Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn

Advertisement
Khả Hân nằm trên giường mãi không ngủ được, cô lén lút mở cửa nhìn ra, lúc thấy Lâm Vĩ Phong không có bên ngoài liền chạy ra vườn. Khả Hân vẫn luôn muốn được tận hưởng cảm giác ngồi ngoài vườn vẽ tranh.

Quản gia Thuận mang trà hoa nhài và bánh táo ra cho cô, anh đứng một bên vừa pha trà vừa nói:

“Nhị thiếu gia ít khi tỉ mỉ như thế này.”

Khả Hân cười không đáp, cô biết quản gia đang muốn ám chỉ Lâm Vĩ Phong đối với việc của cô rất để tâm, ví dụ như cái ghế gỗ và cái bàn gỗ này.

“Quản gia, sân vườn này được chăm sóc rất tốt, là người trong nhà làm hay thuê ở bên ngoài?”

“Nhị thiếu gia rất để ý mảnh vườn này nên mỗi tuần đều sẽ có người của công ty cây đến đây chăm sóc.” – Quản gia đưa tách trà vừa khuấy xong cho Khả Hân.

“Vĩ Phong sao?” – Khả Hân tỏ vẻ không tin – “Nếu anh nói người đó là Vĩ Thành tôi còn tin, Vĩ Phong có chỗ nào giống người để tâm mấy chuyện hoa cỏ.”

“Phu nhân không biết đó thôi, người biết rõ mảnh vườn này nhất không ai ngoài nhị thiếu gia.” – Quản gia Thuận chợt xuống giọng, có chút hồi tưởng lại – “Cậu Vĩ Phong lúc nhỏ thường bị nhốt ở căn phòng trên tầng ba, khi ấy chỉ có mảnh vườn này là nơi duy nhất nhị thiếu gia có thể nhìn thấy. Nơi này có bao nhiêu cái cây, có bao nhiêu bông hoa, so với người làm cậu ấy còn biết rõ hơn.”

Khả Hân ngẩng đầu nhìn lên căn phòng đó, cô từng bị nhốt trong đấy một đêm, chỉ một đêm thôi đã khiến cô hoảng sợ vô cùng. Một đứa trẻ ngày này qua tháng nọ đều bị khóa ở nơi tăm tối kia làm sao để vượt qua?

“Cha của họ cũng thật nghiêm khắc, nếu Vĩ Phong có tổn thương tâm lý sao mà chữa được…”

Quản gia Thuận lắc đầu thở dài:. Kiếm Hiệp Hay

“Đám tang của ông chủ, nhị thiếu gia còn không đến. Cuối cùng nhờ đại thiếu gia nói hết lời, nhị thiếu gia mới đến. Cậu Vĩ Phong còn chống đỡ thay nhà họ Lâm đến bây giờ tất cả đều vì cậu Vĩ Thành.”

Khả Hân cảm thấy đầu lưỡi đắng chát, rõ ràng trà hoa nhài rất ngọt. Cô thầm nghĩ nếu Lâm Vĩ Phong cũng được cha yêu thương, được lớn lên trong hạnh phúc có phải anh cũng sẽ giống như Vĩ Thành là một người đàn ông dịu dàng ôn hòa.

“Hy vọng anh Vĩ Thành có thể mau khỏe lại…” – Chỉ như vậy gánh nặng trên vai Vĩ Phong mới nhẹ bớt.

Quản gia Thuận thấy phu nhân có thể thấu hiểu được nhị thiếu gia như vậy trong lòng rất vui mừng. Nhị thiếu gia thật sự số mệnh không tốt, chỉ mong rằng tương lai có thể hạnh phúc viên mãn.

Lâm Vĩ Phong đi xuống lầu đảo mắt tìm Khả Hân, dì Ba ngay lập tức chỉ tay ra vườn. Lúc Lâm Vĩ Phong đi ra đến, Khả Hân đang chăm chú trộn màu trên khay gỗ, anh đi đến tựa người vào giá vẽ.

“Muốn cô nghe lời khó vậy sao?”

Khả Hân mím môi không đáp.

“Tôi đã nói để nơi này cho cô thì sẽ không nuốt lời, cô làm gì tôi sẽ dẹp chỗ này đi vậy, trời còn nắng đã chạy ra đây.” - Lời nói của anh tuy giống như người lớn đang răn dạy trẻ con nhưng nghe kỹ sẽ thấy đầy sự quan tâm trong đó.

“Tôi mới vẽ được một ít, anh xem có đẹp không?” – Khả Hân ngẩng đầu lên nhìn anh, cười vui vẻ khoe tác phẩm của mình.

Lâm Vĩ Phong chỉ đành thu lại dáng vẻ người lớn của mình, chăm chú đánh giá bức tranh. Khả Hân vẽ phong cảnh vườn hoa rất sinh động, lúc trước anh vẫn không để ý chuyện cô rất có hoa tay, xem ra chuyện cô là sinh viên Mỹ Thuận cũng không phải ăn may.



“Vẽ tôi đi.”

“…”

Khả Hân cúi mặt xuống tiếp tục trộn màu, không phải cô bối rối với đề nghị anh vẽ cho cô mà cô bối rối vì anh mắt của anh. Mi mắt Lâm Vĩ Phong rủ xuống, nhìn cô không rời, giống như ánh mắt đó được ủ rượu.

Khả Hân nhìn lại khay gỗ trên tay, màu sắc bị cô làm rối loạn lên hết, nếu cứ để anh đứng đây, cô sao cầm bút nổi nữa.

“Anh lui về sau một chút, đứng thẳng người lên, tôi vẽ cho anh.”

Lâm Vĩ Phong làm theo đúng những gì Khả Hân bảo, còn không quên nhắc nhở cô:

“Vẽ nhanh một chút, thời gian của tôi rất quý giá.”

“Thời gian của anh quý của tôi không quý à? Là anh tự tìm tôi vẽ mà, ngang ngược.” – Khả Hân lẩm bẩm trong miệng.

Cô cầm bút lên chấm màu nhưng đến khi chuẩn bị đặt lên giấy lại cứ run tay, cô nghiêng đầu nhìn anh ở đằng xa. Mọi tia sáng lúc này giống như đều tập trung lên người của anh, anh giống như một tuyệt tác được điêu khắc tỉ mỉ, cô sợ mình vẽ như thế nào cũng không thể miêu tả hết.

“Cười lên đi, anh muốn mang bộ mặt lạnh như băng đó từ ngoài đời vào trong tranh sao?”

Khả Hân vốn chỉ định trêu anh một chút không ngờ Lâm Vĩ Phong đã thật sự cười, còn cười vô cùng thoải mái.

Ấm trà trên chiếc bàn nhỏ vẫn còn đang bốc khói, vết màu loang lỗ vẫn chưa khô, trong mắt hai người ngập tràn tình ý.

Đêm qua Khả Hân ngủ rất sớm, sáng tỉnh trên giường cũng chỉ có một mình. Khả Hân đưa tay sờ vào chỗ trống bên cạnh, vẫn còn hơi ấm, trên gối vẫn còn vương mùi hương bạc hạ của anh.

Khả Hân thầm thở phào một cái, dù cho Lâm Vĩ Phong đêm qua có ở đây hay không thì ít nhất anh cũng không làm gì cô, tôn trọng cô. Khả Hân rửa mặt thay quần áo xong đi xuống lầu liền thấy hình ảnh quen thuộc, Lâm Vĩ Phong đang ngồi trên bàn ăn xem tin tức buổi sáng.

Khả Hân đi đến ngồi xuống bên cạnh, dì Ba mang ra cho cô một bát cháo trắng bên cạnh còn có một đĩa thịt bằm. Xem ra Lâm Vĩ Phong thật sự bắt cô ăn uống thanh đạm rồi, cô khẽ xoa xoa bụng, ăn như nào cũng không sao, tốt cho thai nhi là được.

“Hôm nay có đến trường không?”

“Không có, hôm nay được nghỉ.”

“Vậy thì ở nhà vẽ tranh tiếp đi, đừng chạy lung tung.” – Lâm Vĩ Phong không mặn không nhạt nói.

Đợi Khả Hân ăn xong Lâm Vĩ Phong lại lấy ra mấy viên vitamin nhìn Khả Hân uống hết mới yên tâm chuẩn bị đến công ty.

Khả Hân thấy dì Ba muốn mang đồ ăn sáng lên cho Lâm Vĩ Thành thì muốn đi theo, cô vẫn muốn gặp anh để giải thích hiểu lầm trước kia một chút cũng là để bàn bạc chuyện ly hôn.



“Đừng làm phiền anh ấy.” – Vĩ Phong nắm lấy cánh tay cô kéo lại – “Khi nào anh ấy muốn gặp cô sẽ gọi cô.”

“Hiểu rồi.” – Khả Hân miễn cưỡng gật đầu.

Lâm Vĩ Phong vừa ra đến cửa nhà liền nghe bảo vệ thông báo về một vị khách không mời mà đến, Lâm Dương Minh.

Lần trước ông ta đến gây rối là chuyện ai cũng biết, bảo vệ kiên quyết chặn ở bên ngoài không cho ông ta vào.

“Lâm Vĩ Thành, Lâm Vĩ Phong, mau mở cửa ra, đây là biệt thự nhà họ Lâm, tao cũng là họ Lâm đó.” – Lâm Dương Minh gào thét ở trước cổng.

“Thiếu gia, bây giờ làm sao đây?” – Quản gia Thuận đừng một bên chờ nghe phân phó – “Ông ta cứ la hét như vậy nếu báo chí chụp được sẽ không tốt cho thanh danh của hai vị thiếu gia.”

“Cho ông ta vào, để xem ông ta muốn giở trò mèo gì.” – Lâm Vĩ Phong khẽ nhếch môi quay trở vào nhà.

Khả Hân nhìn thấy vẻ mặt âm trầm này của anh liền biết mọi chuyện không, bước đến gần anh hỏi chuyện:

“Vĩ Phong, bên ngoài có chuyện gì sao, ai đến vậy?”

“Lâm Dương Minh, cô tránh mặt đi, không gọi thì đừng ra.” – Lâm Vĩ Phong cúi người xuống dặn dò cô, còn không quen xoa xoa đầu Khả Hân giống như trấn an.

“Lâm Dương Minh? Ông ta đến đây làm gì nữa? Ông ta định làm hại anh sao?” – Khả Hân vẫn còn nhớ như in chuyện Vĩ Phong thay cô đỡ một nhát dao của ông ta mà bị thương.

Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân quan tâm mình đầu tiên thì rất vui, anh khẽ véo má cô:

“Đừng sợ, ông ta không có cơ hội làm hại ai ở đây đâu.”

“Tôi… tôi lên chỗ anh Vĩ Thành canh giữ.” – Khả Hân nhớ đến mục đích lớn nhất của Lâm Dương Minh chính là quyền điều hành tập đoàn Lâm thị, ông ta luôn muốn điều tra chuyện rốt cuộc Lâm Vĩ Thành đã điều trị tới đâu.

“Thông minh hơn rồi.”

Lâm Vĩ Phong ngồi ở phòng khách đợi Lâm Dương Minh, ông ta xông thẳng vào, mặt mày khó chịu hỏi:

“Nói thế nào tao cũng là chú của mày, mày để bảo vệ đối xử với tôi như vậy hả?”

Bảo vệ vẫn đi theo ông ta vào đến tận đây, hai mắt trừng trừng quan sát ông ta, chỉ ông Lâm Dương Minh có bất kỳ hành động nào quá đáng sẽ lập tức bị khống chế.

“Rầm!”

Hai tách trà trên bàn lung lay đổ xuống, tiếng vữa rồi chính là do Lâm Vĩ Phong tức giận đập mạnh tay trên bàn.

“Ông dám?”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement