Em Chồng Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân - Truyện full tác giả: Kình Lạc Ngạn

Advertisement
Lâm Vĩ Phong đang dọn thức ăn ra khay để mang lên cho Khả Hân, dì Ba nói anh không cần làm nhưng anh muốn tự mình làm. Lâm Vĩ Phong biết là bản thân đang áy náy với cô nên muốn làm nhiều việc hơn cho cô.

“Thiếu gia, chân của phu nhân có sao không? Bác sĩ Bạch Mai có xem qua chưa?” – Dì Ba lo lắng hỏi anh.

“Không sao, tôi giúp Khả Hân xử lý rồi.”

“Vết thương ở cổ thiếu gia…”

Lâm Vĩ Phong bây giờ mới nhớ đến chỗ bị Khả Hân cắn, hình như có chút đau nhưng anh cũng lười băng bó lại. Nói đúng hơn là anh muốn để đó cho Khả Hân nhìn thấy, khiến cô càng dễ mềm lòng.

“Không sao, chút chuyện nhỏ thôi, cô ấy cắn xong trong lòng cũng dễ chịu hơn.”

Dì Ba nhấc một bát canh vừa hầm trong nồi ra đặt lên khay, giọng điệu có chút nghẹn ngào:

“Thiếu gia, phu nhân rất hận chúng ta có phải không? Dù bị tổn thương nhiều lần nhưng cô ấy vẫn luôn tin tưởng chúng ta, vậy mà chúng ta lại lừa cô ấy lâu như vậy.”

“Thời gian còn dài, đối tốt hơn với cô ấy là được.” – Lâm Vĩ Phong nhẹ giọng nói.

“Hy vọng là vậy, hy vọng chúng ta có thể bù đắp được.” – Dì Ba gật đầu, bà kiểm tra lại một lượt thức ăn trên khay – “Nếu phu nhân muốn ăn bất kỳ món gì thì cậu nói ngay với tôi, bánh táo tôi đang nướng, đợi phu nhân dùng bữa xong tôi sẽ mang lên."

Lâm Vĩ Phong hiểu ý sau đó mang khay thức ăn đi lên lầu, anh thử gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Lâm Vĩ Phong đành đẩy cửa đi vào, Khả Hân lúc này đã cuộn tròn trong chăn thiếp đi từ lúc nào.

Anh đặt khay thức ăn lên bàn, đau lòng đi đến ngồi cạnh giường ngắm nhìn cô. Khả Hân chỉ mới bôn ba bên ngoài một ngày một đêm mà cả người đã tiều tụy đi rất nhiều. Không biết nên trách cô sức khỏe quá yếu hay là trách anh chăm sóc bao lâu rồi vẫn không khá hơn được.

“Khả Hân, dậy đi, ăn một chút hãy ngủ tiếp.” – Anh khẽ lay lay vai cô.

Khả Hân bĩu bĩu môi giống như sắp tỉnh nhưng vẫn nhắm nghiền mắt, mặt vùi vào chăn. Lâm Vĩ Phong vươn tay vuốt tóc cô, anh thật sự không nỡ đánh thức cô.

Anh chống tay nằm cạnh cô gần nửa giờ đồng hồ, mắt thấy thức ăn sắp nguội hết, Vĩ Phong không thể chiều Khả Hân ngủ thêm nữa.

“Ngoan, ngoan, dậy nào.” – Anh xốc chăn cô lên, ôm cô ngồi dậy.

Khả Hân dụi dụi mắt ngơ ngác, lúc thấy Vĩ Phong đang ôm mình thì vội vàng đẩy mạnh anh ra, xụ mặt nói:

“Anh làm gì vậy hả?”

“Gọi em dậy.” – Lâm Vĩ Phong mỉm cười kéo bàn thức ăn qua – “Không được để bụng đói đi ngủ.”

Khả Hân không thèm nhìn đến Lâm Vĩ Phong, cô bước xuống giường đi đến bàn thức ăn. Lúc Khả Hân vừa định đặt chân xuống sàn, Vĩ Phong đã nhanh tay để một đôi dép bông bên dưới, chất bông vừa dày vừa mịn màn, không cảm thấy đau đớn từ những mụn nước bên dưới nữa.

Cô ngồi vào bàn, nhiệt tình ăn uống, dù sao cũng nhịn đói cả một ngày, món nào ăn vào cũng thành mỹ vị nhân gian.

“Đừng ăn vội quá, không tốt cho tiêu hóa.” – Lâm Vĩ Phong ở một bên rót nước đưa cho cô.

Khả Hân lườm anh một cái rồi cũng nhận lấy ly nước.

Lâm Vĩ Phong gấp mấy miếng thịt mỡ, rồi tách phần mỡ ra ăn đưa lại phần thịt vào chén cô. Khả Hân dừng đũa, cô không ngờ anh vẫn nhớ chuyện cô thích ăn thịt như này.

“Mỡ ngán lắm, không ăn được thì đừng ăn nhiều.”

Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười:



“Thịt dì Ba nấu cũng không có bao nhiêu mỡ.”

Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân ăn gần xong liền xuống nhà bếp lấy bánh táo lên cho cô. Khả Hân đã no rồi nên ăn cũng không nhiều nữa, chỉ ăn một miếng rồi thôi.

“Anh để lại bánh táo và thuốc, em uống nếu đắng thì ăn thêm ít bánh táo.”

Anh nói xong thì thu dọn khay thức ăn mang xuống, Khả Hân đợi anh đi rồi mới cẩn thận mở ngăn kéo ra lấy thuốc dưỡng thai bác sĩ kê, trộn chung với thuốc bổ của Vĩ Phong đưa cùng uống.

“Mấy ngày qua con theo mẹ chịu khổ, sau này mẹ sẽ không tự hành xác nữa, không để con vất vả nữa.” – Khả Hân xoa xoa bụng.

Lúc Lâm Vĩ Phong quay lại Khả Hân đã lại lên giường kéo chăn che kín người, không phải cô nhanh vậy đã đi ngủ, chẳng qua là cô muốn trốn tránh Lâm Vĩ Phong. Dù bọn họ đã nói hết với nhau nhưng nút thắt thật sự vẫn còn đó, khó mà trong một sớm một chiều gỡ bỏ.

Lâm Vĩ Phong đi đến cạnh giường, cúi người hôn lên trán cô:

“Ngủ ngon.”

Lúc Khả Hân tỉnh dậy lần nữa, ngoài cửa sổ đã là bầu trời tối đen, cô nhìn căn phòng chỉ có một mình, trong lòng có chút trống trãi. Cô mang dép bông ra khỏi phòng, vừa đến cầu thang thì bắt gặp Ngô Bạch Mai đang cầm theo ly nước.

“Bác sĩ vẫn chưa ngủ sao?”

“Trong phòng hết nước nên tôi đi lấy, chân phu nhân còn đau không?” – Bạch Mai ân cần đi đến cạnh Khả Hân quan sát sắc mặt cô.

“Đừng gọi tôi là phu nhân xa lạ như vậy, tôi cũng không phải phu nhân gì.” – Khả Hân cười gượng.

“Vậy cô cũng đừng gọi tôi là bác sĩ này bác sĩ kia nữa, tôi cũng lớn hơn cô mấy tuổi đâu, gọi tên tôi được rồi.”

“Bạch Mai, có phải vì chuyện của tôi mà mấy hôm nay cô phải ở lại đây không?”

Bạch Mai lắc đầu cười, cô đỡ Khả Hân xuống cầu thang:

“Không phải, gần đây cần chuẩn bị cho Vĩ Thành làm nhiều kiểm tra nên tôi mới ở lại.”

Dì Ba nghe tiếng động trong bếp vội vàng chạy ra xem nhìn thấy Khả Hân lại có chút xúc động không nói nên lời.

“Dì Ba, tôi thấy có bánh táo trong lò, có thể ăn không?” – Bạch Mai lên tiếng hỏi.

“Được, được, để tôi làm nướng lại.” – Ánh mắt dì Ba vẫn đặt ở trên người của Khả Hân.

Khả Hân biết bà thấy có lỗi với mình, hỏi cô có giận bà hay không, cô giận chứ nhưng cũng không thể nào làm gì khiến bà buồn lòng.

“Dì Ba, có trà gì an thần không, pha cho cháu với Bạch Mai một ấm, chúng cháu ra ngoài vườn ngồi một chút.”

“Không được, không được, ngoài vườn giờ rất lạnh…” – Dì Ba nói xong thì vội chạy đi lấy hai chiếc áo khoác lông đưa cho Khả Hân và Bạch Mai – “Bác sĩ trông phu nhân giúp tôi, nếu sương xuống dày quá, hai cô nhớ vào nhà.”

Bạch Mai và Khả Hân ngồi ngoài vườn ngắm trăng, ánh trăng sáng tỏ soi rọi cả một vùng trời. Thế nhưng không soi rọi được tâm sự ngổn ngang trong lòng họ.

“Bạch Mai, cô có nghĩ làm phu nhân như tôi rất sung sướng không, gia đình chồng hiển hách, nửa đời sau không cần lo nghĩ.”

“Sướng khổ chỉ có người trong cuộc biết, người bên ngoài làm sao tỏ được.”

Khả Hân thở ra một hơi, tay vẫn cầm ly trà một lúc lâu chưa uống:



“Thật ra chỉ cần tôi có thể bỏ qua hết chuyện cũ thì tôi sẽ có thể sống như bọn họ nói, làm một phu nhân giàu sang không lo không nghĩ.”

“Ở đời làm gì có chuyện gì dễ dàng, bỏ qua chuyện cũ, chấp nhận người mới, đều rất khó khăn.” – Bạch Mai mím môi cười.

Mấy chữ chấp nhận người mới là cô đang nói tới Vĩ Thành, cô biết anh sẽ không bao giờ chấp nhận ai khác ngoài cô gái trong khung ảnh ở trên đầu giường. Người đàn ông si tình như vậy thật sự khiến Bạch Mai ngưỡng mộ, cũng khiến cô đau lòng.

“Nhưng ai có thể sống trong quá khứ mãi, hiện tại mới là điều quan trọng, trân trọng người trước mặt, trân trọng giây phút còn ở bên cạnh nhau. Cô hiểu ý tôi không?” – Bạch Mai nghiêng đầu nhìn Khả Hân.

Khả Hân hiểu, cô mỉm cười, cầm một miếng bánh táo đưa qua cho Bạch Mai.

“Hy vọng cô cũng thể gặp được người khiến cô trân trọng hiện tại.”

“Tôi gặp được rồi.” – Bạch Mai vô thức ngước mắt nhìn lên cửa sổ căn phòng trị liệu – “Chẳng qua tôi là đã lỡ yêu không thể yêu.”

Khả Hân cũng khựng lại mấy giây, dường như cô đã hiểu được gì đó rồi.

“Khả Hân, Khả Hân!”

Tiếng gọi của Lâm Vĩ Phong đột nhiên vang lên, lúc nãy anh sang phòng kiểm tra thì không thấy Khả Hân nên lo lắng chạy vội đi tìm.

“Ở đây, ngoài vườn.” – Bạch Mai lên tiếp đáp.

Lâm Vĩ Phong đi đến quỳ chân bên Khả Hân, cầm lấy hai bàn tay cô xoa xoa:

“Lạnh như vậy còn ra đây ngồi?”

“Có… có lạnh gì đâu chứ.” – Khả Hân rút tay lại, Bạch Mai còn ngoài đây khiến cô thấy có chút ngại ngùng.

“Anh đưa Khả Hân về phòng đi, chân cô ấy mấy ngày tới nhớ đừng để dính nước.” – Bạch Mai nói xong nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Khả Hân mỉm cười lắc đầu – “Tôi vẫn còn muốn ngồi ngắm trăng thêm chút nữa, không cần lo cho tôi.”

“Đừng ngồi lâu quá.” – Khả Hân nói xong thì cùng Lâm Vĩ Phong đi vào nhà.

Ngô Bạch Mai ngẩng đầu nhìn vầng trăng lẻ loi trên bầu trời, dường như ánh trắng lúc này cũng hiểu thấu lòng người.

Lâm Vĩ Phong đỡ Khả Hân vào tận giường, xem lại vết thương ở chân rồi cẩn thận đắp chăn cho cô. Sau khi làm xong hết mọi việc, anh mới quay người chuẩn bị rời đi.

“Anh vẫn chưa ngủ sao?” – Khả Hân lên tiếng gọi anh lại.

“Ngủ, đi ngủ đây.” – Lâm Vĩ Phong ngủ ở phòng khách dưới lầu, anh không dám ngủ ở đây, sợ khiến cô phản cảm.

Khả Hân cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nói:

“Vậy anh đi đi, ngủ ngon.”

Khả Hân thật sự không mở lời giữ anh lại được, trước đây đã khó, bây giờ lại càng khó hơn.

“Hay anh trải một tấm nệm mỏng ngủ ở cạnh giường, em có chuyện gì anh cũng kịp thời có mặt.” – Lâm Vĩ Phong phỏng đoán thái độ của cô có ý muốn giữ anh lại.

“Tùy anh.”

Lâm Vĩ Phong cong môi cười, nhanh chóng trải chăn nằm dưới sàn cạnh giường. Dù không chung giường nhưng có thể ở cạnh nhau gần như vậy đã đủ lắm rồi.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement