Chương 170
Mang theo kịch độc tiếp cận Mâu Chí Tình chính là biện pháp bất đắc dĩ mà cô có thể nghĩ tới, dù sao thì cho dù cuối cùng Mâu Chí Tình có uống ly trà đó, chỉ dựa vào những chứng cứ ấy cũng có thể định cô tội danh giết người.
Nhưng mà nếu như cô lại bộc lộ ra sự sợ hãi, sau này sẽ chỉ làm cho Mâu Chí Tình với Mạc Hậu có thể nắm thóp được cô, vậy thì cô sẽ nằm trong thế bị động.
“Có điều là cô rất dũng cảm.” Trong đôi mắt của Mâu Khải mang theo một tia thưởng thức: “Từ trước tới nay tôi chưa từng nhìn thấy ông cụ lại ngậm đắng bởi ai đó, cho dù là Mâu Nghiên, chưa chắc là nó có thể làm được loại chuyện đó dưới mắt của ông cụ.”
“Không phải là anh ấy không làm được, là anh ấy khinh thường dùng những thủ đoạn này của tôi.” Thương Mẫn vừa muốn nói tiếp, nhưng mà nghĩ lại hình như là cô chưa từng nói mối quan hệ của mình với Mâu Nghiên trước mặt của Mâu Khải, cũng không biết là anh ta biết được bao nhiêu.
Cô quay đầu lại đánh giá Mâu Khải.
Mâu Khải có thể đến cứu cô, đây là chuyện mà cô không nghĩ tới, cô cho rằng dù như thế nào đi nữa thì cũng phải là Mâu Nghiên nhận tin tức trước rồi sẽ chạy đến giải vây cho cô.
“Anh thật sự tổ chức tiệc ở biệt thự hả?” Thương Mẫn hỏi anh ta.
Mâu Khải cười: “Đó là điều đương nhiên.”
Đuôi lông mày của Thương Mẫn nâng lên: “Vì cái gì?”
“Thực tiễn.” Mâu Khải trả lời.
“Tôi nói là tại sao anh lại phải làm những chuyện này?” Thương Mẫn hỏi anh ta: “Tất cả những chuyện này cũng không thể nào xảy ra trùng hợp như vậy, có đúng không.”
“Tôi còn muốn hỏi cô đó.” Mâu Khải cười rất dịu dàng: “Ngoại trừ trong ly trà đó có độc, có phải là cô còn để lại cái gì đó không?”
“Không có.” Thương Mẫn trả lời rất thành thật: “Đó cũng chỉ là lời nói để lừa gạt ông cụ mà thôi, sao có thể xem là thật được chứ.”
Mâu Khải lại càng cười tươi hơn.
“Cô là một người rất thú vị.” Mâu Khải nói: “Thời gian trôi qua quá nhàm chán, vất vả lắm mới có thể xuất hiện một người thú vị, tôi không muốn để cô phải biến mất nhanh như thế.”
Thương Mẫn cảm thấy không hiểu cho lắm, cô đánh giá Mâu Khải thật cẩn thận, cứ luôn cảm thấy sau nụ cười của anh ta có giấu cái gì đó.
“Chỉ đơn giản là như vậy thôi?” Thương Mẫn không tin: “Tôi nói cho anh biết tôi không có ý đồ gì tốt đâu, cũng không có giá trị lợi dụng, càng sẽ không bởi vì chuyện anh cứu tôi mà đồng ý làm ra chuyện gì đó trái với lương tâm.”
“Cô cảm thấy là tôi muốn làm gì cô à?” Mâu Khải cười nói với cô.
Thương Mẫn lắc đầu, nếu như cô có bản lĩnh này thì cũng sẽ không bị Mâu Chí Tình hù dọa gần như chết đi sống lại.
“Cho nên có muốn đi tham gia một chút không?” Mâu Khải hỏi.
“Không…” Thương Mẫn vừa mới định thốt ra lời từ chối, đèn xe phía đối diện liền sáng lên, chiếc xe Jeep màu đen chạy đến trước mặt của bọn họ, dừng ở một vị trí vô cùng chính xác.
Mở cửa xe ra, Mâu Nghiên bước xuống từ trên xe.
Dưới ánh sáng của bóng đèn, Thương Mẫn nhìn thấy sắc mặt của anh có hơi trắng bệch, trong mắt lại là sự lo lắng nồng đậm.
Cô vội vàng đứng dậy.
Bước chân của Mâu Nghiên có chút mông lung, anh nhìn chằm chằm vào Thương Mẫn một hồi lâu, cổ họng khó khăn giật giật, cuối cùng ánh mắt lại dừng ở trên người của Mâu Khải.
“Anh cả cũng ở đây?” Giọng nói của anh có hơi khàn.
“Ừm.” Mâu Khải không hề rung động chút nào: “Nghe nói là ngày hôm nay em đến thành phố kế bên, còn tưởng là nhanh lắm hình ngày mai mới có thể trở về, không ngờ tới là em lại về nhanh như thế?”
Thương Mẫn không hiểu.
Thành phố kế bên?
Bây giờ muốn trở về đây thì cũng phải chạy ít nhất ba tiếng đồng hồ, mà từ lúc cô tuôn tin tức mình được ông cụ đón đi cho đến bây giờ cũng chỉ mới có hai tiếng đồng hồ, anh dùng tốc độ nhanh đến cỡ nào để trở về đây vậy?
“Anh cả biết rất rõ hành tung của em.” Mâu Nghiên cười lạnh, bước lên một bước, một tay kéo Thương Mẫn về phía mình: “Có điều nói cho cùng thì lần này cũng phải cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh cái gì?” Mâu Khải nhìn tay đang nắm cổ áo của Thương Mẫn: “Anh cũng chỉ là đến đây mời cô Thương đến tham gia bữa tiệc thực tiễn, lại phải để em nói lời cảm ơn với anh, cái này có đạo lý gì chứ.”
Thương Mẫn mơ hồ cảm thấy bầu không khí giữa hai người đàn ông có hơi không đúng, cô chớp chớp mắt nhìn về phía Mâu Khải.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |