Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

Advertisement
Triền Miên Sau Ly Hôn

CHƯƠNG 175: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY SAU KHI UỐNG RƯỢU RẤT BIẾT GHẸO NGƯỜI

“Anh làm gì vậy?”

Có lẽ chuyện trước đó vẫn chưa biến mất khỏi tâm trí cô, bây giờ Lương Hạnh vừa lại gần anh là cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Người đàn ông đưa tay ôm lấy người cô, dáng vẻ bình tĩnh, trầm ổn thường ngày không còn, có lẽ là sau khi uống rượu, anh ôm cô như chú mèo làm nũng, cọ tới cọ lui, lộ vẻ lười biếng say rượu.

Lòng Lương Hạnh như được lấp đầy, có chút ấm áp, cô ngoan ngoãn ngồi yên không nhúc nhích.

“Là bữa tiệc gia đình của nhà họ Phó.”

Giọng nói hơi buồn bực của người đàn ông vọng ra từ hõm cổ cô khiến người khác không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng khi nghe tới nhà họ Phó, sắc mặt Lương Hạnh nhanh chóng thay đổi, nhưng lại hồi phục rất nhanh, cô khẽ cười đùa giỡn: “Tiệc gia đình của nhà họ Phó, chắc chắn Phó Tuyết Thảo cũng có mặt, lại có mẹ anh, chắc chuyện của hai người ván đã đóng thuyền.”

Không khó đoán được mẹ anh sẽ làm gì tối nay, xem ra bà rất nóng lòng muốn có người con dâu nhà họ Phó này.

Triệu Mịch Thanh không ngẩng đầu, anh hơi mệt mỏi ôm chặt cô, gần như dựa cả nửa người lên vai cô: “Chú Phó là bạn với ba tôi hơn mười năm, tôi không thể không nể mặt chú ấy, tôi cũng không thể không giữ thể diện cho mẹ.”

Ánh mắt Lương Hạnh loé lên, cô không nói gì.

Sau một lúc im lặng, trong phòng lại vang lên giọng nói trầm thấp: “Lương Hạnh, nếu tôi đồng ý thì em sẽ làm gì?”

Trong căn hộ trống trải, sự cô quạnh sau khi cô rời đi nhiều ngày cuối cùng cũng ấm áp lại một chút.

Lương Hạnh khẽ nhếch môi chế giễu: “Đương nhiên là chúc mừng anh rồi, cô phó trẻ trung xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, còn chưa từng kết hôn, hơn nữa hai người cũng môn đăng hộ đối, dù sao cũng tốt hơn con gái của một quan chức bị sa thải như tôi rồi, phải không?”

Cánh tay người đàn ông đột ngột siết chặt.

Lương Hạnh đau đớn hít vào một hơi, cô nhíu mày nhưng vẫn không nói gì.

Triệu Mịch Thanh đáp: “Tôi không đồng ý.”

Sự trào phúng trên mặt Lương Hạnh cứng lại, đưa tay vỗ lưng anh, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì? Nếu không có chuyện gì thì tôi về đây.”

Anh không đồng ý là vì cô sao?

Lương Hạnh không dám nghĩ như vậy nhưng lại không thể không nghĩ thay cho mình.

Để tránh suy nghĩ lung tung, cô hơi cáu kỉnh đẩy anh ra: “Được rồi, tôi thấy anh cũng không sao, nửa đêm rồi, tôi về đây.”

Uống chút rượu vào ngay cả chỉ số thông minh cũng tụt xuống bằng trẻ nhỏ à? Lẽ nào cô còn phải dỗ nữa?

Cô còn chưa đứng dậy, người đàn ông đã ôm eo cô, nhắm mắt lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lương Hạnh, tôi đã tỏ rõ thái độ của mình với họ rồi, tôi cũng đã thừa nhận với mẹ hai đứa bé là con tôi rồi.”

“…”

Lương Hạnh hơi ngạc nhiên, sau đó cô nhướn mày cười: “Mẹ anh sẽ tin đứa bé là của anh sao?”

“Không cần bà ấy tin, cũng không cần người khác phải tin.” Giọng Triệu Mịch Thanh hơi khàn, có một vài câu anh mấp máy không nói ra lời những vẫn hy vọng cô có thể hiểu.

Lương Hạnh im lặng, cúi đầu yên lặng nhìn anh, không nhịn được đưa tay vuốt mái tóc ngắn của anh, năm ngón tay đan vào, lòng cô gợn sóng, thấp giọng cười: “Anh thật sự yêu tôi à?”

Bàn tay đang ôm cô của người đàn ông buông lỏng, quay sang nhéo cằm cô, đôi mắt đen nóng rực tối nay như nhiễm một loại mê hoặc nào đó, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Bây giờ muộn rồi sao?”

“…”

Trong lòng cô lại nổi lên một đợt sóng, hơi thở Lương Hạnh dồn dập tăng nhanh, nhưng cô vẫn yên lặng nhìn anh, cong môi cười, khuôn mặt xinh xắn sáng ngời: “Nếu tôi nói muộn rồi thì có phải anh định từ bỏ không?”

Lời cô vừa dứt, người đàn ông đã nâng cằm cô lên hôn.

Nhưng anh lại buông cô ra ngay trong chốc lát, sau đó thuận thế véo khuôn mặt mũm mĩm của cô, môi mỏng nở nụ cười tươi: “Tối nay tôi nghĩ lại rồi, cảm thấy ba mẹ vẫn nên ở bên nhau thì tốt hơn, có lợi cho sự trưởng thành của trẻ nhỏ.”

Lương Hạnh: “…”

Sao trước đây cô không phát hiện người đàn ông này uống rượu xong lại biết ghẹo người thế này?

Nếu như người tới tối nay là Phó Tuyết Thảo thì sao?

Có phải bây giờ đã lên giường rồi không?

Mắt cô loé lên, cúi xuống nhìn anh, cười như không cười: “Bây giờ anh đã gặp ba mẹ người ta rồi, có phải ngày mai cô cả nhà họ Phó sẽ được quay về làm công việc ban đầu không?”

Sắc mặt Triệu Mịch Thanh trầm xuống, đôi mắt nhìn cô từ từ phủ một tầng sương giá: “Ở trong mắt em, tôi là người công tư không rõ ràng vậy à?”

“Ừm, hừ.” Lương Hạnh mím môi gật đầu không hề khách sáo: “Đây không phải lần đầu tiên anh lấy việc công làm việc tư.”

Triệu Mịch Thanh mím môi, vẻ mặt khôi phục vẻ trầm tĩnh rồi hỏi: “Em không tò mò cô ta phạm sai lầm gì nên tôi mới đuổi cô ta à?”

“Anh là ông chủ, anh muốn đuổi ai thì ai dám giữ? Nhưng đúng là người phụ nữ đó không phải một cô gái tốt, bảo mẹ anh nhìn người cho chuẩn một chút, nếu muốn tìm vợ cho anh thì tôi khuyên anh đổi người khác đi.” Cô nói rồi chợt bật cười, giống như đang nói chuyện không quan trọng.

Cô thật lòng suy nghĩ cho anh, dù sao hai người cũng chia tay trong hoà bình, không làm loạn đến mức ra toà kiện tụng.

Phó Tuyết Thảo thật sự không hợp với anh.

Người đàn ông nhìn dáng vẻ bình tĩnh như không có gì xảy ra của cô mà lòng khó chịu, sắc mặt tối sầm, kìm nén cơn giận, cố nén giọng nói: “Tôi nói cô ta muốn trèo lên giường tôi, em cũng không quan tâm?”

“…”

Lương Hạnh chớp chớp mắt, ánh mắt hơi kỳ quái nhưng cô nhanh chóng hiểu ra ý trong lời anh.

Có vẻ như Phó Tuyết Thảo đã giở một vài chiêu trò khiến anh tức giận.

“Cô ta… thật sự ngủ với anh rồi à?” Cô cố ý hỏi.

Triệu Mịch Thanh: “…”

Anh thật sự có xúc động muốn bóp chết cô.

Anh hơi bực bội mím chặt môi, sau đó đột nhiên đứng dậy, đi vào phòng tắm, bóng lưng thon dài có chút tàn ác.

Lương Hạnh sững sờ, nhìn anh thất thần.

Nghĩ đến tình cảnh mình tối qua, điều có thể khiến anh nổi giận thậm chí không nể mặt nhà họ Phó mà đuổi người, còn có thể là gì? Bỏ thuốc? Hay là uống rượu xong thì làm bậy…

Đó là lần đầu tiên cô thấy anh uống say đến vậy, có lẽ vì vốn cũng không thấy nhiều.

Nếu như là bỏ thuốc… vậy còn có khả năng thất bại sao? Không thể tới bệnh viện, vậy chỉ có thể…

Nghĩ đến những cảnh đó, khuôn mặt xinh đẹp của Lương Hạnh chợt trở nên trắng bệch, sau đó vẻ mặt dần trở nên khó coi.

Triệu Mịch Thanh chỉ hơi cáu kỉnh, anh chỉ định đi vào tắm mà thôi nhưng không ngờ mấy phút sau bước ra đã không còn thấy bóng dáng Lương Hạnh đâu nữa, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức đen lại như đáy nồi.

Lương Hạnh tâm sự nặng nề trở về nhà, đèn trong phòng khách đã tắt, trong phòng tối đen như mực.

Cô cũng không bật đèn, hoảng loạn về phòng mình, nằm trong chăn ngơ ngác một lúc, không biết mình đang nghĩ gì.

Một lúc sau cô mới quay đầu nhìn Xuyến Chi, sau đó tắt đèn.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Mịch Thanh chuẩn bị xong rồi ra ngoài, không gọi điện mà tới thẳng nhà họ Lương.

Nhưng mẹ Lương lại nói với anh Lương Hạnh đã đưa Xuyến Chi đến công ty từ sớm.

Người đàn ông bị hụt, tâm trạng không tốt lắm, khuôn mặt điển trai cũng phủ thêm một tầng băng giá.

Anh mang trạng thái này tới công ty khiến Phó Tuyết Thảo, người đã lấy lại tự tin sau chuyện xảy ra tối qua cũng phải sững sờ.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement