Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử

Advertisement
Ngẩng đầu nhìn Đạo Phong nói: “Ngươi xem xem, trên thuyền này chỉ có sáu người chúng ta, đều là người trong nhà phải không, ngươi dứt khoát đừng làm cái gì cốc chủ, ta cũng không đi học nữa, ngươi mang theo vợ ngươi, ta mang theo... Ừm, người có khả năng là vợ tương lai của ta, cùng nhau về Mao Sơn, trồng chút rau chút hoa, thoái ẩn giang hồ, vui vẻ bao nhiêu chứ.”

Lắc lắc tay Thanh Vân Tử nói: “Sư phụ mau khuyên nhủ hắn!”

Khóe miệng Thanh Vân Tử lộ ra một tia cười khổ nói: “Ta là muốn khuyên hắn, đáng tiếc, hữu tâm vô lực.” 

“Sư phụ lời này có ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương ý thức được một tia không đúng: “Ồ, sư phụ tay người thật lạnh!”

Đạo Phong xông lên một bước, bắt lấy tay Thanh Vân Tử, dùng sức nắm, kết quả “củ lạc” trong tay lão rơi trong khoang thuyền.

Đó căn bản không phải củ lạc, mà là viên thuốc xanh mơn mởn. 

Diệp Thiếu Dương nhặt lên một viên, ngửi một phen, nhất thời cả người run lên, Hoàn Hồn Tán!

Cái gọi là Hoàn Hồn Tán, căn bản là không thể hoàn hồn, là một loại đan dược kéo dài tính mạng, có thể khóa dương khí người ta, nhưng cũng chỉ là duy trì thêm một đoạn thời gian mà thôi, vì là để người ta có cơ hội dặn dò hậu sự.

“Ta là sợ mình không chống đỡ được, cho nên... đã dùng một viên.” 

Diệp Thiếu Dương lúc này mới phát hiện, sắc mặt Thanh Vân Tử trắng bệch một cách kỳ lạ, trước đó còn tưởng rằng là bởi bị thương, hiện tại mới biết được...

Thanh âm của hắn, nghe cũng mang theo vài phần run rẩy.

“Sư phụ, người có thể mà, người đừng làm con sợ, đừng dọa con nha!” Hai chân Diệp Thiếu Dương như nhũn ra, căn bản đứng không nổi, chỉ có thể quỳ gối trước mặt Thanh Vân Tử. 

Thanh Vân Tử vô lực lắc đầu, khẽ quay sang hướng bắc nói: “Quỷ Kim Dương tinh đã rơi, vô lực cứu vãn rồi.”

Một tay cầm lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương nói: “Đứa nhỏ ngốc, điềm báo cái chết của Quỷ Kim Dương, ứng không phải Vô Cực thiên sư, là vi sư ta.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời bị dọa hồn phi thiên ngoại, trong đầu đột nhiên xẹt qua một dòng điện, Vô Cực thiên sư tuy tu thành chính quả, nhưng dù sao cũng là tà linh. Quỷ Kim Dương tinh chiếu ứng là người của giới pháp thuật, sao có khả năng chiếu ứng ở trên thân một tà linh! 

Thanh Vân Tử kéo một tay của mỗi người bọn họ nói: “Gặp nhau đều là duyên, duyên hết chớ cưỡng cầu. Ta sớm đã biết có một ngày này, các ngươi cũng không cần bi thương.”

“Rất nhiều lão già trước khi chết, đều phải chiếu cố một phen đối với hậu nhân, ta lại không có gì phải chiếu cố, cuộc đời các ngươi, ta nhìn không thấu, nhưng ta tin tưởng các ngươi... Bởi vì các ngươi là đồ đệ của ta, cả đời này ta cũng không dạy các ngươi cái gì. Chỉ có một điểm, các ngươi cũng hiểu.”

Thanh Vân Tử rút về một bàn tay, đặt ở vị trí ngực mình: “Bất cứ chuyện gì, do tâm mà làm, chỉ một câu này.” 

Diệp Thiếu Dương cầm lấy tay Thanh Vân Tử, dùng sức lắc đầu, hất ra hai hàng nước mắt. “Sư phụ sẽ không chết, người có thể làm quỷ thi, cho dù thân thể bị hủy, hồn phách người cũng có thể ở lại nhân gian!”

“Đánh rắm! Vi sư tuy cả đời không đứng đắn, nhưng dù sao cũng là đạo sĩ, sao có thể làm loại việc làm trái thiên đạo này, ta sau khi chết không làm âm thần, chỉ nguyện luân hồi. Ta cả đời này tích lũy không ít âm đức, kiếp sau nói không chừng đầu thai thổ hào, hắc hắc, các ngươi nếu ai ngăn ta phát tài, ta con mẹ nó sẽ không nhận tên đồ đệ đó!”

“Không, không không!” Diệp Thiếu Dương kêu to. 

“Ngươi câm miệng!” Đạo Phong hiếm thấy hướng hắn rống lên một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt Thanh Vân Tử, không khóc, nhưng vẻ mặt đau thương đến cực điểm.

“Sư phụ, người còn có gì muốn dặn dò?”

“Không có, ta cả đời này, thu các ngươi một đôi kỳ quái này làm đồ đệ, cũng là không ai bằng rồi, cứ như vậy đi.” Thanh Vân Tử bĩu môi: “Ồ đúng rồi, Khâm Chương ngươi lại đây.” 

Tô Khâm Chương sớm đã khóc thành lệ nhân, theo boong thuyền bò qua, quỳ gối bên cạnh Diệp Thiếu Dương.

Thanh Vân Tử nói: “Ngươi không giống với bọn họ, các ngươi đi không phải một con đường, ngươi có tuệ căn, sau khi về núi, bế quan tu luyện pháp thuật ta truyền thụ ngươi, sau khi tiểu thành, có thể thu môn đồ rộng rãi, Mao Sơn trước kia quá thanh tĩnh, về sau không thể thanh tĩnh như vậy nữa.

Mao Sơn về sau do ngươi chủ trì, nhưng vị trí chưởng môn, cần Thiếu Dương đảm đương, ngươi có ý kiến không?” 

Tô Khâm Chương liều mạng lắc đầu: “Đồ nhi lĩnh mệnh, cả đời chỉ làm quân tốt trước ngựa hai vị sư huynh!”

Thanh Vân Tử gật đầu nói: “Đạo Phong ngươi không cần quản, hắn tương lai mặc kệ làm cái gì, ngươi chỉ không nghe không hỏi là được, tên của hắn, vĩnh viễn không thể vào danh sách Mao Sơn.” Ánh mắt dừng ở trên mặt Đạo Phong: “Vi sư làm như vậy, ngươi hiểu thâm ý hay không?”

Đạo Phong cúi đầu gật đầu. 

Thanh Vân Tử siết chặt tay hắn: “Nhưng ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là đệ tử của ta, vi sư chưa từng hối hận thu ngươi làm đồ đệ, nếu để vi sư chọn lại một lần nữa, một ngàn lần! Ta vẫn sẽ đưa ngươi đi. Mấy năm nay ngươi không ở bên ta, vi sư rất cô độc, rất nhớ ngươi.”

Trong nháy mắt, trong lòng Đạo Phong nhớ tới rất nhiều chuyện, hai tay hắn ôm đầu, dùng sức giật tóc của mình, kìm nén cảm xúc trong lòng.

“Về phần tiểu súc sinh ngươi!” Thanh Vân Tử trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái: “Chỉ có một câu - ngươi con mẹ nó nín khóc đi được không?” 

Diệp Thiếu Dương cực lực nhịn xuống bi thương, lau nước mắt nói: “Sư phụ người dặn dò đi.”

“Nói rồi nha, chính là bảo ngươi nín khóc, khóc lòng ta phiền!” Thanh Vân Tử trợn mắt trắng dã.

Cũng sắp chết rồi, vẫn không đứng đắn như vậy. 

Diệp Thiếu Dương rất muốn cười, lại cười không nổi.

“Ồ đúng rồi, Khâm Chương, chuyện ta đáp ứng Mã Diện thằng nhãi đó, không thể hoàn thành, chỉ có ngươi đi làm thay, hầu hạ bọn họ cho tốt, cái quan hệ này vẫn cần duy trì.”

Thanh Vân Tử hít sâu một hơi, nhìn bầu trời nói: “Trước khi chết, còn đoạt nổi bật một phen, mang đi một nhân vật trâu bò, đáng giá đáng giá.” 

Nói xong, cười to mấy tiếng, nói với Diệp Thiếu Dương: “Cho ta một nắm lạc, túi bên trái.”

Diệp Thiếu Dương run run từ trong túi của lão lấy ra củ lạc - lần này là lạc thật, không phải Hoàn Hồn Tán, gắp ba hạt, nhét vào trong miệng lão.

Thanh Vân Tử ngậm ở trong miệng, dùng sức nhai một cái, nhắm mắt lại, nằm xuống, lẩm bẩm: “Ta hồi ức một chút thời điểm trẻ tuổi làm những việc hoang đường kia, các ngươi đừng quấy nhiễu ta...” 

Đám người Diệp Thiếu Dương tuy bi thương đến cực điểm, nghe xong lời này, cũng chỉ đành quỳ gối một bên không dám động đậy, đem thời gian cuối cùng này để lại cho bản thân lão.

Nhuế Lãnh Ngọc dời đến bên người Diệp Thiếu Dương, nắm chặt tay hắn.

Dương Cung Tử ngồi ở giữa Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong, hai tay phân biệt đặt lên trên vai hai người. 

Ba giao nhân chèo thuyền cũng chịu không khí cảm nhiễm, vẻ mặt đau thương, chỉ để ý đẩy thuyền đi, không ai dám nói chuyện.

Không biết qua bao lâu, một con hải âu từ trên thuyền bay qua, ở đầu thuyền dừng lại nghỉ ngơi một hồi, kêu to một tiếng, bay đi.

Dương Cung Tử lòng có nghi ngờ, tiến lên thăm dò hơi thở của Thanh Vân Tử, lặng lẽ nói: “Đã đi rồi!” 

“Không có khả năng!!”

Diệp Thiếu Dương xông qua, luống cuống tay chân kiểm tra hơi thở và nhịp tim, tính cả mạch đập, nghe thấy Dương Cung Tử nói: “Sư phụ nhất định là không muốn để các ngươi nhìn thấy hồn phách của ông ấy, miễn cho các ngươi muốn giữ ông ấy lại, cho nên hồn phách lặng lẽ rời đi...”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement