Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử

Advertisement
Diệp Thiếu Dương mở ra rương hành lý, đem thứ dễ dàng mang theo cất vào ba lô và đai lưng, sau đó thay một bộ quần áo, đột nhiên nghĩ đến di động của mình còn ở trong túi quần áo, vội vàng lấy ra xem, màn hình không sáng, ấn như thế nào cũng không có phản ứng.

Mẹ cái chim! Đây chính là Iphone mấy ngàn tệ nha! Tuy là Chu Tĩnh Như tặng, nhưng tiền cũng đã tiêu rồi, vừa nghĩ đến món đồ mấy ngàn tệ bị nước ngâm hỏng, Diệp Thiếu Dương đau lòng đến mức muốn đập đầu vào thương, bị thương mạo hiểm thiếu chút nữa chết đều không có gì, mấu chốt là tiền!

“Mẹ kiếp, nếu để lão tử biết là ai làm, thế nào cũng phải khiến ngươi đền lão tử hai cái di động mới xong!” Diệp Thiếu Dương ở trong lòng âm thầm lập trọng thệ. 

Di động không thể dùng, còn có một điều làm hắn phiền não chính là mất đi liên hệ với bên ngoài, vốn hẹn sau khi lên đảo liên hệ với Nhuế Lãnh Ngọc, chờ nàng tới, hiện tại không có cách nào nói cho nàng, điều này làm Diệp Thiếu Dương có chút phiền, tính sau khi gặp được Tứ Bảo lại nghĩ biện pháp.

Ngồi ở trên giường thổ nạp một chu thiên, Diệp Thiếu Dương lúc này mới ra khỏi cửa, tìm kiếm cái gọi là phòng thứ mười ba chữ Huyền.

Ngay tại một hàng phía sau phòng mình, Diệp Thiếu Dương mò được trình tự, vừa mới vòng qua, liền nhìn thấy ngoài cửa gian phòng mười ba có hai tiểu sa di đứng, một trái một phải, hai người đều tự cầm một quyển sách đọc, cửa phòng đang đóng. 

Đã có người gác, vậy tám phần chính là phòng của Tứ Bảo.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, chưa trực tiếp đi qua, mà là từ sau phòng vòng qua, đếm tới cái cửa sổ thứ mười ba, bắt lấy lan can cửa sổ, hạ thấp người hướng bên trong nhìn vào.

Một tên đầu trọc lốc đang ngồi ở trên giường, trong tay cũng đang cầm một quyển sách đọc. 

Đầu Diệp Thiếu Dương chặn ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, đầu trọc ngẩng đầu, hướng cửa sổ nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hai tay Diệp Thiếu Dương bám vào trên lan can, hướng hắn cười lên. 

“Ngồi tù cảm giác thế nào?”

Tứ Bảo cũng nhếch miệng cười nói: “Cậu cuối cùng đã tới.”

Không có bất cứ lời thừa thãi nào, Diệp Thiếu Dương chỉ bĩu môi nói: “Ra đi.” 

Tứ Bảo đem kinh thư trực tiếp ném, nhảy xuống giường, duỗi cái lưng mỏi.

Hắn đã rất nhiều ngày chưa ra khỏi cửa, một ngày ba bữa có người đưa, đi vệ sinh mà nói: trong phòng cũng có buồng vệ sinh, hắn không ra, chỉ là đang đợi Diệp Thiếu Dương, chờ hắn đến nói một tiếng với mình “ra đi”, về phần đi làm gì, ngược lại cũng không quan trọng.

“Này, cậu như thế nào mới có thể đi ra?” Diệp Thiếu Dương hỏi, “Cậu nếu không có tiện, tôi đem hai người trông cửa đánh ngã trước?” Diệp Thiếu Dương hỏi. 

“Tốn công làm gì.” Tứ Bảo sửa sang lại áo cà sa một phen, đem túi đeo lên, trực tiếp đi qua đem cửa mở ra.

Hai tiểu sa di nhìn hắn một cái, lại tiếp tục đọc sách.

Một người trong đó nói: “Sư thúc, ngươi nghĩ rõ ràng chưa.” 

“Rõ rồi.” Tứ Bảo nói.

Hai người cũng không ngăn hắn, một người trong đó còn ngáp một cái nói: “Vậy chúng ta cũng không cần trông tiếp nữa, dù sao tất cả mong sư thúc cân nhắc rõ ràng, ngày sau đừng phải hối hận.”

Tứ Bảo không quay đầu lại đi xa, vòng qua ngõ nhỏ, tới trước mặt Diệp Thiếu Dương đang trợn mắt há hốc mồm. 

“Cậu... cứ đi ra như vậy?” Diệp Thiếu Dương rất giật mình: “Bọn họ vì sao không ngăn cậu?”

“Bọn họ vì sao phải cản tôi, bọn họ căn bản là không cản được tôi.”

“Vậy vì sao đem cậu nhốt ở trong phòng lâu như vậy?” 

Tứ Bảo cười nói: “Bọn họ trông tôi, là xuất phát từ môn quy, tôi không thể rời phòng, không có nghĩa là tôi không có biện pháp rời khỏi, chỉ là vì cậu chưa tới, có một số việc một mình tôi không xử lý được, cho nên đang đợi cậu mà thôi, bây giờ cậu đã đến, tôi không ra còn chờ cái gì.”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng có chút rõ ràng nói: “Ý tứ chính là nói: bọn họ ở đây trông cậu, chỉ là một loại trên danh nghĩa, cậu thật muốn đi, bọn họ cũng không ngăn trở?”

“Đúng rồi, đối phó đệ tử pháp lực cao cường trong môn, Ngũ Đài Sơn chúng tôi luôn luôn đều là như thế này, tương tự cổ đại quy định phạm vi hoạt động, vòng một chỗ cho cậu, cậu muốn đi, cũng không có ai ngăn trở, dù sao chính cậu nghĩ cho kỹ, đi rồi chẳng khác nào trái với vòng cấm xử phạt, có hậu quả gì tự gánh vác.” 

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, ánh mắt đột nhiên dừng ở trên mặt hắn: “Vậy cậu sẽ có xử phạt gì?”

“Trái với môn quy nghiêm trọng, diện bích mười năm đi.”

“Cái gì!” 

“Cũng chỉ là nói một chút mà thôi.” Tứ Bảo nhún vai: “Tôi nói như thế nào cũng là đệ tử của phương trượng trước, sao có thể thực làm gì tôi.”

“Phương trượng trước... Sư phụ cậu đã chết?”

“Sư phụ cậu mới chết!” Tứ Bảo hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Sư phụ tôi muốn ngộ đạo, đi cấm địa Ngũ Đài Sơn, nói là trong mấy năm không thể xuống núi, không thể xử lý công việc, cho nên đem chức phương trượng nhường ra, phương trượng hiện tại, là sư thúc Tiêu Diêu Phi của tôi.” 

“Chính là soái ca kia à, tôi lúc trước từng gặp.” Diệp Thiếu Dương nói.

“Ừm, là rất đẹp trai.”

“Tiêu Diêu Phi... Cái này tính là gì, pháp hiệu hay là tên tục?” 

“Pháp hiệu của tục gia đệ tử, hắn là lấy thân phận tục gia đệ tử vào Ngũ Đài Sơn, gần đây sau khi lên làm phương trượng, mới quy y, pháp hiệu Minh Huệ.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lông mày lập tức nhíu lại: “Ngũ Đài Sơn các cậu nhiều trưởng lão hàng chữ Minh như vậy, sao cuối cùng chọn một tục gia đệ tử làm phương trượng?”

Tứ Bảo nói: “Hắn là tục gia đệ tử, nhưng không phải nói là không tu phật, hắn tu là hồng trần chi đạo, cho nên một mực không xuất gia.” 

“Hồng trần chi đạo, không lẽ cưới vợ sinh con? Người này thật ra rất đẹp trai, tìm lão bà hẳn là không có vấn đề...”

Tứ Bảo trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Nghĩ cái gì thế! Hồng trần chi đạo, thì nhất định có liên quan với tình yêu sao?”

“Bằng không thì sao?” 

“Lười nói cái này với cậu, cậu lại không hiểu cảm tình.” Tứ Bảo hơi ngửa đầu, khóe miệng hiện lên một cái mỉm cười thâm thúy.

Diệp Thiếu Dương nhìn cái đầu trọc cực lớn cùng áo cà sa trên người hắn, khóe miệng giật giật nói: “Nói đứng đắn, cậu còn chưa trả lời tôi, Tiêu Diêu Phi gì kia, là như thế nào lên làm phương trượng, sẽ không là vì bộ dạng đẹp trai chứ?”

Tứ Bảo nói: “Hắn tu hành đã mấy chục năm, thiền tâm thông thấu, vượt xa mọi đệ tử.” 

Diệp Thiếu Dương có chút khó hiểu hỏi: “Cái này nhìn thế nào?”

“Tôi chỉ nói một sự kiện, hắn tu Bế Khẩu Thiền, tu hai mươi ba năm, chưa từng mở miệng nói một câu, chỉ bằng một điểm này, ai có thể so được?”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên nhớ tới khi gặp mặt Tiêu Diêu Phi, hắn nói chuyện không cử động miệng, thanh âm là từ trong bụng phát ra, lúc này mới hiểu là bởi tu luyện Bế Khẩu Thiền... 

“Vậy hắn là làm sao nói chuyện, chẳng lẽ thật sự có nói bằng bụng thứ đó?” Diệp Thiếu Dương không dám tin tưởng.

Tứ Bảo nói: “Nào có cái gì nói bằng bụng, cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi. Đó là một linh phó của hắn, tâm ý tương thông với hắn, đi theo bên người, có thể thay hắn đem lời nói ra.”

Như vậy cũng được? 

Diệp Thiếu Dương giật mình nói: “Vậy cái này tính là tu hành gì, tôi cũng có thể cho Qua Qua thay tôi nói chuyện, dù sao giống với chính mình nói chuyện.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement