Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử

Advertisement
Diệp Thiếu Dương lúng ta lúng túng vươn tay, bắt với cô một cái.

“Anh phải tốt đó, tạm biệt, một trăm năm sau, chúng ta gặp lại.” Ngô Đồng nói xong, trở về đến trước phòng của mình, lau khô nước mắt, sau đó mở cửa đi vào.

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc đứng ở cửa, qua thật lâu mới về phòng của mình.

“Lão đại, anh thật ra rất thích cô ấy nhỉ.”

Mỹ Hoa và Bánh Bao từ trong Âm Dương Kính bay ra.

Lúc trước Diệp Thiếu Dương và Ngô Đồng cùng nhau nói chuyện, bọn họ đều nghe thấy được, chỉ là không tiện đi ra, lúc này Ngô Đồng đi rồi, bọn họ cũng nhịn không được muốn đi ra hít thở.

“Nước, nước ở nơi nào, ta muốn nước!”

Bánh Bao tìm khắp phòng, cuối cùng lao đầu chui vào trong chậu rửa mặt, hiện ra chân thân Thông Linh Phật Tử Hỏa, nhìn qua như là một cây cải củ lớn, trên đầu đội vài cái lá cây.

kỳ Thông Linh Phật Tử Hỏa thời kỳ còn nhỏ, cùng phẩm tướng sau khi thành niên hoàn toàn khác nhau.

Diệp Thiếu Dương đi đến trước cửa sổ, yên lặng đứng, chưa trả lời Mỹ Hoa.

“Lão đại, anh có phải hay không cũng từng nghĩ, ở lại thế giới này, đem cô ấy coi là chủ mẫu, đem tất cả trách nhiệm, báo thù linh tinh đều buông xuống, cứ như vậy bầu bạn cô ấy đi hết cả đời này?”

Diệp Thiếu Dương ngây ra một phen, nói: “Đó không phải tôi. Cô ấy nói không sai, cô ấy cũng không phải Lãnh Ngọc. Tôi vẫn muốn trở về, tiếp tục tìm kiếm Lãnh Ngọc, làm việc tôi nên làm.”

Mỹ Hoa thở dài, nói: “Ngô Đồng cô nương đại khái là muốn đi rồi.”

Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, trước đó lúc Ngô Đồng nói với hắn “tạm biệt”, trong nháy mắt đó, trái tim hắn chợt đau đớn, nhưng vẫn không giữ cô ấy lại. Bởi vì, hắn không có tư cách.

“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Mỹ Hoa, cho dù là cô, chúng ta có một ngày cũng phải tách ra.”

“Tôi không quan hệ, tôi có thể chờ anh trăm năm, sau đó có thể gặp được anh.” Mỹ Hoa ngồi ở trên giường, cười hì hì nói với Diệp Thiếu Dương.

“Nhưng cô trăm năm sau nhìn thấy tôi, cũng không phải tôi hiện tại nha.”

Mỹ Hoa nghiêng đầu, lăn qua lộn lại nghĩ câu này, cuối cùng vẫn bỏ cuộc, lấy đầu óc của cô, cũng không hiểu được những thứ này. “Mặc kệ có phải anh hay không, cũng là chủ nhân của tôi, vậy là đủ rồi.”

“Ta càng không sao cả, dù sao ta là muốn đi cùng lão đại.” Bánh Bao nằm ở trong chậu rửa mặt nói.

Diệp Thiếu Dương đi qua, quan sát nó, nói: “Hôm nay quyết đấu, ngươi một chút khí lực cũng chưa bỏ ra.”

“Ta không có cách nào cả, quá nhiều người, bản lãnh của ta cũng không dùng được, tương lai lão đại thời điểm một chọi một với người ta, ta dùng ra bản lĩnh cho ngươi kiến thức một chút!”

Diệp Thiếu Dương lười để ý tới nó, nói: “Các ngươi nghỉ ngơi đi, ta cần điều tức một chút.”

Lăn lộn nửa buổi tối, đánh vài trận với người ta, hiện tại sau khi rảnh rỗi, Diệp Thiếu Dương cũng mệt không chịu nổi, hơn nữa trước đó bị Trần Hiểu Vũ ám toán, trên người còn bị chút ngoại thương. Diệp Thiếu Dương cởi quần áo kiểm tra vết thương, Mỹ Hoa sau khi thấy, tìm một cái khăn lụa, chấm nước sau đó giúp hắn rửa sạch, nhìn qua như là một tỳ nữ chất phác đang hầu hạ chủ nhân mình.

Sau khi xong việc, Diệp Thiếu Dương lên giường đi ngồi điều tức. Mỹ Hoa không có việc gì, đối với Diệp Thiếu Dương cũng không cố kỵ, ngồi ở trên giường dưỡng thần.

Diệp Thiếu Dương vốn định điều tức một chu thiên, kết quả phát hiện mình căn bản không thể tĩnh tâm được, khắp đầu óc đều là bóng dáng Ngô Đồng, nhất là một màn lúc chia tay đó. Càng nghĩ càng cảm thấy tim đau, hắn tin tưởng mình cũng chưa thật sự yêu Ngô Đồng, hắn yêu là Lãnh Ngọc, Ngô Đồng, là bị hắn coi làm Lãnh Ngọc, hoặc là hai người vốn là một thể.

Nghĩ đến một màn đó lúc cô ấy nói tạm biệt với mình, Diệp Thiếu Dương cảm giác đau nhói tim.

“Lão đại, anh nếu không tĩnh tâm được, thì đừng cưỡng bách nữa, bằng không tôi bầu bạn anh nói chuyện một chút?”

Diệp Thiếu Dương đem hai tay gối lên sau đầu, nằm xuống. Mỹ Hoa ghé tới, nằm xuống sát hắn, một tay ôm cổ Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương biết cô chỉ là muốn an ủi mình, nhưng tư thế này quá ái muội, đành phải lại bò dậy, xuống giường đi đến trước cửa sổ, đầu thò đến bên ngoài, làm cái hít sâu, hướng tới phương hướng Đào Hoa Sơn nhìn lại.

Khoảng cách quá xa, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Không biết bọn họ đánh xong chưa, kết cục thế nào.”

Mỹ Hoa và Bánh Bao, đối với hai bên đều không quen thuộc, cũng không dễ phán đoán. Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Mỹ Hoa đi qua mở cửa, đến là Tứ Bảo.

“Mỹ Hoa tỷ, cô vẫn xinh đẹp như vậy.” Tứ Bảo nhìn Mỹ Hoa từ trên xuống dưới, chậc chậc khen.

“Đại hòa thượng miệng thực ngọt.” Mỹ Hoa cười lui qua một bên.

“Kẻ gì kia, đi rồi?” Tứ Bảo hỏi một tiếng, đột nhiên nhìn thấy Bánh Bao ngâm trong chậu rửa mặt. “Cà rốt ở đâu ra vậy, sao lại ném vào trong chậu rửa mặt.”

Nói xong túm lá cây trên đầu Bánh Bao, xách lên, dùng tay áo lau lau muốn ăn sống.

“Này, đừng túm đầu ta nha!” Bánh Bao vội vàng hiện ra thân người, lá cây cũng hóa thành tóc, bị xách trong tay Tứ Bảo.

“Ôi đệch, ngươi là quái vật gì!” Tứ Bảo bị dọa vội vàng buông tay.

“Ta là Bánh Bao, không phải quái vật gì cả!” Bánh Bao hai tay chống nạnh, hầm hừ lý luận với hắn.

“Bánh Bao? Không phải cà rốt sao?”

Diệp Thiếu Dương tới giải thích, nói về lai lịch Bánh Bao với Tứ Bảo, Tứ Bảo sau khi nghe xong, cũng chậc chậc lấy làm kỳ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, dời đến bên người Bánh Bao, hạ giọng nói: “Ta nói, ngươi thực có năng lực chế tạo ảo cảnh, làm cho giống như hiện thực?”

“Một bữa ăn sáng thôi.”

“Này, vậy hai ta thương lượng một chút, ngươi có thể giúp ta an bài một cái cảnh trong mơ hay không…”

“Cảnh trong mơ cái gì?”

“Tỷ như, ở trong ảo cảnh, an bài cho ta một cô nương ta thích, mặc cho ta làm cái gì cũng được?”

Bánh Bao ngây ngốc nhìn hắn. “Ngươi là hòa thượng mà, sao có thể…”

“Ngươi không hiểu, ta đây gọi là đại triệt đại ngộ, tính tình thật.”

Diệp Thiếu Dương đi tới nói: “Đừng bậy bạ, cậu tìm đến tôi, có chuyện gì?”

“Mấy người chúng tôi đều ở phòng cách vách, vừa cùng nhau thương lượng, muốn cùng đi Đào Hoa Sơn xem bọn họ đánh xong chưa, ai thắng ai thua, muốn đến gọi cậu đi cùng.”

“Tốt, tôi cũng có ý tưởng này, đi chúng ta cùng nhau đi qua.”

Mỹ Hoa và Tứ Bảo cũng ồn ào muốn đi, vì thế cùng nhau đến cách vách, gặp ba đồng bạn khác cùng nhau xuát phát.

“Không gọi Ngô Đồng cùng Diệu Tâm cô nương?” Mao Tiểu Phương hỏi.

“Không gọi, chúng ta tự mình đi thôi.” Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của Ngô Đồng, nói.

Đoàn người rời khỏi khách sạn, đường cũ quay về, hướng tới Đào Hoa Sơn, nhưng lần này không đi đường cái, mà là thật cẩn thận từ trên sơn đạo bên cạnh đường cái đi qua, đi thẳng tới dưới Đào Hoa Sơn, ngẩng đầu nhìn, những ngọn đèn trước đó dùng trên tiệc hỉ đều đã dập tắt, trên đỉnh núi một mảng tối đen, chỉ có phương hướng cửa đại điện, có ánh lửa lác đác như sao trời.

Trên sơn đạo không có lấy một người. Mấy người thương lượng một phen, đi thẳng lên núi, tới trên quảng trường cửa đại điện.

Mấy đạo sĩ quỳ gối trước chậu than, đang hoá vàng mã, vẻ mặt ai cũng đau thương.

Trên quảng trường, bàn ghế bày trên yến hội trước đó còn chưa thu, một mảng hỗn độn.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement