Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

Advertisement
Triền Miên Sau Ly Hôn

CHƯƠNG 177: CÓ MUỐN CON NGỰA CHẠY THÌ CŨNG PHẢI CHO CON NGỰA ĂN CỎ

Đôi mắt của Lương Hạnh sáng rực: “Đây chính là thành quả nửa ngày của cháu đó ư? Thật là giỏi quá, đến đây hôn một cái nào.”

Không đợi cô nhóc có hành động, cô cúi đầu xuống hôn một cái lên trên trán của cô bé, sau đó nắm tay của cô bé: “Để dì dẫn cháu đi ăn cơm nha.”

Vừa lúc có người gõ cửa.

“Mời vào.”

Khuôn mặt tuấn tú của Mục Điệp xuất hiện, nhìn thấy hai người bọn họ, cười đùa nói: “Chị Hạnh, hai người muốn đi ăn cơm hả?”

“Đang định đi.” Lương Hạnh mặc áo khoác cho cô nhóc, đứng dậy nhìn anh ta.

Mục Điệp đẩy cửa ra bước cả người vào: “Có cần tôi giúp đỡ không?”

Không đợi Lương Hạnh nói cái gì, anh ta chạy đến trước mặt của Xuyến Chi, thân thể cao một mét tám ngồi xuống còn cao hơn Xuyến Chi nửa cái đầu, còn cứng rắn nặn ra một nụ cười tự cho là rất dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Bé cưng nhỏ à, để chú ôm cháu đi ăn cơm nha, có được không nào?”

Xuyến Chi nhìn anh ta không có phản ứng, so sánh và biểu cảm của anh ta quả thật là có thể dùng từ lạnh lùng để hình dung.

Mục Điệp có chút xấu hổ co rụt khóe mắt, tiếp tục dụ dỗ: “Chú chính là cái chú ở bên ngoài đó, chúng ta đã gặp nhau nhiều lần lắm rồi… Chú sẽ không làm cháu bị thương đâu.”

Lương Hạnh quả thật bị anh ta làm cho buồn nôn đến nỗi nổi da gà cả người, thật sự không nhịn được mà đánh anh ta một cái: “Đi thôi, tôi đã sắp bị bộ dạng hèn mọn này của cậu hù dọa rồi đó, đừng nói chi là con bé.”

“…”

Mục Điệp mím môi ai oán nhìn về phía cô, trên gương mặt tuấn tú trắng nõn có một loại khí chất ngôi sao thần tượng.

Cô buồn cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi cùng nhau, tôi đói sắp chết rồi.”

Hồi sáng này bởi vì tránh né người đàn ông đó cô chỉ tùy tiện ăn một chút dưới công ty, bây giờ thật sự rất đói.

Suất ăn của phụ nữ mang thai quả thật là càng ngày càng rõ ràng, bây giờ cô còn có thể ăn cỡ một người đàn ông, nghĩ lại cũng cảm thấy phiền muộn.

Mục Điệp mang theo gương mặt buồn bã nhìn thoáng qua Xuyến Chi, sau đó đứng dậy đi theo bọn họ ra bên ngoài.

Các nhân viên của các bộ phận khác cũng lần lượt đi ra ngoài cùng với đám người bọn họ.

Một đám người vừa mới đi ra ngoài liền nghe thấy ở bên ngoài có người gọi: “Ai là Lương, Lương Hạnh?”

Đám người giật mình.

Lương Hạnh cũng ngẩn người nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc quần áo lao động mang theo túi lớn túi nhỏ đi về phía bên đây: “Chào mọi người, tôi tìm cô Lương Hạnh?”

Đang vào giờ cơm, tất cả mọi người đều đi ra rất nhiều, ai đi ngang qua cũng dừng lại nhìn xem.

Lương Hạnh yên lặng bị đám người nhìn, chỉ có thể kiên trì bước lên phía trước một bước: “Là tôi.”

“Chào cô Lương, đây là thức ăn mà cô đã đặt.”

Người kia đưa hai túi cơm hộp ở trong tay qua,

Lương Hạnh ngơ ngác, biểu cảm cực kỳ mơ màng: “Thức ăn ngoài, tôi…”

Cô đặt thức ăn ngoài hồi nào?

Mục Điệp nhìn thấy cô không nhận, thuận thế bước lên phía trước ứng biến cực nhanh: “Không phải là chị bận đến nỗi quên mất mình đã đặt thức ăn ngoài đó chứ?”

Lương Hạnh run lên, trong nháy mắt kịp thời phản ứng lại, gượng cười: “À, tôi quên mất…”

Đồng thời còn có người sợ hãi lên tiếng cảm thán: “Chị Hạnh, chị… và Xuyến Chi có thể ăn được nhiều như vậy?”

“…”

Không cần nghĩ cũng biết là do ai đã làm, lúc này Lương Hạnh thật sự rất muốn kéo người đàn ông kia đến đây đánh cho một trận, bây giờ mặc dù là lượng cơm của cô có tăng lên nhưng mà cũng tuyệt đối không thể ăn được nhiều như vậy, nhưng mà nếu như nói là đặt cho bọn họ vậy thì cái phần này rõ ràng không đủ, hiện tại đang là giờ cao điểm mua thức ăn, nếu mà cô vừa mới đặt thì chắc chắn cũng sẽ không đưa đến kịp.

Cô nhìn chằm chằm vào hai túi thức ăn trong tay của Mục Điệp, cứng ngắc giật giật khóe môi, trong lúc cô đang nhanh chóng suy nghĩ câu trả lời liền nghe thấy một âm thanh không mặn không nhạt chen vào.

“Lại là món ăn của Vân Hán Lâu.”

Lương Hạnh ngước mắt lên đã nhìn thấy Trịnh Vân đang ung dung bước tới, hai mắt cũng đang nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn ở trong tay của Mục Điệp.

Trịnh Vân thu hồi tầm mắt lại, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía cô: “Từ lâu lắm rồi Vân Hán Lâu không còn đặt thức ăn online, trừ phi là khách quý của bọn họ điện thoại đặt trước thì mới mang tới, hơn nữa đóng gói cơm hộp của bọn họ cũng không giống. Tôi thấy là… chắc có lẽ là bạn tốt gì đó đặt trước cho quản lý Lương, có đúng không? Đây cũng không phải là món mà người bình thường có thể ăn được.”

Sắc mặt của Lương Hạnh thay đổi.

Nhãn hiệu của hộp vẫn còn đang đặt ở đó, cô cũng không có cách nào phủ nhận không phải là của Vân Hán Lâu, cho dù là mọi người vẫn còn chưa đi đến đó nhưng mà nghe thấy tên của cửa hàng cũng là một nhà hàng xa hoa kiểu trung. Lúc nãy cô đã nói là mình đặt trước, nếu như phủ nhận thì cũng không khỏi chột dạ, nhưng mà nếu như chấp nhận thì cô là một người quản lý, ăn một bữa như thế này cũng quá xa xỉ, làm việc không tốt thì sẽ bị những nhân viên cấp dưới của cô cùng bộ phận nghị luận.

“Là của chúng tôi đặt trước đó.”

Lương Hạnh vẫn còn chưa suy nghĩ phải trả lời như thế nào, một cô gái ở sau lưng bỗng nhiên đứng ra nói với Trịnh Vân: “Đây đều là do bộ phận của chúng tôi gom tiền đặt trước, còn chưa nói cho quản lý biết, khoảng thời gian này chị ấy quá cực khổ rồi, vừa chăm sóc cho đứa bé còn vừa phải hoàn thành công việc đúng tiến độ, tôi nghĩ chắc là ăn uống cũng không điều độ cho nên mới ngất xỉu, cho nên mới dự định lặng lẽ đặt trước đồ ăn cho chị ấy.”

Cô ta nói xong thì lại chớp mắt với các đồng nghiệp, sau đó lại nhìn về phía Trịnh Vân, nở nụ cười: “Quản lý Trịnh, chúng tôi làm như vậy có lỗi gì không thế?”

Mục Điệp giơ hai túi đồ ăn trong tay lên, cong môi nở nụ cười: “Chắc có lẽ là quản lý Trịnh vẫn còn chưa gặp loại tình huống như thế này, xem ra sau này tôi phải tâm sự nhiều hơn với mấy anh em ở phòng thị trường, để bọn họ biết rằng quản lý của bọn họ cũng rất vất vả.”

Biểu cảm lạnh nhạt của Trịnh Vân có mấy phần âm trầm quét mắt nhìn đám người trước mặt, lại lạnh lùng cười nhạo: “Có tâm tư đi nịnh nọt vuốt mông ngựa cấp trên không bằng suy nghĩ về chuyện làm việc đi.”

Đôi mắt lạnh lùng bắn về phía Lương Hạnh, cô ta tiếp tục trào phúng: “Quản lý Lương cũng thật là có bản lĩnh, một bộ phận nho nhỏ như thế này cũng trở thành của cô, tôi đoán là ngay cả lời của Quý tổng mà bọn họ cũng dám không nghe. Nào giống với bộ phận của tôi, có một vài người không nghe lời, còn làm ngược lại lời của tôi.”

Biểu cảm của đám người thay đổi, đột nhiên đều im lặng.

Bọn họ không phải là người ngu, lúc này còn tiếp tục nói nữa thì sẽ làm cho quản lý của bọn họ càng khó xử hơn.

Trong lòng của Lương Hạnh chảy qua một dòng nước ấm, được đám người trẻ này làm cho cảm động, im lặng cả nửa ngày, cô nhìn một vòng, chậm rãi cong lên khóe môi, tiếng nói nhẹ nhàng mà lại tỉnh táo: “Quản lý Trịnh, muốn ngựa chạy thì cũng phải cho con ngựa ăn cỏ, chỉ có thể đối xử tốt với bọn họ thì bọn họ mới có thể làm việc thật tốt, nếu như ngày nào cũng xụ mặt giống như cô thì bọn người chúng tôi chắc có lẽ là bị hù dọa chạy từ sớm rồi.”

“Nếu như cô thật sự cảm thấy tôi có bản lĩnh thì lần sau có thể tìm thời gian, tôi sẽ truyền đạt lại kinh nghiệm cho quản lý Trịnh.”

Trịnh Vân: “…”

Đợi đến khi người phụ nữ mang theo một biểu cảm như giẫm phải shit rời đi, Lương Hạnh phất phất tay để đám người đi vào trong trước.

Đóng cánh cửa thủy tinh lại, cô gái lúc nãy vừa mới nói chuyện lập tức sợ hãi vỗ vỗ ngực, vẫn còn chưa hết sợ: “Lúc nãy thật sự làm em sợ muốn chết vậy đó, má ơi, người phụ nữ đó thật là kinh khủng quá đi.”

Những người khác đồng loạt nở nụ cười khen thưởng: “Lợi hại lắm đó, cô phản ứng rất nhanh, tôi còn chưa phản ứng kịp nữa kìa.”

Mục Điệp cũng khâm phục, gật đầu theo: “Chị gái nhỏ, lúc nãy cô vừa mới thắng một trận ác chiến đó nha.”

Tính tình của cô gái đó rất dễ mến, bỗng chốc được mọi người thổi phồng đến mức này thì xấu hổ, sau đó cô ta nhìn về phía Lương Hạnh: “Chị Hạnh, thật ra thì lúc nãy em vừa nghĩ thì đã biết được cơm này có lẽ là do Triệu tổng đưa tới, sợ là chị khó xử cho nên em không có nghĩ gì nhiều liền nói… nhưng mà em cũng không nghĩ đến là quản lý Trịnh lại có lý do thoái thoát như thế, nếu như chốc nữa bị truyền vào trong tai của Quý tổng, có phải là… sẽ mang đến phiền phức không?”

Lương Hạnh nghe lời nói của bọn họ, trong lòng đã bị cảm động đến rối tinh rối mù, nhưng mà cùng lúc đó cũng cảm thấy có lỗi.

Chuyện cô mang thai rồi cuối cùng cũng sẽ bị bại lộ, hiện tại bọn họ giúp đỡ cô như vậy, sau này biết rằng mình luôn bị lừa gạt, không biết là có trách cô hay không đây.

Tâm trạng chìm xuống, cô mỉm cười cảm kích nói: “Lúc nãy thật sự cảm ơn mọi người, bên phía Quý tổng tôi sẽ chú ý tới, mọi người không cần phải lo lắng đâu.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement