Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử

Advertisement
Diệp Thiếu Dương thấy cô khẩn trương như thế, vốn đang muốn trêu cô một hồi, thật sự không đành lòng thấy cô sốt ruột, cười cười nói: “Nói thật với em đi, mười hai kẻ đó, đều là hoạt tử nhân, chỉ là đại khái là bị dùng vu thuật gì giấu đi quỷ khí, bề ngoài nhìn không ra.”

Nhuế Lãnh Ngọc nhất thời ngây người, hoạt tử nhân, là một loại quỷ thi, chỉ là tương đối cấp thấp, nhưng dù sao không phải người sống. Diệp Thiếu Dương thân là pháp sư, thanh trừ quỷ thi, đó là thiên kinh địa nghĩa.

“Đúng vậy, có thể xuất hiện ở trong loại âm sào này, hẳn là sẽ không là người... Bản thân Dương Bân vốn cũng không phải người.” 

Nói đến đây, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Anh không phải nói trên người bọn họ không có quỷ khí sao, có thể là Dương Bân cố ý bảo bọn họ giả trang thành như vậy, làm anh không dám xuống tay, nhưng, anh là làm sao mà nhìn thấu?”

“Anh chưa nhìn thấu, nguyên thần của anh ở sau khi tiến vào trong cơ thể người đầu tiên, mới phát hiện hắn là một hoạt tử nhân.”

“Nói như vậy, trước đó anh là nhắm tới giết người?” Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày, “Diệp Thiếu Dương, anh điên rồi sao, anh nghĩ tới không, nếu hắn thật là người, vậy anh đã phạm phải sát nghiệt!” 

“Lúc ấy loại tình huống đó, anh cũng là không có lựa chọn, “

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, “Anh lúc ấy chỉ hai ý nghĩ, một cái là giết chết Dương Bân, một cái là... cứu em, anh nếu là không động thủ, cho dù em là giả vờ hôn mê, vậy chúng ta vẫn phải thua không thể nghi ngờ... Chỉ cần có thể cứu em, cho dù mười hai kẻ đó đều là người sống, anh cũng sẽ giết, cho dù toàn bộ tà vật nơi này đều là người sống, anh cũng sẽ giết!”

Diệp Thiếu Dương mỉm cười: “Ừm, anh nói như vậy, có phải có chút buồn nôn hay không?” 

Khóe miệng Nhuế Lãnh Ngọc khẽ giật một chút nói: “Về sau không cho phép anh như vậy, đi thôi.”

Qua Qua rốt cuộc tìm được cơ hội xen mồm nói: “Đúng vậy, mau đi thôi! Bọn họ ở bên ngoài có thể chờ sốt ruột rồi.”

Khi đi qua bên thân Tử Tịch Chi Thụ, Diệp Thiếu Dương vẽ một tấm Địa Hỏa Phù, dán ở trên thân cây sụp đổ, sau đó lấy ra một bao lưu hoàng rắc lên. 

Sau khi ngọn lửa cháy lên, ba người theo thông đạo rời khỏi.

Ở nửa đường, gặp được một con huyết linh ẩn núp ở chỗ góc, sau khi giải quyết, Diệp Thiếu Dương dứt khoát bảo Qua Qua lưu lại, ở trong tòa nhà điều tra, xem có tà vật còn sót lại hay không, bản thân và Nhuế Lãnh Ngọc cùng nhau đi ra.

Từ trong tòa nhà đi ra, Diệp Thiếu Dương dùng sức hít sâu. 

Bên ngoài không khí tươi mát, tầm mắt trống trải, vui sướng nói không nên lời.

“Cẩn thận!”

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên đẩy hắn ra, Diệp Thiếu Dương lảo đảo, một vật màu đen vừa lúc rơi xuống ở vị trí vừa rồi của hắn. 

Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ, kinh ngạc ngây ra tại chỗ:

Từ phía trên rơi xuống, không phải ám khí, cũng không phải cái gì khác, mà là một người!

Ky kỳ nhất là, người này sau khi ngã xuống đất, đã thành năm bảy mảnh, đem mặt sàn xi măng cũng đập nát, con mắt các thứ còn nát đầy đất, nhưng không có một chút máu nào, thân thể lại còn muốn bò lên. 

“Hoạt tử nhân!”

Diệp Thiếu Dương ngửi được trong phần thi thể thể sót lại phát ra thi khí, tiến lên ném một nắm vôi ở trên thân thể hoạt tử nhân, vôi hấp thu thi khí, lập tức biến thành màu đen.

Chờ thi khí bị hút khô, hoạt tử nhân này cũng thật sự chết. 

Trên lầu sao có thể có hoạt tử nhân rơi xuống?

Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau ngang đầu.

“Móa, ta không nhìn lầm chứ!” Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên, trên vách tường bóng loáng, thế mà có ba người nằm úp sấp, đều là bắt lấy ống dẫn nước xuống lộ trên tường bên ngoài đang bò. 

“Phành!” Một tiếng súng vang, có một bóng người rơi xuống.

Hai người bọn Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh, nhưng mà lần này rơi xuống không phải hoạt tử nhân, mà là một tấm da người, bên dưới không có xương cốt, chỉ có một vũng máu đen.

“Là huyết linh!” 

Nhuế Lãnh Ngọc ngửa đầu nhìn lại, thấy bên cạnh sân thượng tầng cao nhất, một bóng người nằm úp sấp ở nơi đó, bởi vì tầng quá cao, căn bản không nhìn thấy bên trên là ai.

“Này, ai thế, tôi là Lãnh Ngọc!”

Qua vài giây, bên trên vang lên thanh âm Tạ Vũ Tình: “Lãnh Ngọc, em không sao chứ, Thiếu Dương đâu!” 

Nhuế Lãnh Ngọc dùng cánh tay thúc Diệp Thiếu Dương một cái: “Người ta quan tâm anh đó, anh trả lời một lần đi.”

Bởi vì hai người đứng ở trong cái bóng phía dưới tòa nhà, từ mái nhà nhìn xuống, cái gì cũng không nhìn thấy. Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài vài bước, đứng ở dưới ánh trăng, nhìn lên bên trên, la lớn: “Tôi ở đây, chuyện này là thế nào!”

“Cậu đến phía đông, cậu tới là biết!” 

“Bên kia là đông à?” Diệp Thiếu Dương gãi đầu.

Nhuế Lãnh Ngọc đã hướng bên kia tòa nhà đi đến.

Diệp Thiếu Dương vội vàng đi qua theo. 

Đi mãi đến cùng một mặt lối vào đối diện kia, hai người nhất thời ngây người:

Dưới lầu một đám người đông nghìn nghịt, ít nhất có mấy chục người, chen chúc cùng một chỗ, mỗi người đều ngẩng đầu nhìn lên trên không.

Có một số nhìn không khác với người, nhưng cong lưng, hướng chân tường phun khí đen, chỗ chân tường giống như trói một cây đèn huỳnh quang ở trên, sáng lên ánh đỏ. 

Diệp Thiếu Dương vừa thấy là biết, đây là mình lúc trước ở chân tường quét nước chát, bố trí thành Ngũ Đinh Thính Pháp Trận, bị âm khí kích phát, hình thành kết giới.

Những tà vật này đang dùng tu vi bản thân ăn mòn kết giới, có một chỗ linh quang đã rất mỏng manh, có tà vật không ngừng trèo lên.

“Nhiều tà vật như vậy!” 

Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền muốn rút kiếm lao tới, xung phong một lần nữa.

Nhuế Lãnh Ngọc giữ chặt hắn nói: “Anh điên rồi à, anh nhìn không ra sao, trong đó có rất nhiều người là nhân loại, tám phần là thủ hạ của Dương Bân cùng giáo đồ bị Linh tu hội tẩy não, cố ý hỗn tạp cùng một chỗ như vậy, để chúng ta không dám xuống tay!”

Diệp Thiếu Dương nhìn quét qua, đúng là vậy, trừ mấy kẻ đứng trước nhất hướng chân tường phun khí, những kẻ phía sau đều chất đống cùng một chỗ, có người mặc chế phục nhà xưởng, có kẻ mặc quần áo bảo vệ, còn có một số nam nữ trang phục công trình sư, thành phần tri thức, chỉ nhìn qua thế này, căn bản không phân biệt được ai là người, ai là tà vật. 

“Đây là âm mưu của Linh tu hội?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

“Hẳn là hậu thủ của Dương Bân.”

“Tiền thủ cũng không còn, còn cần hậu thủ làm cái gì!” Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, đề nghị: “Nói cho bọn họ, lão đại bọn họ đã chết, bọn họ sẽ đầu hàng hay không?” 

Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn, “Bọn họ là giáo đồ từng bị tẩy não, không phải dùng tiền thu mua, anh nói như vậy, sẽ càng kích phát ý muốn báo thù của bọn họ.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, có chút khó xử nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Nhuế Lãnh Ngọc chỉ chỉ phía trên, thấy trên mặt tường treo một sợi dây thừng, từ trên sân thượng tầng cao nhất buông xuống, vài người nằm úp sấp bên cạnh, là đám người Tạ Vũ Tình. 

Diệp Thiếu Dương giật mình, trách không được những người này và tà vật đều tụ tập ở đây, thì ra là bị bọn họ đưa tới.

“Chúng ta đi lên trước, hội hợp với bọn họ rồi nói sau!”

Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, theo chân tường chạy lên. Những tà vật kia phát hiện cô, nhất thời kêu gào, có mấy kẻ tu vi mạnh, từ chỗ kết giới mỏng manh mạnh mẽ đột tiến, bổ nhào lên. 

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement