Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

Advertisement

CHƯƠNG 247: CHỈ ĂN MỖI MÌ KHÔNG THỂ THỎA MÃN TÔI

Cánh tay Triệu Mịch Thanh ôm lấy eo cô vẫn chưa thả lỏng ra, lúc nhân viên phục vụ đưa bọn họ vào phòng bao anh còn cúi đầu ghé bên tai cô thấp giọng nói: “Lần trước Cố Thời giới thiệu tôi tới đây, tôi thử qua rồi, mùi vị không tệ, vẫn luôn muốn đưa em tới.”

Tai Lương Hạnh có chút ngứa ngáy, trong lòng lại thấy ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn góc mặt nghiêng của anh, bất kể mục đích cuối cùng của anh là gì, ít nhất anh cũng từng thực sự quan tâm cô.

Một nồi cháo được bưng lên, mới được mang ra từ bếp, vẫn đang sôi nổi bong bóng, những hạt gạo nếp lăn tăn, Lương Hạnh ngửi được mùi hương ánh mắt liền sáng rực lên.

Người đàn ông xoay mâm để bát cháo xoay về phía mình, ánh mắt Lương Hạnh di chuyển theo bát cháo giống như một đứa trẻ không ăn được đồ ăn ngon, thấy bát cháo càng lúc càng xa, cô mới phản ứng lại, kinh ngạc há miệng nhìn anh.

“Nóng lắm, tôi múc vào bát cho em.” Người đàn ông nhịn cười giải thích, tiện tay lấy một cái bát nhỏ bên cạnh.

Lương Hạnh ngơ ra một lúc, ngay sau đó lập tức ngồi thẳng dậy, chỉnh lại tư thế, nhàn nhạt nói: “Ừm, nhìn thì đúng là nóng thật.”

Nhưng vừa nói xong thì cô lập tức muốn cắn lưỡi mình, sao lại có thể mất mặt như vậy chứ…

Người đàn ông bật cười.

“…”

Múc một nửa bát cháo, dùng thìa khẽ khuấy để cháo bớt nóng nhanh hơn một chút, sắc mặt anh vẫn rất ung dung.

Sắc mặt Lương Hạnh phức tạp, nhìn anh vài lần, nếu như mơ tưởng anh có thể mãi đối xử với cô như vậy thì có phải là một loại xa xỉ không?

Tự chế giễu bản thân mình, yêu thương vỗ về bụng mình, còn bốn tháng nữa là hai đứa bé ra đời, cuộc sống sau này như thế nào, sao có thể do cô kiểm soát được.

Đợi đến khi bát cháo không còn nóng nữa, Triệu Mịch Thanh khẽ đẩy đến trước mặt cô. Lương Hạnh liền ăn ngay một thìa lớn, đôi mắt cong cong lên, có vẻ là rất vui.

Người đàn ông cười vẻ bất đắc ĩ, may mà để nguội một lúc lâu rồi, nếu không cô ăn chắc chắn sẽ bị bỏng.

Chưa tới mười phút, một nồi cháo lớn đã thấy đáy, lúc ngẩng đầu lên, cô thấy Triệu Mịch Thanh đang ung dung nhìn mình.

Mặt cô bất chợt đỏ ửng, cô đúng là ăn có hơi nhiều chút…

Nhưng chẳng phải là có đến ba người sao.

Khẽ hắng giọng, nhìn đáy nồi trống không một cách nghiêm túc, cô nhướng mày: “Anh tưởng rằng mang theo hai đứa trẻ bên người dễ dàng như vậy sao? Chúng cũng cần ăn đó.”

“Ồ, tôi biết rồi.” Người đàn ông mỉm cười gật đầu: “Ăn no chưa? Tôi gọi mì rồi, em có thể thử xem.”

Anh nói với giọng dễ nghe như vậy, ai cũng khó mà trừng mắt lạnh lùng nữa, cô khẽ chớp mắt: “Đương nhiên phải thử rồi.”

Ngay sau đó lại tự bật cười nói: “Cố Thời này cũng biết tìm chỗ ăn ghê đó…”

Không ngờ người đàn ông ấy lại nghe thấy, nhìn cô với ánh mắt trêu chọc: “Người đưa em tới thì không cảm ơn, người không liên quan tới thì em lại nhớ rõ đến như vậy.”

Lương Hạnh tức giận, khẽ mấp máy môi, nuốt cục tức này xuống.

Mì được mang đến, anh đẩy đến trước mặt cô, mỉm cười: “Nếu em thích, ngày mai gọi người giao đến nhà, đến đây một chuyến thì xa quá, em không tiện đi.”

Phản ứng đầu tiên của Lương Hạnh là muốn từ chối, nhưng lúc thấy Lưu Nam đi về phía hai người, tay cầm điện thoại thì cô lại quên béng định nói gì.

“Là của cậu hai Cố ạ.”

Đúng thật là không chịu thôi mà.

Triệu Mịch Thanh mất kiên nhẫn nhíu mày, đặt điện thoại lên tai.

Cố Thời gác chân lên bàn làm việc: “Tìm được chưa? Bắt được người ta chưa?”

Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt, có chút khí thế bức người: “Liên quan gì đến cậu?”

Cố Thời thu chân lại, lập tức ngồi thẳng người: “Mẹ nó! Anh qua cầu rút ván không sợ tôi cắn lại anh sao?”

Ánh mắt quyến rũ lóe lên, đổi thành một biểu cảm xấu xa: “Sao nào, nghe giọng điệu này của anh có vẻ là đang gió xuân phơi phới nhỉ…”

Triệu Mịch Thanh nhướng mày, giọng điệu ung dung: “Cúp đây.”

“Rồi rồi rồi! Anh cứ vui vẻ đi, không làm phiền nữa!”

Lúc cúp máy, còn nói thêm một câu: “Vậy Mục Điệp gì đó giải quyết thế nào? Người này có vẻ không đơn giản đâu.”

Người đàn ông khẽ rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc, vẻ mặt vẫn thờ ơ: “Không giải quyết.”

Rất nhanh lại nói: “Không nói nữa, tôi còn có việc, hôm khác mời cậu ăn cơm.”

Cố Thời vẫn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng “tút”, không kìm được mà chửi một tiếng vào cái điện thoại, khóe miệng nhếch lên một cách tinh nghịch.

Lương Hạnh vốn tưởng rằng có chuyện gì gấp, thấy anh mới nói được vài câu đã cúp máy, không kìm được hỏi: “Có chuyện quan trọng sao?”

Sắc mặt người đàn ông không thay đổi: “Không phải, chuyện công ty.”

Thấy anh hoàn toàn không có ý định nói, cô nhìn về phía bát mì, đột nhiên không có khẩu vị nữa.

“Sao lại không ăn nữa?”

Lương Hạnh xoa bụng: “Thấy no rồi, tối rồi không ăn nhiều nữa.”

Người đàn ông gật đầu, đứng dậy: “Vậy chúng ta về nhà.”

“Anh không ăn à?!” Lương Hạnh kinh ngạc.

Anh khẽ nhếch môi: “Tôi không đói.”

Đột nhiên bị giữ bàn tay đang cầm áo khoác lại, anh quay đầu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Lương Hạnh chớp chớp mắt, mất tự nhiên cúi đầu xuống.

Lên xe cô đã thấy sắc mặt anh không tốt lắm, mắt thâm quầng, cũng gầy đi không ít, tuy không làm giảm khí thế, nhưng vẻ mệt mỏi khó mà che giấu được.

“Ít nhiều cũng nên ăn một chút.” Giọng nói cô mềm mại đi không ít, còn có một chút đau lòng.

Triệu Mịch Thanh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, bước vòng qua bàn ăn, ghé sát cô: “Thương tôi à?”

Lương Hạnh bị anh dọa một phen, phản ứng lại liền cảm thấy bản thân đáng đời, người đàn ông này vốn dĩ không cần người khác thương.

“Muốn ăn không thì tùy anh!” Cô nghiến răng rồi đẩy anh ra.

Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay anh trước nay luôn khô ráo, ấm áp, khiến người ta thấy an lòng.

“Tôi ăn, nhưng mà…” Lương Hạnh nghe giọng nói khàn khàn của anh, trong lòng liền vang lên hồi chuông cảnh báo, quả nhiên…

“Chỉ ăn mỗi mì không thể thỏa mãn tôi, đợi tôi trở về phải ăn thêm một bữa nữa.” Anh nhếch miệng cười xấu xa.

Mặt Lương Hạnh tái mét, ngại người xung quanh, cô nghiến răng hung dữ nói: “Lúc này lại quên tôi là người đang mang thai à?”

Ai ngờ người đàn ông ấy lại nở nụ cười càng tươi hơn, anh cọ cọ mũi lên mặt cô: “Nhớ, nhưng tôi cũng tìm hiểu rồi, thời điểm này sức khỏe của thai phụ tốt thì hoàn toàn có thể làm, cho dù có vì an toàn… em cũng có thể giúp tôi.”

Đồ cuồng dâm này!

Bây giờ tranh luận điều này cũng vô dụng, cô nhịn, cô hất cằm về bát mì trên bàn, giọng điệu không vui nói: “Ăn mì trước đi!”

Người đàn ông thực hiện được ý đồ, toàn thân tràn đầy tinh thần, ăn sạch bát mì, lúc Lương Hạnh bị dắt ra ngoài vẫn đang nghi ngờ không biết có phải cô bị lừa rồi hay không.

Đến khu chung cư, Triệu Mịch Thanh mở cửa xe cho cô, Lương Hạnh không muốn xuống.

“Tôi về chỗ ba mẹ trước, chắc bọn họ cũng lo lắng rồi.” Cô tìm một lí do hợp lí.

Triệu Mịch Thanh chống tay vào nóc xe, gương mặt nghiêm túc mà lại ung dung nhìn cô: “Tôi gọi điện cho ba mẹ rồi, ngược lại so với em nghĩ, họ nói về muộn thì theo tôi về nhà luôn, còn nói em quá tùy hứng, bảo tôi phải quản chặt em nhiều vào.”

Có vẻ giống những lời mà mẹ cô sẽ nói, Lương Hạnh lập tức nản lòng.

Không còn tinh thần, cả người cũng trống rỗng, Triệu Mịch Thanh cũng không phí lời với cô nữa, bế bổng cô lên.

Lên đến trên tầng mới thả cô xuống, cô đẩy anh ra rồi đi vào phòng ngủ, nghe anh ở phía sau thong dong nói: “Đi tắm đi, lát nữa tôi mang quần áo vào cho em.”

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement