Kiếm Vực Vô Địch - Dương Diệp (Truyện full) - Bản dịch chuẩn

Advertisement

Ngày thứ hai, Dương Diệp đi tới Phù văn sư công hội tại đế đô.  

             Phù văn sư công hội nằm ở phía nam đế đô, là thế lực siêu nhiên cực lớn tại Nam vực, toàn bộ kiến trúc chiếm diện tích hơn ba trăm trượng, cao hơn một trăm trượng, xuyên thẳng mây xanh, từ dưới nhìn lên không thể nhìn thấy đỉnh.  

             Ở đế đô, quy mô kiến trúc của Phù văn sư công hội chỉ thấp hơn hoàng cung Đại Tần đế quốc, thế nhưng nói về độ xa hoa, cũng không phải hoàng cung Đại Tần đế quốc có thể so sánh.  

             Toàn bộ Phù văn sư công hội đều làm từ Lam Tinh thạch, Lam Tinh thạch, bảo vật huyền giai hạ phẩm, nó còn cứng hơn cả sắt thép. Dựa theo giá thị trường, một khối Lam Tinh thạch to bằng nắm đấm có thể bán được năm trăm kim tệ trở lên, mà năm trăm kim tệ chính là chi tiêu mấy năm của người bình thường trong Nam vực. . . .  

             Nếu bàn về thực lực, Phù văn sư công hội còn không bằng Nguyên Môn cùng Đại Tần đế quốc, nhưng nếu muốn bàn về tài lực, cho dù là Đại Tần đế quốc thì không ai có thể giàu hơn Phù văn sư công hội. . .  

             Đứng ở cửa Phù văn sư công hội, sắc mặt Dương Diệp thay đổi, Phù văn sư công hội giàu có đã dọa hắn. Nhìn thấy kiến trúc trước mắt, hắn mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là giàu nứt đố đổ vách, những kiến trúc của Kiếm tông đặt trước mặt tổng bộ Phù văn sư công hội chẳng khác gì nhà tranh rách nát!  

             - Phù văn sư công hội, những người không có liên quan nhanh chóng rời đi!  

             Vào lúc này, một âm thanh truyền ra từ Phù văn sư công hội, chợt, một bóng người lướt nhanh ra ngoài, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Dương Diệp.  

             Nhìn thấy người trung niên, mí mắt Dương Diệp giật lên, bởi vì người trung niên trước mắt này lại là một cường giả Vương Giả cảnh, hơn nữa khí tức chất phác, vừa nhìn đã biết là Vương Giả cảnh ngũ phẩm trở lên!  

             Cho cường giả Vương Giả ngũ phẩm cảnh trông cửa. . . .  

             Áp chế khiếp sợ trong lòng, cổ tay Dương Diệp hơi động, huy chương phù văn sư xuất hiện trên tay hắn, cong ngón tay búng một cái, huy chương bay về phía người trung niên.  

             Tiếp nhận huy chương, sắc mặt người trung niên thay đổi, chợt vội vàng cung kính thi lễ với Dương Diệp, sau đó cung kính trả huy chương cho Dương Diệp, nói:  

             - Lúc trước Vương Hán đắc tội rồi!  

             Tiếp nhận huy chương, Dương Diệp cười cợt, nói:  

             - Vô sự, phiền phức mang ta đi tìm Lâm Sơn đại sư!  

             Đã lâu chưa thấy tiểu Dao, Dương Diệp đã không thể chờ đợi được nữa.  

             - Lâm Sơn đại sư?  

             Người trung niên cả kinh, nói:  

             - Các hạ có hẹn trước?  

             Dương Diệp lắc lắc đầu.  

             Thấy thế, người trung niên mặt lộ ra vẻ mặt khó xử, nói:  

             - Vậy thì rất xin lỗi, tại hạ không thể mang các hạ đi vào gặp Lâm Sơn đại sư, bởi vì trừ phi các hạ có hẹn với Lâm Sơn đại sư, không phải vậy tại hạ không có quyền lợi một mình dẫn người đi vào gặp Lâm Sơn đại sư.  

             Xem ra sư phụ mình có địa vị cao trong Phù văn sư công hội! Dương Diệp cười cợt, nói:  

             - Là ta đồ đệ của hắn, ngươi dẫn ta đi tìm hắn đi, hắn sẽ không trách tội ngươi!  

             - Ngươi là đồ đệ của Lâm Sơn đại sư?  

             Đôi mắt người trung niên kia mở to, một lát sau, hắn nghi ngờ nói:  

             - Nhưng mà Lâm Sơn đại sư chỉ có một cháu gái, các hạ có bằng chứng gì không? Xin lỗi, không phải ta không tin các hạ, chỉ là việc này tại hạ nhất định phải biết rõ, không phải vậy Lâm Sơn đại sư trách tội xuống, tại hạ thực sự không chịu đựng nổi, vẫn xin xem xét!  

             Bằng chứng? Dương Diệp hơi cau mày, hắn nào có bằng chứng gì? Lắc lắc đầu, ngay khi hắn muốn dùng bùa truyền âm liên hệ Lâm Sơn, một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng Dương Diệp:  

             - Ngươi là đệ tử của Lâm Sơn đại sư?  

             Nghe vậy, Dương Diệp xoay người nhìn lại, chỉ thấy một nam một nữ nhìn hắn, hai người khoảng hai mươi tuổi, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, đặc biệt nữ tử dung mạo cùng vóc người làm cho Dương Diệp cảm thấy kinh diễm.  

             Nữ tử mặc một bộ trường bào phù văn sư màu tím, không thể nói là tuyệt sắc, nhưng dung nhan xinh xắn, ngũ quan thanh tú, vóc người cao gầy thon thả, cực kỳ mê người.  

             Rất nhanh, ánh mắt Dương Diệp nhìn vào ngực trái của nữ tử, chỉ thấy ngực trái của nữ tử mang một tấm huy chương màu bạc, trên huy chương có khắc một chữ nho nhỏ, Dương Diệp hơi kinh ngạc, bởi vì nữ tử trước mặt chính là phù sư!  

             - Xin chào Bạch tiểu thư, Liễu công tử!  

             Lúc này, người trung niên bên cạnh Dương Diệp thi lễ với hai người kia, cung kính nói.  

             Nữ tử khẽ gật đầu, nói:  

             - Vương Hán ngươi đi xuống trước đi!  

             Nghe vậy, Vương Hán vội vã thối lui.  

             Thấy Vương Hán rời đi, nữ tử nhìn về phía Dương Diệp, nói:  

             - Ngươi lúc trước nói ngươi là đệ tử của Lâm Sơn đại sư?  

             Dương Diệp gật đầu, nói:  

             - Ngươi là?  

             Đang lúc này, thanh niên bên cạnh lắc lắc đầu, nói:  

             - Bạch tiểu thư, hắn mới chỉ là phù văn sư tứ phẩm, làm sao có khả năng trở thành đệ tử của Lâm Sơn đại sư? Còn nữa, ngươi và ta chưa từng nghe nói Lâm Sơn đại sư thu qua đồ đệ gì!  

             Nữ tử nhìn về phía Dương Diệp, Dương Diệp cười cợt, cũng không giải thích, xoay người đi vào trong Phù văn sư công hội.  

             Thấy Dương Diệp không nói, trực tiếp rời đi, nữ tử cau mày, thanh niên bên cạnh thấy thế vội vàng quát Dương Diệp:  

             - Đứng lại!  

             Nghe vậy, Dương Diệp dừng bước lại, xoay người nhìn thanh niên nói:  

             - Có việc?  

             - Bạch tiểu thư hỏi ngươi, tại sao ngươi không đáp?  

             Thanh niên quát lên:  

             - Còn nữa, ngươi nhìn thấy hai người chúng ta, tại sao không hành lễ?  

             - Hành lễ?  

             Dương Diệp cau mày, nói:  

             - Ngươi có bệnh? Hành lễ với ngươi, ngươi đáng là gì?  

             Hắn làm người chính là người khác tôn kính hắn, hắn sẽ tôn kính người khác, nếu như người khác không tôn kính hắn, vậy hắn sẽ không ngốc đến đi tôn kính đối phương. Người trước mắt vênh váo thái độ hung hăng làm cho hắn rất khó chịu, nếu như vậy, hắn tự nhiên sẽ không cho đối phương sảng khoái!  

             - Thật cuồng!  

             Thanh niên giận dữ cười, nói:  

             - Ngươi là người cuồng nhất mà ta gặp được trong Phù văn sư công hội suốt những năm gần đây, ta cho ngươi biết, mặc kệ sư phụ ngươi là ai, ngươi chết chắc rồi, ngươi biết Bạch tiểu thư trước mắt là ai sao? Nàng là. . . .  

             Vào lúc này, Dương Diệp khoát tay áo một cái, cắt lời của thanh niên, nói:  

             - Ta không có hứng thú biết nàng là ai, càng không có hứng thú biết ngươi là ai!  

             Nói xong, Dương Diệp xoay người đi vào trong Phù văn sư công hội, đối với loại người tự cho là đúng như thế, hắn xưa nay không có hảo cảm.  

             Nghe được Dương Diệp nói thế, trong mắt thanh niên bắn ra sát ý lạnh lẽo, ở Phù văn sư công hội những năm qua, chưa từng có một phù văn sư trẻ tuổi nào dám nói với hắn như vậy, hơn nữa còn ở trước mặt nữ tử mà hắn vừa ý.  

             Nghĩ đến đây, thanh niên không còn do dự, tay phải ném mạnh, một tấm bùa chú bay nhanh về phía trước, bùa chú đón gió căng phồng lên, không gian sinh ra chấn động, chợt, một quả cầu lửa to bằng đầu người xuất hiện trên không trung, hơn nữa còn mang theo tiếng xé gió sắc bén bay thẳng về phía Dương Diệp.  

             Dương Diệp dừng bước lại, trong mắt bắn ra hàn quang, hắn xoay người, tay phải nắm lại, đột nhiên đánh thẳng về phía trước một cái!  

             - Bành!  

             Quả cầu lửa bị phá nát ngay lập tức, cũng hóa thành tia lửa bay đầy trời, bay tán loạn trong không trung.  

             Nhìn thấy Dương Diệp một quyền đánh nát quả cầu lửa, mí mắt thanh niên co giật, hắn không nghĩ tới thực lực Dương Diệp lại mạnh như vậy. Đang lúc này, nữ tử đứng bên cạnh đang chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng mà Dương Diệp không cho nàng cơ hội, sau khi dùng một quyền nát quả cầu lửa, đột nhiên chân phải của Dương Diệp đạp xuống, mượn lực lượng của mặt đất lao nhanh về phía thanh niên kia.  

             Người không phạm ta, ta không phạm người! Nếu đối phương ra tay với hắn, như vậy hắn cũng sẽ không lưu thủ!  

             Vào lúc hắn đến gần thanh niên khoảng một trượng, cổ tay của Dương Diệp hơi động, Tử Linh kiếm xuất hiện bên tay trái, ngay khi hắn chuẩn bị rút kiếm chém tới, đột nhiên tròng mắt Dương Diệp co rụt lại, hắn dừng thế lao tới và chém mạnh về phía bên phải!  

             - Bành!  

             Một đạo phong nhận va chạm với Tử Linh kiếm của Dương Diệp, ngay sau đó có một đạo sóng khí quét qua chung quanh!  

             Đúng vào lúc này, thanh niên kia cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy Dương Diệp lúc trước lại muốn giết hắn, thanh niên vừa giận vừa sợ, cổ tay của hắn hơi động, một cái thuật phù xuất hiện trong tay. Nhìn thấy thanh niên lấy ra một cái thuật phù, bờ môi nữ tử hơi nhếch lên, đang chuẩn bị nói cái gì, thế nhưng đã chậm, bởi vì thanh niên đã ném Thanh Thuật phù về phía Dương Diệp.  

             Thanh Thuật phù có phạm vi bao phủ ít nhất chừng mười trương, mà mỗi một trương đều tương đương với một môn huyền kỹ huyền giai hạ phẩm, uy lực như vậy có thể tưởng tượng được.  

             Quả cầu lửa, phong nhận, sét, băng tinh, gai đất. . .  

             Đột nhiên không kịp chuẩn bị, hơn nữa Dương Diệp lại cách thanh niên gần như thế, vì lẽ đó Dương Diệp lập tức bị nhiều thuật phù bao phủ. . . .  

             - Ầm!  

             Trước cửa Phù Văn sư công hội sinh ra tiếng nổ lớn kinh người, vô số khói bụi cùng sóng khí khuếch tán ra chung quanh. . . .  

             Khói bụi cùng sóng khí tản đi, cũng lộ ra bóng dáng chật vật của Dương Diệp. . . .  

             Lúc này Dương Diệp thật sự rất chật vật, tóc của hắn dựng đứng, y phục trên người chỉ miễn cưỡng che thân, tuy trên mặt không xuất hiện vết thương thế nhưng lại biến thành màu đen, hắn lúc này cảm nhận được cảm giác của tên cường giả Linh Giả cảnh ngày hôm qua, cũng còn tốt, lúc trước những thuật phù kia không phải mặt hàng cao cấp như Bảo Nhi ném ra, bằng không hắn cũng không chịu nổi. . . .  

             Hít sâu một hơi, Dương Diệp nhìn tên thanh niên đang ngạc nhiên bên cạnh, trong mắt bắn ra sát ý không chút che giấu, huyền khí trong cơ thể phun trào, Tật Phong ngoa khởi động, chân phải của hắn đạp mạnh, thân hình lướt nhanh về phía tên thanh niên.  

             - Dừng tay!  

             Ngay khi Dương Diệp cách thanh niên khoảng một trượng, nữ tử đứng bên cạnh quát lên.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement