Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử

Advertisement
”Bởi vì ta mặc trang phục màu tím, chủ thượng có bốn thị nữ: Thanh, Tử, Hoàng, Lan, bốn tỷ muội chúng ta sinh ra cùng một lúc cho nên mới dùng màu sắc khác nhau để còn phân biệt.”

“Ơ, là vậy à, vậy em còn tên nào khác hay không, cái tên A Tử này làm ta có chút khó chịu, luôn có cảm giác mình giống như Kiều Phong vậy…”

“Kiều Phong là ai?”

Diệp Thiếu Dương trả lời: “Nhìn là biết em chưa có xem Thiên Long Bát Bộ, Kiều Phong là một đại hiệp, vợ của hắn chết rồi, cô em vợ luôn đi cùng với hắn tên là A Tử.”

A Tử không hiểu gãi đầu một cái, “Nghiêm túc mà nói, vậy thì chủ thượng chính là tỷ tỷ của ta…”

Diệp Thiếu Dương lập tức câm nín, mình nói bậy nói bạ, lại chiếm tiện nghi của Tiểu Cửu.

“À đúng rồi, em nói còn ba vị thị nữ kia tên gì?”

“Giống như ta, mệnh danh bằng màu sắc của trang phục, A Thanh, A Lan, còn có A Hoàng.”

A Hoàng… Trước mắt Diệp Thiếu Dương lập tức hiện ra hình bóng của một con… chó vàng.

“Chủ nhân đừng hỏi nữa, đi nhanh lên, vượt qua ngọn núi này là tới Giới Hà, chúng ta nhanh đi giúp chủ thượng.”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng một tiếng, thi triển Lăng Không Bộ của Mao Sơn, tăng tốc lên núi.

Học viện ngoại ngữ Thạch Thành.

Đám người Nhuế Lãnh Ngọc vẫn còn ở giữa hoa viên, mở rộng phạm vi để tìm kiếm khối Huyền Thạch kia.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng hiểu pháp thuật phương Tây, nghe ngóng thuộc tính của Huyền Thạch và định lý của trận số từ Hạng Tiểu Vũ, tự mình kiểm tra thử, kết quả giống như y, có thể cảm giác được sự tồn tại của Huyền Thạch, thậm chí ngay cả vị trí cũng có thể xác định được, dựa theo vị trí này, Huyền Thạch đáng lẽ đã sớm bị đào lên, nói cách khác, nếu như Huyền Thạch có ở đây, thì hẳn là đã sớm bị treo lơ lửng.

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn vị trí rỗng tuếch đáng lẽ phải có Huyền Thạch kia, không nhịn được đưa tay sờ một cái, xác thực không có gì cả, kinh ngạc ngẩn người.

Tâm tư cô vốn nhanh nhẹn, nhưng lúc này cũng hoàn toàn mấy hết chủ ý.

Hạng Tiểu Vũ cũng như thế.

Đương lúc mọi người đang do dự, mưa đã rơi xuống, xuyên qua đám sương mù.

Nhuế Lãnh Ngọc giơ tay hứng mấy giọt mưa, nhìn thử một chút, xác định là mưa thật, mưa càng rơi càng nặng hạt, thế là chào hỏi mọi người rồi rời khỏi vườn hoa, đi tới đại sảnh của tòa lầu dạy học gần đó để trú mưa.

Lúc này chính là lúc tan học, học sinh tấp nập đi từ trên lầu xuống để ra ngoài, tuôn ra bốn phương tám hướng.

“Dưa Dưa, Tiểu Thanh, các ngươi tranh thủ thời gian phụ trách phạm vi của mình đi, bây giờ đông người, nhất định phải cẩn thận tuyệt đối, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”

Chờ sau khi bọn Dưa Dưa rời đi, Tạ Vũ Tình mới nói: “Tôi cũng đi qua ký túc xá bên kia để kiểm tra xem sao, chớ để chọn họ biếng nhác, Lãnh Ngọc, cô ở đây chờ sao?”

“Tôi chờ mưa tạnh rồi lại tới vườn hoa để nghĩ chút biện pháp xem sao.”

“Được, vậy cô cẩn thận một chút.” Tạ Vũ Tình lại bóp lên mặt cô một cái.

“Muốn chết!”

Tạ Vũ Tình phóng vèo đi.

Trong đại sảnh chỉ còn lại ba sư đồ Hạng Tiểu Vũ, Lưu Minh, Nhuế Lãnh Ngọc và A Ngốc.

Từ sau khi đến trường học tới giờ, A Ngốc luôn đi sau lưng của Nhuế Lãnh Ngọc, giống như một người vệ sĩ, một tấc cũng không rời.

Mưa càng ngày càng lớn, mọi người đứng ở dưới hiên nhìn hạt mưa không rừng rơi xuống, Lưu Minh đột nhiên hỏi: “Nước mưa có thể khiến sương mù giảm bớt không?”

“Ông nằm mơ đi.” Nhuế Lãnh Ngọc trả lời, “Đây không phải là sương mù bình thường, nếu không thì làm gì có chuyện có sương mù mà trời lại mưa.”

“Cũng đúng ha.” Lưu Minh lẩm bẩm nói, sau đó lại thở dài.

Một nhiên mí mắt phải của Nhuế Lãnh Ngọc giật liên hồi, cô thầm giật mình trong lòng, không biết đây có phải là cảnh báo gì hay không, chẳng lẽ Diệp Thiếu Dương gặp nguy hiểm?

Tố chất tâm lý của Nhuế Lãnh Ngọc cực tốt, rất nhanh đã bình tỉnh lại, tự an ủi mình, dù sao cũng là Tiểu Cửu chủ động mời Diệp Thiếu Dương đi, sẽ không có việc gì, cho dù có việc gì ngoài ý muốn thì với thế lực của Tiểu Cửu ở Thanh Minh Giới, hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn…

Chỉ có thể nghĩ như vậy, cô không yên lòng vì Diệp Thiếu Dương lắm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể không ngừng an ủi mình.

“Rắc.”

Một trong mười ba nhánh cây đã đột ngột bị gãy mất.

Thanh Vân Tử kinh ngạc nhìn trận khóa mà mình đã bày ra, hãi hùng khiếp vía.

Trước đây không lâu, ông luôn không lo lắng để ý gì, bây giờ trong lầm lại hiện lên một tia báo động, biến cố này khiến ông ý thức được có chuyện không đúng, tiện tay nhặt một ít nhánh cây lên, cắm xuống mặt đất, mô phỏng Thập Tam Y Thần Toán khóa trận, suy diễn một chút về điềm báo.

Nhánh cây mô phỏng thành mười ba cột cờ, với pháp lực của ông, đã có thể không câu nệ điều gì mà yêu cầu dựa theo trận pháp, hạ bút thành văn, hết thảy đồ vật đều có thể dùng để hợp trận.

Nhánh cây bị gãy, tương đương với một cột cờ bị gãy, là điềm dữ bên trong điềm dữ.

“Sư phụ, tại sao người lại bói thẻ?” Dương Cung Tử từ trong rừng cây bước ra, vừa vặn trông thấy màn này cho nên nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt Thanh Vân Tử tái xanh, không có phản ứng. Lấy trong túi ra một vài viên viên ngọc, dùng nhánh cây trên mặt đất để vẽ lên Cửu Cung Đồ, ném ngọc vào bên trong, một tay bấm ngón tay, một tay dùng nhánh cây di chuyển ngọc, không ngừng lấp đầy bên trong.

Dương Cung Tử chưa từng thấy qua bộ dạng như vậy của Thanh Vân Tử, lập tức ý thức được vấn đề nghiêm trọng, đứng ở bên cạnh không dám nhiều lời.

“Rắc…”, viên ngọc cuối cùng đang hướng vào bên trong Cửu Cung Đồ đột nhiên vỡ vụn.

Thanh Vân Tử ngạc nhiên nhìn ngọc vỡ, nói không ra lời.

“Sư phụ…” Dương Cung Tử cũng hãi hùng khiếp vía, thực sự kìm nén không được mà kêu một tiếng.

“Ngọc tử cách trung toái, cửu tử nhất hồn phi.” Thanh Vân Tử vỗ lên đùi một cái, “Không đúng không đúng, làm sao có thể tới nhanh như vậy!”

*Tạm dịch: Ngọc tử vỡ nát bên trong, cửu tử một hồn bay mất.

Quay đầu hỏi Dương Cung Tử, “Đạo Phong sao rồi?”

“Đã luyện hóa được hai quỷ phù, hiện tại chỉ còn một cái cuối cùng, đang trong giai đoạn quan trọng nhất.”

Thanh Vân Tử suy nghĩ đôi chút rồi nói: “Vậy thì không phải ứng ở trên người nó, ta đã biết…”

“Sư phụ, đến cùng là có chuyện gì?”

Thanh Vân Tử buồn bã trả lời: “Mệnh phạm tử kiếp, thập tử vô sinh.”

Dương Cung Tử ngây người, thất thanh hỏi: “Ai?”

“Ta đã chết, người duy nhất còn lưu luyến ở nhân gian còn có thể là ai? Có thể để ta cảm thụ bằng thần thức thì thất nhiên là nó.”

“Thiếu Dương!” Dương Cung Tử lảo đảo đứng không vững, “Thiếu Dương mệnh phạm tử kiếp, không thể nào, sư phụ người đừng dọa con!”

Tay trái Thanh Vân Tử liên tục bấm đốt ngón tay, sắc mặt bất định, cuối cùng từ bỏ, hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Vẫn không đúng, mẹ nó cái quẻ tượng gì thế này, trong đó còn xem lẫn Thiên Diễn sổ, ngay cả ta cũng không được phép coi, nếu không phải là Thiếu Dương, vậy chính là…”

Ánh mắt của ông chuyển qua khối ngọc vỡ trên đất, thầm nghĩ tới, túi ta có đồng tiền, có đá, trên mặt đất cũng có đá, sao hết lần này tới lần khác không dùng mà lại dùng ngọc? Cái này chẳng lẽ cũng là điềm báo gì?

Đột nhiên ông giật mình kêu lên: “Ngọc!”

GiớiHà, từ đỉnh núi nhìn xuống giống như đầu nguồn của dòng sông, nhưng Diệp ThiếuDương đã nghe A Tử giới thiệu dọc đường đi, biết trong con sông này cũng khôngphải là nước sông mà là linh khí hội tụ thành, ngưng kết thành sương.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement