Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

Advertisement
Triền Miên Sau Ly Hôn

CHƯƠNG 214: TÔI KHÔNG HỀ NGỜ SẼ QUAY LẠI

“To quá.” Lương Hạnh lúng túng mà lên tiếng, biểu cảm lộ ra một tia gọi là ngại ngùng.

Ánh mắt Triệu Mịch Thanh nhìn xung quanh một cái, cười mà như không cười: “Ai bảo ban đầu em dọn đi sạch sẽ như vậy.”

Lương Hạnh đột nhiên nhíu mày: “Tôi cũng không ngờ sẽ quay lại.”

Biểu cảm trên mặt người đàn ông từ từ nhạt đi, đôi con ngươi nhìn sâu vào cô, như đang nghiền ngẫm lời của cô.

Đúng, ban đầu cô cầm thỏa thuận ly hôn ra đi rất dứt khoác, đích thực không có ý định muốn quay lại.

Lời nói có chút nặng nề rồi, Lương Hạnh tưởng anh sẽ tức giận, cô mấp máy môi, mở miệng mấy lần nhưng vẫn không nói ra được.

Ban đầu cô thật sự chưa từng nghĩ sẽ còn quay lại, hôn nhân đã đi đến điểm cuối rồi, cô không dám hy vọng xa xỉ thêm điều gì nữa, nhưng ai có thể ngờ được đời người lại có nhiều bất ngờ như vậy chứ?

Bầu không khí yên tĩnh đến khiến lòng người hoảng loạn, Lương Hạnh cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Trong nhà không phải có máy sấy khô sao? Anh sấy giùm tôi chút đi.”

Ánh mắt mà Triệu Mịch Thanh nhìn cô cuối cùng cũng nhúc nhích, anh thu tầm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Thời gian lâu quá rồi, không phải em muốn về ăn cơm sao?”

“Tôi không đói, bây giờ tôi cấp thiết muốn mặc quần áo.” Lương Hạnh nhíu mày trừng anh, đôi con ngươi đen láy lóng lánh mang máng hiện lên chút ủy khuất, giống như anh còn như vậy thì cô sẽ khóc cho anh xem.

Không mặc quần áo thì ăn cái rắm gì, mặt mũi của cô mất hết ở trước mặt anh rồi.

Triệu Mịch Thanh lại nhìn cô một cái, không nói chuyện nữa, quay người lặng lẽ cầm lấy quần áo mà cô đã giặt xong ở bên trong nhét vào máy sấy.

Cài đặt xong thời gian, anh cúi đầu nhìn chăm chăm vào máy sấy, đôi con ngươi chợt nheo lại.

Mấy bộ quần áo muốn sấy khô cũng phải cần một hai tiếng, lâu như vậy, cho dù anh có nấu đồ ăn cô cũng sẽ không xuống giường ăn, không lẽ anh phải nhẫn nại lâu như vậy sao?

Nghĩ như vậy, dục vọng vốn dĩ đã bình tĩnh trong cơ thể của anh lại trào dâng lên, đôi mày anh tuấn nhíu lại, biểu cảm có chút xoắn xuýt, thậm chí còn có vài phần hối hận, hồi nãy đáng ra anh nên trực tiếp kéo cửa phòng tắm ra, có lẽ bây giờ đã….

Lương Hạnh núp trong chăn chờ đợi, nếu như cô biết suy nghĩ trong lòng của người đàn ông bên ngoài, thì chắc sẽ lập tức nhảy xuống giường khóa trái cửa phòng ngủ luôn mất.

Tên cầm thú áo quần bảnh bao, chắc hẳn là cái mác của Triệu Mịch Thanh trong lòng của Lương Hạnh bây giờ.

Hai tiếng rất lâu, nhưng Triệu Mịch Thanh cũng không đi xuống dưới mua quần áo cho cô, bởi vì không nhìn thấy….luôn luôn khó chịu hơn là nhẫn nại.

“Triệu Mịch Thanh!”

Nghe thấy tiếng gọi của người phụ nữ, người đàn ông thu hồi dòng suy tư, chậm rãi đi qua đó, dựa bên cửa nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”

Lương Hạnh nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc: “Anh chuyển công tác về Nam Thành, mẹ anh có biết không?”

Cô đột nhiên nhớ ra vấn đề này.

Nếu như mẹ anh biết nhất định sẽ tưởng rằng là có liên quan đến cô, đến lúc đó khó tránh lại đến kiếm chuyện với cô, cô không hứng cãi nhau với một bà cô, cũng muốn bên tai được thanh tĩnh một chút.”

“Ừm, hôm nay mới biết.” Người đàn ông ung dung trả lời một câu.

Hôm nay?

Mi tâm Lương Hạnh nhíu lại càng chặt hơn.

Xem ra, mẹ anh tám phần cũng đã nhìn thấy mấy bài báo trên mạng rồi, bây giờ sự bất mãn đối với cô ở trong lòng chắc lại càng nhiều hơn rồi.

“Bà ấy không cãi nhau với anh à?” Nhìn bộ dạng về đúng giờ tối nay của anh, không giống như đã cãi nhau với mẹ anh qua.

“Cãi rồi.” Người đàn ông hờ hững mà đáp lại, ngồi ở bên giường, kéo chăn ở trên đầu cô xuống.

Lương Hạnh ngây người, nhìn người đàn ông bình tĩnh.

Không cần nghĩ cũng biết tại vì sao, chỉ là….: “Bà ấy là mẹ anh, anh không cần phải cãi nhau với bà ấy.”

Cô hiểu tính khí của mẹ Triệu, có chút tự tôn, còn có chút cường thế, mà người đàn ông này, lạnh lùng cứng nhắc, chuyện đã quyết định tuyệt đối sẽ không thay đổi, có lẽ anh sẽ không cãi nhau om sòm với bà, nhưng thái độ có thể làm người khác tổn thương đến tận xương tủy.

“Bà ấy dù có là mẹ tôi thì cũng phải nói lý, tôi sẽ không cãi với bà ấy, chỉ là có chút chuyện không thể để bà ấy nhúng tay được.” Người đàn ông kể lại đầy bình tĩnh, ngữ khí rất nhạt.

Lương Hạnh nhìn chăm chăm anh vài giây, ánh mắt không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là đột nhiên cười lên: “Anh không sợ làm bà ấy tức giận đến nhập viện sao? Bà ấy là mẹ anh, bất kể làm gì thì cũng sẽ không làm hại đến anh, nếu như anh thật sự vì tôi mà chống đối với bà ấy, không sợ sau này hối hận ư?”

Trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông chỉ còn lại sự vô cảm, anh vươn tay véo lấy cằm của cô: “Không phải vì ai, tôi là con trai bà ấy, không phải là thú cưng mà bà ấy nuôi, có chút chuyện không cần bà ấy quản, mà quản thì sẽ là quản nhiều, không liên quan đến có làm hại hay không.”

Lương Hạnh khẽ nghẹn lời.

Cô nói mấy cái này làm gì chứ, anh căn bản không cần cô khuyên giải gì hết, anh vĩnh viễn đều là người lý trí nhất, muốn làm gì, không cần làm gì, bất kỳ chuyện gì cũng phân được rõ ràng.

Nhưng cô dường như không định bỏ qua cho anh, cô khẽ nghiêng đầu, lại nói: “Nếu như bà ấy làm hại tôi, anh sẽ làm thế nào?”

Không quản được con trai, thì đương nhiên sẽ đi tìm kẻ dễ bắt nạt hơn.

Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đôi môi mỏng nở ra nụ cười nhàn nhạt: “Nếu như em là người phụ nữ của tôi, tôi đương nhiên sẽ làm thật tốt, nhưng nếu như em không có quan hệ gì với tôi, thì tôi hà tất gì phải phí sức đó.”

“…” Lương Hạnh lập tức nghẹn họng.

Người đàn ông đáng chết này lại gài cô, hàm ý chính là, muốn có được câu trả lời, thì phải thừa nhận mối quan hệ với anh trước đã.

Nói thực, hồi nãy cô đích thực là có tư tâm muốn thử thăm dò, nhưng người đàn ông này thực sự là tên khôn ranh, không cho cô cơ hội nào.

Lương Hạnh ủ rũ mà bĩu môi, liếc ngang anh một cái, đột nhiên kéo chăn lên che đầu lại, không muốn nhìn thấy anh.

Đôi mắt Triệu Mịch Thanh khẽ cử động, khóe môi hiện lên một ý cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô cách lớp chăn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Người đàn ông làm xong bữa tối, quần áo của Lương Hạnh đúng lúc cũng khô rồi.

Thay xong quần áo, Lương Hạnh nhìn thời gian, ôm lấy hộp hành lý định đi: “Thời gian không sớm nữa, tôi về trước đây.”

Chưa đi được hai bước, thì bị người đàn ông ôm lấy eo.

Triệu Mịch Thanh nhíu mày, thanh âm có hơi trầm: “Lương Hạnh, tôi nhịn lâu như vậy rồi, chính là để em đi như vậy sao?”

Lương Hạnh cắn môi: “Trễ qúa rồi, còn không về nữa, mẹ tôi sẽ lo lắng.”

Triệu Mịch Thanh buông cô ra, một tay lấy cái hộp trong lòng cô ra, dắt tay cô đi về phía nhà ăn: “Ăn xong cơm rồi về, tôi đã gọi điện qua bên mẹ em rồi.”

Lương Hạnh sững sờ, còn chưa phản ứng lại thì đã bị anh kéo đến nhà ăn, nhìn đồ ăn ở trước mắt, cô trừng anh: “Anh gọi điện thoại cho mẹ tôi khi nào?”

Nếu như biết anh đã gọi điện thoại thì cô trực tiếp kêu mẹ cô đem quần áo tới, cũng không cần phải ở đây đợi đến giờ rồi.

“Mới thôi.” Người đàn ông đặt dụng cụ ăn đến trước mặt cô, kéo ghế đằng sau cô ra, lại lấy một cái gối ôm kê ở đằng sau, dìu cô nhẹ nhàng ngồi xuống: “Nếu như em không yên tâm, có thể gọi lại lần nữa.”

“…”

Lương Hạnh mím môi tức giận nhìn anh.

Cô không thèm gọi, lỡ như anh gạt cô, thì gọi đi không phải bị lộ rồi sao?

Múc một chén canh đặt ở trước mặt cô, Triệu Mịch Thanh bất lực, chỉ có thể dời chủ đề nói: “Em đã nghĩ khi về sẽ giải thích chuyện tạm thời cách chức với bọn họ thế nào chưa?”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement