Mất rồi xin đừng tìm – Vũ Linh Đan – Trương Thiên Thành (Truyện full tác giả: Ctrl Anh)

Advertisement

Chương 55: Vọng tưởng được gả vào nhà họ Trương.

Có lẽ, cô nói không sai! Sâu trong lòng Trương Thiên Thành vang lên giọng nói ngăn cản bản thân anh. Nhưng càng như thế, anh càng không thể giải thích được lí do vì sao trong một khoảnh khắc anh lại không khống chế được.

Trương Thiên Thành chưa bao giờ cảm thấy bản thân đã làm sai cái gì, cũng rất nhanh tìm cớ để làm cho bản thân thoải mái hơn, anh nói thẳng: “Quả thật không có liên quan gì tới tôi, chỉ có điều, nếu người đàn ông kia là Trương Đức Phú, thì tôi tuyệt đối không cho phép.”

“Cô cũng không tự nhìn xem, bản thân có cái đức hạnh gì? Người đàn bà hư hỏng mà tôi không cần, lại còn muốn gả vào nhà họ Trương lần nữa, cô cảm thấy có thể không?”

Sắc mặt Trương Thiên Thành khôi phục lại những cay nghiệt của trước kia, không chút lưu tình phá hủy chút tự tôn còn sót lại của Vũ Linh Đan.

Hết lần này tới lần khác, Vũ Linh Đan cực kỳ bình tĩnh, giống như là sớm đã tiếp nhận tất cả vậy.

Cứ như vậy, Trương Thiên Thành có hơi không quen, sắc mặt anh trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

“Trương Thiên Thành, tôi hiểu, cho tới nay, trong lòng anh đã có người mà anh thích, anh cũng chưa từng thích tôi. Bây giờ tôi tự do rồi, tôi chỉ muốn theo đuổi cuộc sống mà mình muốn, chẳng lẽ như vậy cũng sai hả?”

Vũ Linh Đan thản nhiên nói.

Bố mẹ ly hôn, cô cũng không biết bản thân đã làm gì sai.

Bị đuổi ra khỏi nhà họ Vũ, cô cũng không biết bản thân đã làm sai điều gì.

Ngay cả bây giờ bị người ta sỉ nhục, cô vẫn không biết bản thân cô đã làm gì sai.

Thật giống như, sự tồn tại của cô chính là một sai lâm!

Trương Thiên Thành ngẩn ra, yên lặng nhìn chằm chăm vào mắt của cô, đúng là có loại cảm xúc tràn ra khó có thể nói rõ được. Không nặng không nhẹ, nhưng vô cùng khó chịu.

“Cô không có tư cách nhắc đến cô ấy”

Giọng nói của Trương Thiên Thành u ám, sắc mặt mang theo sức uy hiếp không thể khinh thường.

“Tôi biết”

Vũ Linh Đan cúi đầu, không nhịn được mà cười phá lên.

nói rồi, trên này này bất kỳ người đàn ông nào cũng được, chỉ Trương Đức Phú là không.”

Trương Thiên Thành nói xong, dường như là nhớ tới lời nhục nhã người khác của mình trước đó, nên rất nhanh bỏ thêm một câu vào phía sau: “Cậu ta không phù hợp với cô.”

“Hai”

Vũ Linh Đan bắt chước theo giọng điệu của Trương Thiên Thành, cười lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên. Đôi mắt sáng trong và tươi đẹp bây giờ lại bị nước mắt ngấm dần đọng lại càng long lanh hơn: “Chẳng lẽ ly hôn rồi, tôi còn không có quyền lựa chọn cuộc sống của riêng mình sao?”

Trương Thiên Thành không còn gì để nói.

Khi anh tới gần sát lần nữa, Vũ Linh Đan không hề sợ hãi, nhưng mà theo bản năng, cô xoay người sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy anh.

Trương Thiên Thành thừa nhận bản thân anh chưa từng nghiêm túc tìm hiểu người phụ nữ này, đương nhiên cũng là tìm hiểu với vẻ khinh thường. Nhưng sau khi ly hôn, người phụ nữ này cứ làm anh ngạc nhiên hết lần này tới lần khác, thế cho nên anh càng không hiểu nổi cô.

Trương Thiên Thành đưa tay sang, nhẹ nhàng đụng vào vết thương, giọng nói mặc dù lạnh nhạt, nhưng đã khôi phục lại bình thường: ‘Làm sao vậy”

Vũ Linh Đan tránh tay anh ra, cũng không trả lời.

Trương Thiên Thành nhìn thấy đống thuốc trên bàn, anh không lên tiếng, chỉ kéo người phía sau ngồi xuống bên giường.

Đầu của anh nhìn hết chỗ này đến chỗ kia, sau đó tháo băng gạc ra.

Vũ Linh Đan vốn là muốn chống lại, cũng bị anh ngăn cản: “Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn xem”

Xung quanh im ắng.

Đáy mắt Vũ Linh Đan ẩm ướt, cùng với khuôn mặt trắng nõn không tì vết kia, hiện ra rõ ràng trước mặt anh. Tâm tư anh khẽ động, không hề yên lặng như trước kia.

“Người nhà họ Vũ làm à”

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng Trương Thiên Thành lại dùng ngữ điệu khẳng định.

“Ha, không phải Trương Đức Phú làm sao.”

Vũ Linh Đan không chịu yếu thế, trực tiếp nói đây châm biếm.

Ánh mắt Trương Thiên Thành tối sầm ắc mặt cũng tối sâm xuống. Anh dán lại băng gạc, dứng dậy nói: “Vũ Linh Đan, cho dù cô có tin hay không, tôi nhắc nhở cô là vì muốn tốt cho cô.”

Vũ Linh Đan không hề lên tiếng.

Trương Thiên Thành không phải là người nói nhiều, anh bắt đầu sửa soạn lại bản thân, trước khi đi còn thoáng quay đầu nhìn lại, dáng vẻ của Vũ Linh Đan vẫn như cũ, ngồi im một chỗ không hề nhúc nhích. Ánh mắt Trương Thiên Thành thuận thế lướt tới cái vali hành lý bên cạnh, cũng không biết là có chuyện gì với cô, anh chợt nói: “Nếu đã bị đuổi ra ngoài, thì dọn đồ sang đây ở đi”

Cuối cùng Vũ Linh Đan cũng có động tĩnh, khuôn mặt nghiêng qua nhìn anh có phần hơi mê man.

Thân hình Trương Thiên Thành thẳng tắp, anh chỉnh lại cà vạt, trên mặt xoẹt qua một tia mất tự nhiên, sau đó nói thêm: “Dù sao con chó kia của cô cũng đang ở đấy, có người trông nó cả ngày, tôi cũng yên tâm hơn”

Hóa ra là muốn cô tới chăm sóc con chó.

Vũ Linh Đan nhất thời cảm nhận được một loại nhục nhã, sắc mặt vừa mới hòa hoãn thì lần nữa cứng ngắc: “Không cần, tôi sẽ đến trông Coco đúng giờ”

“Vậy để tôi đổi khách sạn khác cho cô!”

Vẻ mặt Trương Thiên Thành không có biểu cảm gì, giọng nói bình tĩnh nhưng không cho phép người khác chất vấn. Đến nỗi không đợi Vũ Linh Đan mở miệng, anh đã quay lại, cũng nhắc đến cái vali hành lý của Vũ Linh Đan.

“Ở đây rất tốt”

Vũ Linh Đan vội vàng cướp lời.

Cãi nhau với Trương Thiên Thành nhiều như thế, Vũ Linh Đan làm sao không rõ Trương Thiên Thành kiêng kị Trương Đức Phú. Nhưng lúc này Vũ Linh Đan xác định không muốn có quan hệ dây mơ rễ má gì tới Trương Thiên Thành, nên tất nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.

Tay của cả hai người, đều đặt trên cái vali hành lý.

Bầu không khí im lặng xảy ra biến hóa. Mặc dù Trương Thiên Thành chưa nói câu nào, nhưng từng hơi thở không hề tức giận của anh vẫn gây áp lực đến hô hấp của Vũ Linh Đan. Thế nên Vũ Linh Đan thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Trương Thiên Thành.

“Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai, mặt mũi của Trương Thiên Thành tôi cho, mà Vũ Linh Đan cô vẫn ném đi không nhận à!”

Trương Thiên Thành nghiến răng, nhắc nhở từng chữ từng chữ một.

“Ha, Tổng giám đốc Trương nói như vậy, chỉ e rất dễ khiến người khác hiểu lầm”

Vũ Linh Đan thay đổi chiến thuật, ngửa mặt lên vênh váo cười nhìn anh.

“Hay là nói, Tổng giám đốc Trương vốn tình cũ khó quên đối với tôi, nên cố ý chuẩn bị một cách khiến tôi dây dưa không rõ với anh à”

Vũ Linh Đan tiếp tục được đăng chân lân đăng đầu.

mặt vân là ý cười dịu dàng, đây đẹp đẽ và mê hoặc.

Trương Thiên Thành nhanh chóng bỏ tay cô ra, hơn nữa còn nói: “Vũ Linh Đan, cô như thế này, thật làm cho người ta ghê tởm.”

Nói xong, anh xoay người nghênh ngang rời đi.

Cơ thể Vũ Linh Đan mất đi trọng tâm, lảo đảo tới phía trước hai bước, vẻ tươi cười vẫn treo bên khóe miệng như cũ không thay đổi.

Ghê tởm?

Cô cũng biết bản thân mình rất ghê tởm.

Lê từng bước chân cứng ngắc, Vũ Linh Đan trở lại phòng tắm bắt đầu lau chùi thân thể. Một lần lại một lần, như là muốn rửa sạch hết tất cả áp bức và nhục nhã.

Chuông cửa lại vang lên.

Trái tim Vũ Linh Đan căng thẳng, ban đầu cũng không muốn để ý tới, mãi cho đến khi tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập. Vũ Linh Đan thay quần áo xong, cô hít một hơi sâu rồi mở cửa ra.

Chẳng phải là Trương Thiên Thành.

Vũ Linh Đan có chút ngoài ý muốn, khóe miệng cũng miễn cưỡng hiện lên ý cười: “Trương Đức Phú, sao cậu lại tới đây?”

Trương Đức Phú ước chừng cao hơn cô một cái đầu, lúc này từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, thâm tình trong đôi mắt sâu sắc như hố sâu thăm thẳm, sâu không nhìn thấy đáy.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement