Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử

Advertisement
Lão Quách và Tứ Bảo bọn họ cũng lục tục trở về, Diệp Thiếu Dương đem đoàn người triệu tập đến phòng khách, ngón cái đặt ở trên m Dương Kính, phóng ra một mảng cường khí, rót vào thế giới trong gương. Lâm Tam Sinh sau khi cảm giác được, đem Uyển Nhi dàn xếp xong, cũng đi ra, nhìn mọi người, hỏi đồ lão Quách mang đủ không.

“Đều ở cửa đây rồi, thối lắm, tôi cũng lười đặt ở trên người.” Lão Quách chỉ chỉ hai bọc đồ quấn chặt ở cửa nói.

“Đó là cái gì, sao có thể thối?” Tiểu Mã tò mò.

“Đến lúc đó chú sẽ biết.” Lão Quách cười quỷ dị, đồng thời lấy ra hai cái bao tay cao su lưu hoá, giao cho Diệp Thiếu Dương. “Các đệ tự mình làm đi, thực lực này của ta, đi cũng là gánh nặng, không đi nữa, bình phun thuốc ta cũng đặt ở cạnh cửa, rương nước đã đổ đầy, cũng đủ để dùng.”

Diệp Thiếu Dương nhìn bình phun thuốc cùng két nước đặt ở bên cạnh hai cái túi buộc, nuốt nước miếng, nói: “Ưm ừm, tôi quá gầy, công việc này không thích hợp tôi. Hòa thượng, cái này giao cho cậu.”

Tứ Bảo đương nhiên biết những thứ này đều là cái gì, nhất thời cũng có chút lùi bước.

“Đây là cái gì thế. Bằng không chỉ đến?” Tạ Vũ Tình cũng là sáng sớm đã tới, ở bên cạnh nghe một lúc lâu, cảm thấy mình cuối cùng ba năm đã có chỗ dụng võ.

“Tôi lại chưa nói muốn dẫn chị đi!” Diệp Thiếu Dương nói. “Chị cũng không biết pháp thuật, Hiên

Viên son đó, chị cho rằng là quỷ huyệt thi sào bình thường à.” “Cậu tối hôm qua cũng đã nói muốn mang chị đi! Cậu quên rồi à, ngày hôm qua cậu đi nhà chị nói.”

Diệp Thiếu Dương bật cười một tiếng. “Chị cũng thật biết bịa nha, tôi đi nhà chị bao giờ!”

Tạ Vũ Tình đi lên véo tại hắn. “Cậu còn dám nói dối, cậu nói cậu từng đi chưa!” Đột nhiên nghĩ đến, Diệp Thiếu Dương có thể là không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận đi nhà mình, miễn cho dẫn tới mọi người hiểu lầm, mới không thừa nhận, dù sao cũng là đêm hôm khuya khoắt…

“Được được, tôi từng đi, được rồi chứ.” Tại Diệp Thiếu Dương bị véo sinh đau, nhưng cũng chỉ cho rằng cô là cố ý càn quấy, không nghĩ quá nhiều, lập tức chịu thua.

Tứ Bảo nói: “Sơn dương cậu cứ để chị ấy đi đi. Quách lão sắc lang cũng đi, Hiên Viên son những kẻ đó đều tự xung thần minh, khả năng xuống tay với nhân loại bình thường không lớn. Lại nói, mấy thứ này thật sự không có ai cõng, cậu và tôi đều phải làm phép đối địch, nhân thủ không đủ.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, cũng chỉ đành đồng ý. Đám người Đạo Phong đương nhiên cũng không có ý kiến.

Diệp Thiếu Dương giúp Tạ Vũ Tình đem két nước phun nông dược đeo ở trên người, dạy cô dùng như thế nào.

“Ồ, mang thứ này làm gì, chúng ta cũng không phải đi trồng trọt, chị thử chút nha.”

“Được rồi được rồi, tuyệt đối đừng thử!” Mấy người bọn Diệp Thiếu Dương phản ứng kịch liệt. “Chị biết dùng như thế nào là được rồi, tuyệt đối đừng thử!”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, nói: “À, tôi cho chị món đồ, nhỡ đâu có người lao tới trước mặt chị cũng dễ phòng thân.”

Tạ Vũ Tình nói: “Không cần nữa, cậu quên từng cho chị món đồ rồi.” Nói xong từ trong túi của mình rút ra vật màu bạc hình dạng cái đục, chính là Mao Sơn Diệt Linh Đinh.

“Được rồi. Vẫn là cái này hữu dụng.”

Đạo Phong vừa thấy Diệt Linh Đinh ở trong tay Tạ Vũ Tình, nhất thời có chút khó chịu, nói với Diệp Thiếu Dương: “Đồ của Mao Son ta, ngươi tùy tiện tặng người ta?”

“Không, lần trước hành động, đưa cho chị ấy phòng thân.” Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt. “Ta là Mao Sơn chưởng giáo, người chỉ là tên đồ đệ bỏ đi, ta dù có tặng người có liên quan người cái chim à.”

“Vậy người tự đi đi, ta đồ đệ bị từ bỏ của Mao Sơn, không cần thiết giúp ngươi.” Đạo Phong căng mặt nói.

Dương Cung Tử cười một tiếng. “Đạo Phong anh có lúc hòn mát hẳn lên rất đáng yêu. Được rồi đừng nháo nữa, chúng ta.hiện tại bắt đầu?”

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương quét một vòng ở trên mặt mọi người, gật đầu nói: “Vậy thì đi thôi.”

Dương Cung Tử tìm một bức tường bóng loáng, tay vẽ một đường ngang ở bên trên, để lại một khí tức giống như bốc hơi, như mực nước trên giấy từ trên vách tường lan tràn ra.

“Đây là cái gì?” Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

“Hỗn độn chân khí.”

Dương Cung Tử tiếp theo lại vẽ ba đường, bốn đạo hỗn độn chân khí hình thành một hình chữ nhật, không ngừng hướng về giữa lan tràn, rất nhanh đã đem bộ phận ở giữa lấp đầy, hình thành một hình ảnh phi thường kỳ dị, nhìn qua giống như là một đám mây lành màu trắng, bị cố định ở trên tường.

Lão Quách lấy ra di động chụp một tấm, kết quả cái gì cũng không chụp được.

“Được rồi, vào thôi, mau một chút.” Dương Cung Tử nói xong, bản thân chui vào trước. Đạo Phong theo sát sau, Diệp Thiếu Dương gọi mọi người nối đuôi nhau mà vào, trực tiếp từ trên tường” đi vào.

Đầu vừa vươn ra, lập tức bị một cơn gió lạnh thổi khiến toàn thân run rẩy. Diệp Thiếu Dương phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là sương mù mờ mịt, cái gì cũng không thấy rõ, vì thế vội vàng đuổi theo Dương Cung Tử, hỏi: “Đây là Hỗn Độn Giới?”

“Đương nhiên.”

“Vậy sao lại là bộ dạng này?”

Dương Cung Tử lườm hắn nói: “Vậy nên là bộ dáng gì?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ chút cũng thấy đúng, ai cũng không quy định Hỗn Độn Giới nhất định là bộ dáng gì, chỉ nghe Dương Cung Tử nói: “Cái không gian này, giống như nhân gian ngàn vạn năm trước, hỗn độn chưa mở, không có phân biệt âm khí cùng dương khí, khắp nơi đều là loại hỗn độn chân khí nửa vời này, sinh linh Hỗn Độn Giới, đều là hỗn độn chân khí thai nghén ra.”

Gió lạnh thấu xương, mọi người lạnh tới mức run cầm cập, cánh tay lão Quách co lại nói: “Ta nói này em dâu, nơi này sao lạnh như thế, sớm biết ta đã mặc thêm chút quần áo.”

Dương Cung Tử nghe hắn gọi mình em dâu, nhất thời có chút thẹn thùng, giải thích: “Đây là tà phong, có thể thổi đến trong xương tủy, mặc quần áo dày nữa cũng vô dụng. Chịu đựng một chút đi.”

Tiểu Mã vỗ lão Quách, nói: “Anh xem xem anh vẫn là làm quỷ tốt nha, không sợ lạnh. Bằng không anh trở về tự sát đi, theo tôi cùng đi Phong Chi Cốc, tôi cho anh làm phó thành chủ, thế nào?

“Cả nhà chú cút đi. Đừng của anh!”

“Được rồi, các người đã quên là đến đây làm gì!” Dương Cung Tử từ trong tay áo lấy ra một cái khăn lụa màu trắng, nắm một đầu, đem một đầu khác tung ra, bảo mọi người nắm chặt. Từ nhân gian hình chiếu đến nơi đây, giống với đi âm ty, người sống vẫn có máu có thịt, tuy có thể cưỡi gió, những nơi này tất cả đều là một mảng trắng xoá, căn bản không biết nên bay về hướng nào.

Diệp Thiếu Dương hộ mọi người nắm chặt khăn lụa, nói với Dương Cung Tử: “Được rồi, tài xế lâu năm chị có thể lái xe rồi.”

Dương Cung Tử vừa muốn xuất phát, đột nhiên trong sương trắng có mấy bóng trắng bay tới, thân chưa tới thanh âm tới trước: “Sinh linh phương nào, xông vào Hỗn Độn Giới ta!”

Là một thanh âm già nua, nói là Hán ngữ làn điệu có chút cổ quái.

“Lui ra!” Dương Cung Tử quát một tiếng.

Mấy bóng người dùng lại một chút, vội vàng đáp xuống đất, khom người bái. “Không biết chủ thượng giáng lâm, tội đáng chết vạn lần.”

“Được rồi, người đi triệu tập một đám tu vi cao thâm, tới Hiên Viên Chi Môn chờ, ta trong chốc lát sẽ đến.”

“Tuân mệnh.” Mấy người dập đầu, lập tức rời khỏi.

Dương Cung Tử vung lên khăn lụa, kéo đám người hướng phía trước bay đi.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement