếu truyền ra ngoài, đây đã từng là địa bàn của Quyền Hoàng, nghiễm nhiên biến thành một trò cười, nhưng có thể làm sao bây giờ, đã tốn rất nhiều tiền, nếu mua thêm một tên tàn phế Quyền Hoàng nữa thì coi như mất cả!

Ánh mắt Từ Thành u ám, đêm nay đúng là xui xẻo, cộng thêm tổn thất kinh tế, tất cả là tại Diệp Phùng.

Từ Thành không phải là người tốt, có thù ắt vẫn phải báo, vẫn là tính cách của cậu ta!

Nhìn bóng lưng Diệp Phùng rời đi, giọng nói u ám hét lên trong quán bar: “Tra cho tôi!

Sáng mai, tôi muốn biết tất cả thông tin về người đàn ông này! “

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement