Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Advertisement

Khóe miệng Dương Diệp phác ra một nụ cười lạnh, tay phải vung lên, một dòng kình khí hất ngược hai quyển trục về phía Ân Huyên Nhi, nói:  

             - Ân cô nương, hai môn Huyền kỹ này quý giá quá nên Dương Diệp không dám nhận. Về phần hiệp nghị giữa chúng ta, ta đổi ý rồi!  

             Nếu lúc trước hắn còn có chút hảo cảm đối với nữ nhân trước mắt này, nhưng khi nữ tử châm chọc hắn, chút hảo cảm ấy đã triệt để tan thành mây khói.  

             - Lòng dạ hẹp hòi!  

             Ân Huyên Nhi nhìn Dương Diệp, nói:  

             - Được rồi, ta xin lỗi vì những gì đã nói lúc trước, đồng thời cũng cam đoan sẽ không xuất thủ tiểu tình nhân này của ngươi, được chưa?  

             - Chưa!  

             Dương Diệp lắc đầu nói:  

             - Ân tiểu thư, ta cảm thấy chúng ta thật sự không thích hợp để hợp tác, cứ cố hợp tác, ngày sau khẳng định sẽ xảy ra mâu thuẫn lớn.  

             Hắn thật sự không có một chút hảo cảm nào với mỹ nữ tuyệt thế trước mắt này, lại càng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nàng ta.  

             - Ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?  

             Ân Huyên Nhi có chút tức giận, nói:  

             - Ngươi là một đại nam nhân, có cần thiết phải so đo tính toán với một tiểu nữ tử như ta không?  

             Dương Diệp lắc đầu, sau đó thẳng thắn nói:  

             - Không muốn thế nào cả, chỉ là không muốn có bất kỳ dính dáng gì với Ân đại công chúa ngươi, chỉ vậy mà thôi.  

             Sắc mặt Ân Huyên Nhi trở nên lạnh lùng, cả giận nói:  

             - Ta giết ngươi!  

             Đúng lúc này, một hạt châu đỏ như máu to như nắm đấm đột nhiên xuất hiện trên tay Dương Diệp, khi hạt châu này xuất hiện, một mùi máu tươi nồng đậm gay mũi trong nháy mắt đã tràn ngập trong không khí mật thất thân thể đang chuẩn bị xuất thủ của Ân Huyên Nhi cứng đờ, lập tức trong mắt nàng ta hiện lên một tia kiêng kị.  

             - Ngụy đạo khí!  

             Ân Huyên Nhi trầm giọng nói.  

             Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh cũng sắc mặt kịch biến, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị. Nàng ta cũng không ngờ Dương Diệp có loại huyền bảo khủng bố này, không phải nói là đạo khí khủng bố này!  

             Dương Diệp hai mắt khép hờ, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Một lúc sau, Dương Diệp chậm rãi mở mắt, nhìn hạt châu trước mắt, hắn hiện tại đã tin Tô Thanh Thi lúc trước vì sao kiêng kị hạt châu này như vậy. Vừa rồi khi hắn vừa lấy hạt châu này, một cỗ sát khí đột nhiên đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, cũng may hắn vội vàng thi triển ra kiếm ý để chống cự, bằng không hắn cho dù là không chết thì chỉ sợ cũng sẽ bị cỗ sát khí này biến cho thành ngu ngốc.  

             Cố gắng chống cự lại sát khí bên trong Huyết Sát châu, Dương Diệp nhìn về phía Ân Huyên Nhi, trầm giọng nói:  

             - Ân cô nương, ngươi và ta không có cừu hận gì, hơn nữa ta còn từng cứu ngươi. Giữa chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải trở thành đối thủ. Ta đối với ngươi cũng không có ác ý gì với ngươi, chỉ là không muốn hợp tác với cô nương mà thôi. Hiện tại, phiền Ân cô nương thả chúng ta ra, bằng không ta cũng chỉ có thể mạnh mẽ phá vỡ ảo cảnh này!  

             - Ngươi đã đáp ứng với phụ hoàng là sẽ chiếu cố ta mà!  

             Ân Huyên Nhi trầm giọng nói.  

             - Ân cô nương đừng nói đùa!  

             Dương Diệp lạnh nhạt nói:  

             - Với thực lực của Ân cô nương, còn cần có người tới chiếu cố à? Hơn nữa ta thực lực thấp kém, Ân cô nương đi cùng với ta, chỉ sợ hơn phân nửa sẽ là Ân cô nương chiếu cố ta. Thôi không nói những chuyện này nữa, giờ xin Ân cô nương hãy thả cho chúng ta đi!  

             Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh nhìn Dương Diệp một cái, thầm nghĩ đúng là cái đồ kiêu ngạo, vì một câu chọc giận của đối phương, ngay cả Huyền kỹ Địa cấp và đả thủ cường giả Linh Giả cảnh cũng từ bỏ, thật sự không biết nên nói là hắn ngốc hay là quá kiêu ngạo.  

             - Chỉ bởi vì những lời nóng giận nhất thời của ta mà ngươi ghét ta vậy à?  

             Ân Huyên Nhi nói:  

             - Là nam nhân thì đừng có nhỏ mọn vậy chứ?  

             Dương Diệp thu Huyết Sát châu lại, sau đó nói:  

             - Nói thật, ta quả thật không có hảo cảm gì với Ân cô nương cả, nhưng vẫn chưa đến mức vì một câu nóng giận của cô nương mà vứt bỏ một môn Huyền kỹ và bí pháp Địa cấp. Không muốn hợp tác với Ân cô nương ngươi là vì ta cảm thấy Ân cô nương không phải là thật lòng muốn hợp tác với ta. Ta nghĩ, Ân cô nương là muốn lợi dụng ta hơn! Hơn nữa Ân cô nương có tâm thái hơn người, ta thật sự rất không thích!  

             - Ngươi nói ta muốn lợi dụng ngươi, vậy ngươi há không phải là cũng muốn lợi dụng ta sao?  

             Ân Huyên Nhi nói.  

             Dương Diệp cười cười, nói:  

             - Nếu Ân cô nương không có loại tâm thái hơn người đó thì cùng Ân cô nương lợi dụng lẫn nhau, ta cũng không phản đối. Dù sao hợp lại thì có lợi. Nhưng nói thật, ta không muốn bản thân phải khó chịu, cố hợp tác với người mà mình không thích. Thứ cho ta nói thẳng, chắc hẳn lúc này Ân cô nương cũng rất chán ghét ta! Nếu đã như vậy, chúng ta vì sao còn khiến bản thân phải khó chịu? Ngươi và ta cũng không phải là thiếu đối phương thì không thể sống!  

             Thật lâu sau, Ân Huyên Nhi cười tự giễu:  

             - Không ngờ Ân Huyên Nhi ta cũng có lúc bị người ta chán ghét. Thôi, giờ có nói gì cũng đều là vô nghĩa.  

             Nói xong, nàng ta vung tay, môn Huyền kỹ và bí pháp bay đến trước mặt Dương Diệp, nói:  

             - Ngươi đừng có cự tuyệt, môn Huyền kỹ và bí pháp này coi như là thù lao ngươi cứu ta ra. Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, thế nào?  

             Vậy tất nhiên là tốt quá!  

             Dương Diệp thu lấy hai quyển trục, lúc trước nếu thẹn không dám nhận, vậy thì hiện tại hắn là đã cảm thấy rất là đương nhiên. Đặc biệt câu ' Từ nay về sau hai chúng ta không ai nợ ai’ của nữ nhân này lại nói trúng tâm khảm hắn. Hắn thật sự là không muốn nhìn thấy nữ nhân này nữa.  

             Thấy Dương Diệp vội vàng thu lấy quyển trục, Tần Tịch Nguyệt không nhịn được cười khẽ, nam tử trước mắt này rất là thú vị.  

             Ân Huyên Nhi hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, tay ngọc vung lên, mười hai hộ vệ hoàng kim lập tức hóa thành mười hai đạo kim quang chui vào trong ống tay áo của nàng ta. Đồng thời, cảnh tượng xung quanh cũng lập tức biến ảo.  

             Không biết qua bao lâu, Dương Diệp mở to hai mắt, ánh mắt lướt qua, bọn họ đã về tới vị trí thông đạo ban đầu.  

             Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Ân Huyên Nhi đang đứng đối diện hắn, nói:  

             - Ân cô nương, sau này gặp lại.  

             Nói xong, đột nhiên, Dương Diệp biến sắc, quay đầu nhìn về phía bên phải hắn, lúc này ở bên phải hắn căn bản không thấy Tần Tịch Nguyệt đâu cả.  

             Dương Diệp con ngươi co rút lại, quay đầu nhìn về phía Ân Huyên Nhi, nói:  

             - Ân cô nương, ngươi làm vậy là có ý gì?  

             - Liên quan gì tới ngươi.  

             Ân Huyên Nhi nhìn Dương Diệp rồi nói:  

             - Đây là chuyện giữa ta và nàng ta, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhúng tay vào à? Đừng tưởng rằng ngươi có hạt châu đó là ta thật sự sợ ngươi nhé!  

             - Ngươi đã làm gì Tịch Nguyệt!  

             Tay phải Dương Diệp nắm chặt trường kiếm, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng. Tần Tịch Nguyệt, hắn đã coi đối phương là bằng hữu, hắn thật sự không hy vọng đối phương gặp phải chuyện không may ở đây.  

             - Còn làm gì nữa?  

             Khóe miệng Ân Huyên Nhi phác ra một nụ cười lạnh, nói:  

             - Đương nhiên là giết nàng ta rồi, đế quốc Đại Tần của nàng ta diệt Thương triều ta, có thù diệt quốc với ta, chẳng lẽ ta không thể giết nàng ta à? Sao, ngươi muốn báo thù hả? Vậy ngươi hãy nghĩ cho kỹ vào, nếu ngươi xuất thủ, Ân Huyên Nhi ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình đâu đấy!  

             Dương Diệp cảm thụ hồn phách của Tần Tịch Nguyệt trong cơ thể mình, khi phát hiện tia hồn phách đó không có gì khác thường thì lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói:  

             - Ân cô nương, ta biết ngươi không giết Tịch Nguyệt, thả nàng ta ra đi, ngươi nếu thật sự muốn báo thù, vậy thì đi tìm đế quốc Đại Tần đi. Dẫu sao diệt Thương triều của ngươi là đế quốc Đại Tần chứ không phải nàng ta!  

             - Có gì khác nhau à?  

             Ân Huyên Nhi lạnh giọng nói:  

             - Nàng ta là công chúa của đế quốc Đại Tần, ta giết nàng ta, tuy không thể tính là báo thù, nhưng có thể xem như là thu chút lợi tức. Còn ngươi, Tịch Nguyệt Tịch Nguyệt, gọi nghe thân thiết quá nhỉ, sao, yêu người ta rồi à?  

             Nghe vậy, Dương Diệp nhướng mày, nữ nhân trước mắt này sao khó hiểu thế? Chẳng lẽ là nằm trong quan tài lâu ngày, đầu óc có vấn đề à? Nhưng lúc ban đầu nàng ta vẫn bình thường mà.  

             - Ân cô nương, nói đi, phải thế nào ngươi mới bằng lòng thả nàng ta ra!  

             Dương Diệp trầm giọng nói.  

             Ân Huyên Nhi mắt sáng lên, sau đó nói:  

             - Ngươi đồng ý cho ta đi theo ngươi!  

             - Đi theo một người mà ngay cả tên của ngươi cũng không được gọi à?  

             Dương Diệp châm chọc:  

             - Ân cô nương, ngươi không biết là sẽ khiến chính bản thân ngươi phải ủy khuất sao?  

             - Lại hờn dỗi rồi!  

             Ân Huyên Nhi cười nói:  

             - Lúc trước là ta sai, lúc ấy ta tâm tình không tốt, cho nên mới nói những lời đó. Ngươi đừng tức giận vì những lời này, được không?  

             - Ân cô nương, nói thật nhé, tiểu tuyền qua của ta hấp dẫn ngươi như vậy à? Không ngờ khiến công chúa một triều như ngươi phải ủy khuất như vậy?  

             Dương Diệp nói.  

             Nụ cười trên mặt Ân Huyên Nhi vụt tắt, thản nhiên nói:  

             - Ngươi là người no không biết nỗi khổ của kẻ đói. Tóm lại, ta đã đề xuất yêu cầu của ta rồi, ngươi đáp ứng cho ta đi theo ngươi, ta sẽ thả Tần Tịch Nguyệt đó ra. Ngươi đừng có muốn dùng sức mạnh, cho dù ngươi dùng hạt châu đó thì ta cũng có biện pháp đối kháng, ngươi chắc biết, ta không nói sai đâu!  

             Đúng lúc này, một luồng ánh sáng tím hiện lên, Tử Điêu xuất hiện trước mặt Dương Diệp.  

             Dương Diệp chỉ chỉ vào Tử Điêu, sau đó nói:  

             - Nếu có thêm nó thì sao?  

             Thấy Tử Điêu, trong mắt Ân Huyên Nhi hiện lên một tia kiêng kị, sau đó trầm giọng nói:  

             - Ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách à?  

             - Cá chết lưới rách?  

             Khóe miệng Dương Diệp phác ra một nụ cười lạnh, nói:  

             - Ân cô nương, bất kể là thế nào, ta và Tịch Nguyệt cũng coi như là người cứu mạng ngươi, mà ngươi thì đối đãi với chúng ta như thế nào? Ngươi làm như vậy mà không tự cảm thấy xấu hổ à?  

             - Ta chỉ là muốn đi theo ngươi thôi!  

             - Ta ngay ta tên ngươi cũng không xứng để gọi thì ngươi theo ta làm gì?  

             - Nói đến cùng, chính vì lời nói của ta làm tổn thương tới lòng tự tôn của ngươi, nên ngươi mới vậy phải không?  

             - Ngươi đối với ta vẫn chưa đến mức quan trọng vậy đâu, có thể bởi vì một câu nào mà làm tổn thương tới tự tôn của ta!  

             Ân Huyên Nhi trầm mặc. Một hồi sau, nàng ta lại ói:  

             - Vậy cho dù là ngươi có giết ta thì ta cũng sẽ không thả nàng ta ra đâu. Trừ phi ngươi đáp ứng để ta đi theo ngươi.  

             - Ngươi có còn mặt mũi không vậy?  

             - Vứt đi rồi!  

             Dương Diệp:  

             - ...

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement