Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử

Advertisement
Thanh Vân Tử nghĩ nghĩ, lại nói: “Để sau này ta đi tìm phụ thân ngươi, hỏi hắn có lời gì nói với ngươi, lại báo mộng chuyển lời cho ngươi.”

Diệp Thiếu Dương một lần nữa hướng mọi người bái tạ, dẫn Chanh Tử cùng nhau rời khỏi, lưu luyến không rời đi ra khỏi Luân Hồi ti, nghe thấy thanh âm Từ Văn Trường: “Lão Thanh, ngươi lớn nhỏ cũng là cấp bậc ti chủ, ngươi đi Lại Trị ti đưa tin, bảo bọn họ phân phối một tòa phủ đệ cho ngươi, rồi lại xử lý thủ tục...”

“Việc này không vội, không vội, ba thiếu một! Không đúng, mọi người cùng đi, đi đi, chỗ đó của ta còn có Quế Hoa Tửu...” Là thanh âm của ma bài bạc Mã Diện. 

Sau đó một đám người cười vang rời đi.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ, có đám bạn xấu này bầu bạn, sư phụ hẳn là không tịch mịch nhỉ?

Theo Chanh Tử cùng nhau trở lại Thiên Tử Điện, Diệp Thiếu Dương biết được Thôi phủ quân cũng âm thầm bỏ sức, muốn đi cảm ơn hắn, nhưng cửa chưa vào, Thôi phủ quân đã phái người ra truyền lời, bảo hắn không cần đa lễ, trực tiếp về dương gian đi xử lý tang sự. 

Chanh Tử vốn muốn đi cùng hắn, Diệp Thiếu Dương bảo nàng để lại, nàng dù sao cũng là âm thần Thiên Tử Điện, cứ luôn đi dương gian cũng không thích hợp, nói hôm tang lễ lại gọi nàng, vì thế từ biệt.

Một mình Diệp Thiếu Dương ra khỏi phong đô thành, đi ngang qua dưới cửa thành, vài tên thủ vệ đều hành lễ, miệng nói “Tiểu thiên sư”.

Diệp Thiếu Dương rất kỳ quái, không hiểu cái xưng hô “Tiểu thiên sư” này là làm sao lưu hành, bởi vì mình tuổi còn nhỏ, hay là dùng để phân biệt với sư phụ? 

Còn chưa tới vị trí Chanh Tử nói, Đạo Phong đã đi lên đón.

Diệp Thiếu Dương vốn đang muốn lừa hắn một chút, nhưng Đạo Phong liếc một cái, từ trong biểu cảm của hắn đã nhìn ra chân tướng.

Diệp Thiếu Dương đành phải đem kết quả nói một lần, sau đó đem ngọc của hắn trả lại cho hắn, có chút trách cứ nói: “Trước đó ngươi vì sao không cho ta đi âm khuyên sư phụ, chính ngươi lại tới, ngươi lúc ấy đã xác định muốn tự mình đến?” 

Đạo Phong nói: “Không sai.”

“Nhưng thân phận của ngươi, không vào được thành Phong Đô.”

“Xông vào là được.” Đạo Phong liếc hắn một cái nói: “Ta là sợ ngươi bất thành, thất vọng mà về, càng sợ ngươi ngăn ta.” 

“Ngăn cản ngươi cái gì?”

“Nếu là khuyên bảo sư phụ không được, ta là tính mạnh mẽ dẫn ông đi Phong Chi Cốc.”

Diệp Thiếu Dương giật mình. “Đạo Phong, ngươi điên rồi!” 

“Ta có khi nào bình thường?”

Đạo Phong túm cổ áo hắn, tay kia làm phép phá vỡ hư không, trực tiếp chui vào, khi sắp đến nhân gian đem hắn ném một phát, trở lại trong thân thể của hắn, bản thân lại tung người bay đi, đuổi theo xe tang phía trước chở di thể Thanh Vân Tử.

Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn tỉnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không dám hỏi, sợ hắn thất bại. 

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, vẻ mặt bi thương lắc lắc đầu.

Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc lộp bộp một cái, thở dài nói: “Cố hết sức là được rồi.”

“Anh rất khó chịu, ôm anh một cái đi.” 

Diệp Thiếu Dương dang hai tay, tiến vào trong lòng nàng, đầu ở trước ngực nàng cọ qua cọ lại.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn tài xế phía trước nghiêm túc lái xe một cái, mặt có chút đỏ, đành phải hướng cửa xe nằm nằm, tiến vào góc độ tài xế không thể từ gương chiếu hậu nhìn thấy, sau đó vừa nhẫn nại loại thân thiết này của Diệp Thiếu Dương, vừa an ủi hắn.

Nhưng, theo loại cảm giác tay Diệp Thiếu Dương ở trên lưng nàng trượt đi, Nhuế Lãnh Ngọc càng lúc càng cảm thấy không thích hợp, mạnh mẽ đem đầu hắn đẩy ra. 

“A...” Diệp Thiếu Dương không nhịn được cười lên.

Nhuế Lãnh Ngọc biết mắc mưu, nhất thời mặt đỏ bừng, cả giận nói: “Cái quỷ gì!”

Diệp Thiếu Dương nắm tay nàng, đem chân tướng nói một lần. 

“Hưởng thụ đãi ngộ ti chủ, còn không vất vả, chỉ là du ngoạn khắp nơi, em cũng có chút hâm mộ.”

Biết được Thanh Vân Tử ở lại âm ty, Nhuế Lãnh Ngọc cũng rất vui vẻ, một đám mây đen thật lớn ở trong lòng cũng bắt đầu tiêu tán, trong giây lát nghĩ đến cái gì, lạnh lùng nói: “Thì ra anh vừa rồi giả dạng làm như vậy, là cố ý chiếm tiện nghi em!”

Nói xong muốn đi đánh hắn. 

Diệp Thiếu Dương nắm tay nàng, vành mắt bắt đầu đỏ lên.

“Anh còn giả vờ à!”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu. 

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn vẻ mặt hắn không giống như là giả bộ nói: “Sư phụ cũng ở lại âm ty rồi, anh nên vui cho ông ấy mới đúng.”

“Anh là vui cho ông ấy.” Diệp Thiếu Dương nói, “Nhưng vẫn có chút khổ sở, dù sao ông ấy là đã chết, nói như thế nào đây... Loại cảm giác này, là khác với người sống, cuộc đời ông ấy làm Thanh Vân Tử đã kết thúc, tương lai ông ấy là chân linh thiên sư. Dù sao cũng là người quỷ chẳng chung đường.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em hiểu loại cảm giác này của anh, chẳng qua hai người là người với quỷ, nhưng vĩnh viễn sẽ không ‘chẳng chung đường’, bởi vì ông là sư phụ của anh.” 

Diệp Thiếu Dương nặng nề gật gật đầu, nắm tay Nhuế Lãnh Ngọc, trấn an cười, “Cảm ơn em, luôn làm bạn ở bên anh. Để anh ôm em một cái đi, an ủi anh chút nữa.”

Hắn không nói một câu cuối cùng còn tốt.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe thấy một câu cuối cùng của hắn, lập tức hiểu hắn lại muốn chiếm tiện nghi, tức giận đem hắn đẩy tới một bên. 

Một ngày sau, trở lại Mao Sơn.

Bởi vì Tô Khâm Chương thông báo trước, linh đường đã bố trí xong, nhưng chỉ có đệ tử nhập môn ba năm trở lên mới có tư cách để tang.

Vốn Diệp Thiếu Dương cảm thấy ngay cả đạo tràng cũng miễn - làm đàn tràng là vì cầu phúc cho người chết, có thể để hồn phách tiêu trừ một ít nghiệp lực, phục tùng luân hồi. Nghĩ đến Thanh Vân Tử đã thành âm thần, lúc này nhắm chừng đang cùng các vị thần bọn Mã Diện lắc xúc xắc đổ bài cửu, nào còn có nghiệp lực gì cần tiêu trừ. 

Nhưng Tô Khâm Chương kiên trì muốn làm đàn tràng, cho rằng là một loại hành vi ký thác niềm thương nhớ cho người còn sống, Thanh Vân Tử đột nhiên lìa trần, nếu một chút lễ nghi cũng không có mà nói, các ngoại môn đệ tử kia không chỗ phát tiết cảm xúc bi thương, sẽ chỉ càng thêm cảm thấy hoảng hốt.

Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút, cũng cảm thấy nói có đạo lý, vì thế bảo hắn đi xử lý.

Lẽ ra lấy địa vị của Thanh Vân Tử ở giới pháp thuật, tang lễ của lão, chưởng môn hoặc đại biểu tất cả môn phái đều nên tới tham gia, nhưng thứ nhất Thanh Vân Tử dặn dò tang lễ giản lược, thứ hai hai bên mới vừa ở Huyền Không quan đánh một trận, Diệp Thiếu Dương cũng không có tâm tình thông báo bọn họ, vì thế tang lễ cũng chỉ tiến hành ở nội bộ Mao Sơn. 

Trừ mấy chục ngoại môn đệ tử còn chưa xuất sư, duy nhất chạy vội về chịu tang chính là lão Quách, ở trước quan tài khóc phải nói là thê thảm, về sau biết được Thanh Vân Tử ở âm phủ làm quan, cảm xúc lúc này mới dịu đi một chút.

Làm đệ tử đích truyền duy nhất, tang lễ do Diệp Thiếu Dương tự mình chủ trì, về phần mọi thứ khác, đều là Tô Khâm Chương đến xử lý, thẳng đến khi hạ táng.

Đạo Phong bảo Dương Cung Tử và Trần Lộ cùng nhau về Phong Chi Cốc, bản thân lưu lại, cũng không thấy người đâu, chỉ ở thời điểm hạ táng, một mình đứng ở trên ngọn núi nơi xa, yên lặng nhìn bên này, mắt tiễn di thể sư phụ hạ táng. 

Lễ tang vốn là chỉ có đệ tử Mao Sơn tham gia, kết quả cũng không biết là đệ tử nào để lộ tin tức, vô số thôn dân vùng lân cận khóc sướt mướt, một đường đưa tiễn.

Những người đó đều là sơn dân thuần phác, thường xuyên lên núi thắp hương, tìm Thanh Vân Tử tính mệnh, giải mộng, Thanh Vân Tử qua đời, đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là tín ngưỡng sụp đổ, những người này khóc so với Mao Sơn đệ tử còn dữ hơn. Diệp Thiếu Dương thấy, cũng cảm động không thôi.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement