Vũ Linh Đan trợn tròn mắt, có trời mới biết đứng ở đây cô có thể ngủ gật, híp mắt là muốn đóng cửa lại: "Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi ngủ tiếp đây"
Vũ Linh Đan trừng mắt lườm Trần Đức Bảo, kiên nhẫn chờ anh ấy có muốn nói chuyện gì không.
Sắc mặt của Trần Đức Bảo đã sớm đỏ bừng, vô cùng xấu hổ:
"Chuyện đó. Cô Linh Đan, cô có thể tự gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Thành được không? Nếu không tôi lo rằng kiểu gì Tổng giám đốc Thành cũng sẽ trực tiếp từ thành phố Hải Phòng trở về gấp"
Lời nói trước mặt chẳng có tác dụng gì đối với Vũ Linh Đan, nhưng một câu cuối cùng quả thực chính là một vũ khí đánh thức não, hoàn toàn xóa sạch cơn buồn ngủ của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan làm một cử chỉ OK rồi bắt đầu tìm điện thoại.
Không nhìn không biết, nhìn vào danh sách cuộc gọi nhỡ, trái tim của Vũ Linh Đan bắt đầu đập thình thịch, cả người hoàn toàn không được thoải mái.
Một trăm lẻ một cuộc gọi nhỡ.
Có phải Trương Thiên Thành đã dành cả đêm qua để gọi điện thoại đúng không?
Vũ Linh Đan cẩn thận nhớ lại một chút, từ sau khi cô đến nhà Vũ Phong Toàn đến giờ vẫn không để ý đến điện thoại di động của mình, sau khi đi ra ngoài cả một ngày, cô thực sự rất mệt mỏi, về nhà vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Vũ Linh Đan hoàn toàn có thể tưởng tượng được Trương Thiên Thành ở đầu bên kia điện thoại đã tức giận như thế nào mà mới sáng sớm đã bảo Trần Đức Bảo đến đập cửa.
Vũ Linh Đan hít một hơi thật sâu, trong đầu đang suy nghĩ những lời giải thích, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí bấm điện thoại.
Nghe tiếng tút tút, Vũ Linh Đan cảm thấy ngay cả một hơi thở của mình cũng vô cùng xa xỉ.
"Cuối cùng cũng chịu trả lời điện thoại, Vũ Linh Đan, cô được lắm."
Trong điện thoại, giọng điệu của Trương Thiên Thành rất
khó chịu, giống như bị đè nén dưới hàng trăm nghìn ngọn núi lửa sắp phun trào, bên dưới bình tĩnh, nhưng lúc nào cũng có thể thiếu đốt Vũ Linh Đan đến mức không còn chút cặn bã nào.
Vũ Linh Đan hơi xấu hổ, dựa theo những lời nói nghĩ sẵn từ trước, mở miệng nói: "Tối qua ngủ sớm quá, điện thoại lại để chế độ yên lặng nên không nghe thấy"
"Vậy sao?"
Trương Thiên Thành cũng không tin điều đó, tàn nhẫn vạch trần lời nói dối của Vũ Linh Đan: "Nhưng trong nhà cả đêm đều không sáng đèn, xin hỏi cô đi đâu để ngủ vậy?"
"Không phải tôi đi ngủ sớm sao, ngủ thì cũng phải tắt đèn chứ, do anh không để ý mà."
Vũ Linh Đan chột dạ nói.
"A, cả đêm tôi cho người gõ cửa, cô thì đến sáng sớm mới về nhà, xem ra cuộc sống về đêm của cô thật muôn màu muôn vẻ nhỉ, Vũ Linh Đan."
Vũ Linh Đan tốn công tốn sức nói dối một hồi lâu, không ngờ Trương Thiên Thành đã sớm phát hiện, lại cứ ngồi đây nghe cô quanh co giải thích.
Vũ Linh Đan thẹn quá thành giận, cũng cảm thấy đứng ngồi không yên, lập tức kêu lên trong điện thoại: "Trương Thiên
Thành, có phải anh bị bệnh thần kinh hay không, biết rõ tôi sáng sớm nay mới về lại còn quấy rầy giấc ngủ của tôi."
"Cái gì, anh hỏi tôi tối qua làm gì á, haha, thật xin lỗi, đây là chuyện riêng tư của tôi, anh không có quyền hỏi."
Vũ Linh Đan bực mình vò tóc, đặt mông ngồi lên ghế salon, tức giận nói.
"Vũ Linh Đan!"
Trong điện thoại lại vang lên một tiếng gầm, truyền sang làm điện thoại Vũ Linh Đan rung lên.
Vũ Linh Đan đưa điện thoại di động ra xa, oán hận chồng chất, lá gan của Vũ Linh Đan cũng to lên, bây giờ cô không còn sợ hãi nữa mà vắt chéo chân, cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng thoải mái khác xa lúc bình thường, nói với anh: "Tổng giám đốc Thành, điều tôi nói là sự thật, nếu như không có chuyện gì nữa vậy thì tôi cúp máy đấy. Hơn nữa nếu như lần sau anh lại có hành vi phá cửa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy"
Nói xong, để đề phòng Trương Thiên Thành lại nổi giận lần nữa, Vũ Linh Đan nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau đó, Vũ Linh Đan nhắm mắt lại, hai tay siết chặt nắm đấm, ngồi ở trên giường mừng thầm, cuối cùng lại không nhịn được lăn một vòng trên giường, cảm giác này thật sự sung sướng.
Quả thật sau khi giải tỏa hết phiền muộn tối hôm qua, chắc chắn là sẽ ngủ được một giấc thật ngon.
Vũ Linh Đan đưa mắt nhìn điện thoại, nhận ra Trương Thiên Thành lại không tiếp tục gọi điện thoại quấy rầy, cô cũng thở phào một hơi, sau đó đắp chăn kín từ đầu đến chân, bắt đầu tiến vào mộng đẹp.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |