Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn

Advertisement

Sau khi bình tĩnh ăn xong một bữa cơm, Tống Vy đứng dậy và quay sang nói với người giúp việc: “Tôi có thể ra ngoài đi dạo không?”

Cô muốn ra biệt thự để xem tình hình bên ngoài, chỉ ở trong biệt thự xem xét nơi sống của bản thân là không đủ.

Ở ngoài, cô có thể biết rõ nó là bên bờ biển nào.

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là tìm được đường chạy trốn phù hợp nhất cho chính mình.

Nhưng trước khi chạy trốn, cô cũng phải tìm các thiết bị điện tử như điện thoại hoặc máy tính để liên lạc với Đường Hạo Tuấn, để Đường Hạo Tuấn gửi ai đó qua.

Sau đó cô có thể chạy ra khỏi biệt thự và gặp Đường Hạo Tuấn.

Người giúp việc không trả lời.

Thấy vậy, Tống Vy bắt đầu lo lắng.

Lẽ nào là người giúp việc nhận được lệnh không cho cô ra ngoài.

Đang lúc Tống Vy lo lắng, người giúp việc đột nhiên gật đầu: “Đương nhiên có thể, ông chủ đã nói qua, mợ chủ có thể đi gần quanh biệt thự, nhưng mà không thể đi quá xa.”

“Tại sao?” Tống Vy nắm chặt tay.

Người giúp việc trả lời: “Bởi vì đi quá xa, thì gặp biển, dễ xảy ra chuyện.”

“Vậy sao ...” Tống Vy mím môi: “Tôi biết rồi, vậy tôi ra ngoài đây.”

Nói xong, cô đi về phía cửa biệt thự.

Vừa đi, cô vừa quay lại nhìn người giúp việc phía sau.

Tưởng rằng người giúp việc sẽ đi theo, nhưng không ngờ cô đã đoán sai, người giúp việc không đi theo.

Điều này làm cho Tống Vy càng cảm thấy lạ, không biết người giúp việc có ý gì.

Cô rất chắc chắn rằng người giúp việc này không đơn giản là người ông chủ cho ở đây để chăm sóc cô, công việc thực sự là để giám sát cô.

Nếu đã như vậy, tại sao người giúp việc còn yên tâm cho cô ra khỏi biệt thự, không sợ cô chạy trốn sao?

Hoặc là, người giúp việc có gì đó đảm bảo, bên ngoài biệt thự có người canh gác, cho nên không sợ cô chạy mất?

Nếu thực sự là như vậy, cô cũng không có cách nào trốn đi.

Trong mạch suy nghĩ, Tống Vy càng cảm thấy khó chịu, bước chân cũng không còn gấp gáp.

Cuối cùng, bước ra khỏi biệt thự, Tống Vy nhìn thấy khung cảnh mà không nhìn thấy trên lầu trước đó.

Phía trước không xa là bãi biển và đại dương, phía sau biệt thự, có một khu rừng dừa nhiệt đới.

Nhìn thấy khu rừng dừa này, Tống Vy thất vọng tràn trề.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao người giúp việc không sợ cô chạy đi mất, bởi vì cô không có cách nào chạy đi được.

Biệt thự này, thực sự như lúc đầu cô đoán, được xây dựng trên một hòn đảo.

Thông qua tầng tầng lớp lớp rừng dừa, Tống Vy có thể nhìn thấy rõ đại dương ở đầu kia, có nghĩa là hòn đảo này hoàn toàn được bao quanh bởi biển, bất kể cô chạy đi đâu, cũng chỉ có thể chạy ra biển.

Trên biển không có con thuyền nào, cô không thể mượn phương tiện nào rời khỏi hòn đảo, chỉ có thể tự mình bơi đi.

Tuy nhiên sức người có hạn, bơi chưa được mấy trăm mét sẽ kiệt sức, sau đó chìm xuống biển, hoặc là chết chìm, hoặc là bị cá dữ cắn chết.

Nói chung, miễn là cô dám chạy, kết cục duy nhất, chính là chết!

Nhìn vào mực nước biển hình vòng cung ở phía xa, Tống Vy càng rõ hơn, hòn đảo này phải ở rất xa đất liền, không nhìn thấy đất liền, cô không thể dựa vào vật tham chiếu để xem mình đang biển nào, hòn đảo nào.

Làm sao đây….

Thời điểm này, Tống Vy hoảng loạn vô cùng, khuôn mặt tái nhợt.

Cô không biết mình đang ở đâu, cũng không liên lạc được với Đường Hạo Tuấn, cô không thể quay về!

Ở phía bên kia, Đường Hạo Tuấn nghỉ ngơi hai tiếng, miễn cưỡng hồi phục một chút, thì nghe thấy Giang Hạ nói rằng Trình Hiệp và Tống Hải Dương đã tới.

Anh nhanh chóng đi xuống, đến sảnh khách sạn, Trình Hiệp dắt tay Tống Hải Dương từ bên ngoài đi vào.

Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, Tống Hải Dương buông khỏi tay Trình Hiệp, chạy về phía Đường Hạo Tuấn, nghẹn ngào hét lên: “Ba ơi.”

Đường Hạo Tuấn đón con trai, vuốt ve đầu con trai: “Được rồi, đừng khóc.”

Anh biết vì sao Tống Hải Dương lại như vậy, bởi vì lo lắng cho Tống Vy.

Anh cũng lo lắng, nhưng anh phải giữ bình tĩnh.

Nếu không thể giữ bình tĩnh, thì càng khó tìm được Tống Vy.

“Dĩnh Nhi đâu?” Sau khi Đường Hạo Tuấn an ủi Tống Hải Dương, ngẩng đầu lên hỏi Trình Hiệp

Trình Hiệp nhanh chóng trả lời: “Cô chủ nhỏ còn ở trong nước, dì Vương đang chăm sóc cô, cô chủ nhỏ cũng đòi muốn tới đây, nhưng tôi cảm thấy dẫn cô đến còn phải chăm sóc cô sẽ không tiện, cho nên không dẫn cô đi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Cậu làm đúng lắm.”

Đúng là không nên dẫn Dĩnh Nhi tới đây, Dĩnh Nhi đến đây rồi họ còn phải phân tâm an ủi chăm sóc, đúng là sẽ làm lỡ chuyện.

Đợi sau khi tìm thấy Tống Vy, sẽ quay về an ủi đứa bé đó.

“Hải Dương, bắt đầu đi.” Đường Hạo Tuấn đưa một chiếc máy tính cho Tống Hải Dương.

Tống Hải Dương gật đầu hai cái, ôm máy tính chạy đến sô pha trong sảnh, bắt đầu thao tác.

Có quyền hạn do chính phủ nước này cấp cho, Tống Hải Dương có thể truy cập vào vệ tinh của họ để tìm người.

Vệ tinh giám sát không hổ danh là mắt thần, Tống Hải Dương rất nhanh đã từ trong lịch sử ghi chép của vệ tinh giám sát nhìn thấy người đàn ông tối qua đưa Tống Vy đi.

Người đàn ông cõng Tống Vy rời đi từ lối cầu thang thoát hiểm của sân vận động mái vòm, sau đó từ phía sau nhà bếp của sân vận động đi lên một chiếc xe van.

Tống Hải Dương tiếp tục theo dõi chiếc xe van đó, nhìn thấy chiếc xe dừng bên bờ sông, cửa xe mở ra, một bàn tay thò ra từ trong xe, ném một cái túi xách xuống sông, sau đó đóng cửa rời đi.

Do đó từ chỗ này có thể thấy được, người đàn ông đó đúng là chỉ quăng túi xách điện thoại của Tống Vy xuống sông, chứ không ném Tống Vy xuống dưới đó.

Mọi người tiếp tục xem lịch sử giám sát.

Chiếc xe chạy về phía vùng ngoại ô, càng chạy càng hoang vắng, cuối cùng xe van dừng lại bên một cánh rừng.

“Hèn gì mãi không tìm thấy Tống Vy bị bắt đi đâu, thì ra là do vùng ngoại ô không có thiết bị để giám sát.” Giang Hạ nói.

Nếu không phải lần này có vệ tinh giám sát, họ cũng không ngờ được người đó lại bắt Tống Vy đem đến cánh rừng ở vùng ngoại ô.

“Sếp Đường, bây giờ chúng ta cử người đến cánh rừng đó tìm Tống Vy đi.” Hạ Bảo Châu đột nhiên đề nghị với Đường Hạo Tuấn.

Khuôn mặt của Đường Hạo Tuấn ảm đạm, không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hạ Bảo Châu không hiểu ý anh, gãi đầu nói: “Sếp Đường tại sao không đồng ý đề nghị của tôi?”

“Ngốc, đó là vì mợ chủ vốn dĩ không ở cánh rừng đó, cánh rừng chỉ là nơi trung chuyển, người đó đưa mợ chủ tới đây, chẳng qua là vì đổi phương tiện vận chuyển thôi.” Trình Hiệp vỗ đầu cô ta một cái.

Hạ Bảo Châu hiểu ra: “Thì ra là vậy, nhưng mà sao các anh biết?”

“Đoán.” Trình Hiệp giải thích: “Người đó tốn nhiều sức đưa mợ chủ đi, nhất định không muốn mợ chủ bị tìm thấy, cho nên rất có khả năng đã đưa mợ chủ rời khỏi nước này, bởi vì tổng giám đốc ở đây, nhất định sẽ đi tìm mợ chủ, lâu dần rồi mợ chủ cũng sẽ được tìm thấy, cho nên để tránh việc này xảy ra người đó chỉ có thể đưa mợ chủ đi.”

“Tôi hiểu rồi.” Hạ Bảo Châu gật đầu.

Giang Hạ và Trần Châu Ánh cũng hiểu ra.

Lúc này, Tống Hải Dương đột nhiên trầm giọng nói: “Đến rồi.”

Đôi mắt của Đường Hạo Tuấn nheo lại, tập trung quan sát.

Mọi người ngay lập tức nhìn chằm chằm vào việc theo dõi: “Cái gì đến?”

Tống Hải Dương không trả lời, một giây sau, một chiếc trực thăng bay ra khỏi rừng, càng bay càng cao, sau đó bay về hướng đông.

“Chậc…. đúng là bị các anh đoán trúng rồi, đây chỉ là trạm trung chuyển để đưa Vy Vy đi!” Hạ Bảo Châu nói lớn.

Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm tay của mình, “Hải Dương, tìm kĩ chiếc trực thăng này!”

“Vâng!” Tống Hải Dương gật đầu, mười ngón tay nhỏ nhỏ mập mập nhanh chóng thao tác trên bàn phím.

Tuy nhiên sau mười mấy phút, việc giám sát trên màn hình máy tính đột nhiên bị gián đoạn.

Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn thay đổi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement