Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn

Advertisement

Vậy thì, Giang Hạ sẽ tránh né Kiều Phàm, hoặc thậm chí rời xa Kiều Phàm. 

Chỉ có vậy mới có thể tránh được khả năng yêu Kiều Phàm một lần nữa. 

Dù gì thì cô ấy cũng đã từng yêu anh ấy rất nhiều, xác suất yêu anh ấy lần nữa không thấp, để tránh yêu thêm lần nữa, cô ấy chỉ có thể tránh né Kiều Phàm. 

Giang Hạ làm thế, còn không phải để bảo vệ chính mình ư? 

Cô ấy đã quên hết tất cả ký ức trong quá khứ về Kiều Phàm, cô ấy không quen người tên Kiều Phàm, không biết người này có đáng tin cậy hay không, vì vậy cô ấy sẽ không dễ dàng yêu anh ấy. 

Bởi vì cô ấy không biết liệu khi cô yêu anh ấy lần nữa, anh có lại làm tổn thương cô hay không. Cô ấy đã từng bị tổn thương một lần, và để quên anh ấy, buông bỏ anh ấy, cô ấy đã tự thôi miên mình. 

Nếu cô ấy yêu lần nữa và lại bị tổn thương, cô ấy không biết mình có thể sống nổi được hay không. 

Nói cho cùng, đối với Giang Hạ, sau hai lần liên tiếp vấp ngã trong tay cùng một người đàn ông, cô thật sự không còn ý nghĩ sống tiếp nữa, cô sẽ cảm thấy mình thật vô dụng, đã biết rõ đó là hố lửa nhưng tại sao lại cứ nhảy vào, tự chuốc lấy tổn tích. 

Người ta nói, bạo lực gia đình một khi xảy ra thì sẽ có lần thứ hai và vô số lần nữa. 

Cũng như vậy, tổn thương một người, nhất định sẽ có lần thứ hai. 

Chỉ cần Giang Hạ vẫn giữ suy nghĩ này, cô ấy sẽ không dễ dàng yêu Kiều Phàm. 

Vì vậy Kiều Phàm muốn có được trái tim của cô ấy lần nữa, rất khó, vẫn còn một chặng đường dài phía trước. 

Việc nhận được sự tha thứ từ chú và dì cũng như vậy. 

Tin rằng trong vài năm tới, có lẽ Kiều Phàm sẽ lượn lờ xung quanh Giang Hạ và nhà họ Giang. 

Nghĩ đến đó, Tống Vy lắc đầu cười thầm, sau đó vịn vào lan can tiếp tục đi lên lầu. Cô vốn định tìm Trần Châu Ánh để hỏi rõ rốt cuộc cô ấy đã đưa cho cô thứ gì. Nếu Trần Châu Ánh không nói, vậy ép cô ấy phải nói. 

Nhưng bây giờ, cô không còn tâm trạng đó nữa. 

Hai người kia đều giấu cô, Kiều Phàm sau khi đoán ra cũng giấu cô, khiến cô đã mất đi sự hiếu kỳ đổi với món đồ trong hộp. 

Dù sao thì tò mò cũng có thời kỳ nhất định, qua thời kỳ đó thì tự nhiên cũng hết tò mò thôi. Cô vẫn nên về phòng nghỉ ngơi một lúc. 

Tống Vy quay lại tầng 2, mở cửa bước vào. 

Trong phòng, anh vẫn ngồi trên ghế sô pha, trên đùi ôm máy tính xách tay, vùi đầu vào gõ chữ. 

Nghe thấy tiếng bước chân, anh không hề ngẩng đầu lên mà chỉ nói một câu: “Về rồi à?” 

“Ừ” Tổng Vy gật đầu. 

Đường Hạo Tuấn rốt cục cũng cam chịu nhấc đầu khỏi máy tính, quay đầu nhìn cô: “Em đi đâu vậy?” 

“Đi xuống nhà, chuẩn bị tìm Trần Châu Ánh hỏi rõ xem rốt cuộc cô ấy tặng thứ gì. Cô ấy cứ thần thần bí bí thì cũng thôi đi, anh cũng thần thần bí bí theo làm em ngứa ngáy, nên em không chịu được đi tìm cô ấy. 

“Ồ? Vậy em hỏi rõ chưa?” Đường Hạo Tuấn hỏi đùa. 

Trong lòng rất rõ ràng cô ấy chắc chắn không có hỏi. 

Nếu đã hỏi thì cô ấy chắc chắn sẽ không như thế này, mà phải mặt đỏ ửng lên mới đúng. Quả nhiên, nghe anh hỏi vậy, Tống Vy liếc anh một cái: “Nếu em mà hỏi ra thì có còn như thế này không?” 

Đường Hạo Tuấn cười thầm. 

Tổng Vy tức giận nói: “Mọi người cứ giấu em đi, anh giấu giếm em, Trần Châu Ánh giấu em, ngay cả Kiều Phàm cũng giấu em! Đúng là tức cái mình mà!” 

Nghe nhắc đến Kiều Phàm, nụ cười của Đường Hạo Tuấn nhạt đi: “Anh ta cũng biết Trần Châu Ánh tặng cái gì?” 

Tống Vy ừ một tiếng: “Lúc nãy em đi lên, tình cờ gặp anh ấy ở cầu thang, anh ấy định đi ra ngoài nên có nói chuyện với anh ấy vài câu, có nhắc đến chuyện này. Anh ấy nói rằng anh ấy đoán được Châu Ánh đã tặng gì cho em. Em hỏi thì anh ấy không nói, nói rằng nếu anh ấy nói với em, anh sẽ tìm anh ấy tính sổ” 

Nghe vậy, vẻ bất mãn trên mặt Đường Hạo Tuần liền biết mất: “Coi như anh ta biết điều 

Anh không nghi ngờ Kiều Phàm nói dối. 

Trên thực tế, Kiều Phàm đoán được cũng không có gì kỳ lạ, dù sao thứ đó không khó đoán. 

Chỉ là bản thân Tống Vy cô ấy rất ngây thơ, nên không suy nghĩ đến những mặt kia, vì vậy mới không đoán ra được. 

Chỉ cần cô ấy hơi theo cái hướng kia một chút, chắc chắn không đến nỗi hoang mang như bây giờ, cái gì cũng không biết gì cả. 

Ôi, cô vợ ngốc của anh! 

“Ánh mắt anh là ý gì đấy?” Tổng Vy nhìn thấy ánh mắt của anh, nheo mắt lại, đi về phía anh. 

Đường Hạo Tuấn nhếch môi: "Ánh mắt gì?” 

“Anh đang chửi thầm em?” Tổng Vy bước đến gần anh, chống hông nhìn anh chằm chằm. 

Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Ồ? Chửi thầm em? Sao em thấy được?” “Hai mắt em đều có thể nhìn thấy” Tống Vy hừ hừ: “Anh đang chửi em ngốc!” Lúc này Đường Hạo Tuấn thực sự kinh ngạc. 

Thật không ngờ, cô thực sự nhận ra được. 

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt của người đàn ông, mặt Tống Vy đỏ bừng lên: “Hay lắm, anh thật sự nói tôi ngốc, Đường Hạo Tuấn, anh thật quá đáng, tôi ngốc ở chỗ nào?” 

Đường Hạo Tuấn thấy cô mắt đỏ hoe, liền biết mình gây chuyện rồi, vội vàng bỏ máy tính trên đùi xuống, đứng dậy ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, anh sai rồi, anh đâu có nói em ngốc, anh chỉ bảo vợ anh ngây thơ dễ thương” 

“Ý anh là gì?” Tống Vy chớp mắt: “Sao anh cũng bảo em ngây thơ?” 

“Hả? Còn ai nói em vậy nữa à?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Có phải là Trần Châu Ánh không?” 

Tống Vy lắc đầu: “Không phải, là Kiều Phàm. Em hỏi anh ấy Trần Châu Ánh rốt cuộc đã tặng gì. Anh ấy không nói cho em, lại còn nói em trong sáng ngây thơ 

“Anh ta nói đúng đấy” Đường Hạo Tuấn nói. 

Tống Vy bĩu môi: “Em ngây thơ thì liên quan gì đến quà của Châu Ánh?” Cô không hiểu. 

Nhìn thấy cô vẫn chưa nghĩ tới mặt kia, Đường Hạo Tuấn bó tay, đành phải nói với cô: “Tối em sẽ biết, buổi tối anh sẽ lấy quà ra cho em xem, rồi em sẽ hiểu thôi, tại sao bọn anh lại bảo em ngây thơ” 

Tống Vy khinh khỉnh hừ một tiếng: “Em không thèm xem, mọi người không cho em xem, cũng không nói cho em biết, sự tò mò của em đã hết từ lâu rồi. Em không thèm xem thử các người dấu diếm nữa.” 

“Em thật sự không xem?" Đường Hạo Tuấn híp mắt. 

“Không!” Tống Vy kiên quyết đáp. Đường Hạo Tuấn cố ý trêu chọc cô: “Vậy nếu không xem thì tới lúc đó đừng hối hận” 

Nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh, lưng Tổng Vy hơi cứng lại: “Ý của anh là sao? Là thứ gì đó rất quan trọng à?” 

Đường Hạo Tuấn ừm hửm một tiếng. Đối với cô, có thể không, nhưng với anh thì có. 

Chỉ là anh không thể nói cho cô biết! 

Thấy Đường Hạo Tuấn không nói mà chỉ trả lời cô bằng một cái ừm hừm, Tống Vy càng thêm chắc chắn rằng mình nói đúng. Đó là một thứ gì đó rất quan trọng, vì vậy không thể không xem. Lỡ không xem thì chẳng phải về sau sẽ hối tiếc à. 

Nghĩ đến đây, Tống Vy cắn môi dưới: “Nếu anh đã nói là quan trọng như vậy, vậy được thôi, vậy buổi tối em miễn cưỡng xem xét một chút.” Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của cô, hai mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên, môi mỏng khẽ nhếch: “Được, em đừng hối hận” “Không hối hận, em không phải loại người như vậy” Tống Vy hơi nâng cằm. 

Dáng vẻ này của cô ấy trông rất dễ thương. Đường Hạo Tuấn không kìm được mà cắn nhẹ cằm cô: “Được rồi, buổi tối tắm rửa xong anh sẽ cho em xem” 

Trái tim Tống Vy lệch một nhịp: “Sau khi tắm xong?” Cô nhìn chằm chằm vào anh: “Sao tắm xong mới được xem?” Không hiểu sao trong lòng cô lại có dự cảm không lành. Cô bắt đầu cảm thấy có lẽ đó không phải là thứ gì hay ho. Bây giờ, cô hối hận thì có quá muộn không? Đường Hạo Tuấn đương nhiên nhìn ra vẻ chột dạ của cô, giả vờ nghiêm túc đáp: “Bởi vì sau khi tắm xong xem thì mới có ý nghĩa” “Là mỹ phẩm dưỡng da gì à?” Tống Vy trợn mắt bắt đầu hỏi dò. Nếu anh không nói cho cô biết, thì cô sẽ tự mình đoán ra. 

Lỡ đoán trúng thì sao?

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement