Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

Advertisement

CHƯƠNG 302: HAI HỘ LÝ

Anh chỉ tùy tiện mặc áo choàng tắm, dây buộc màu trắng bên hông cũng buộc hờ hững, nhưng vóc dáng vai rộng eo hẹp thì hiện lên rất rõ, dáng người cao ngất mặc áo choàng tắm càng làm anh đẹp trai hơn.

Một người đàn ông thế này, nếu có người khác ở trong phòng, e rằng đã sớm chết mê chết mệt với anh rồi.

Anh cầm khăn lau tóc mấy lần, cánh tay rắn chắc trượt lên trượt xuống, chỉ nhìn thấy hình ảnh này, miệng Lương Hạnh đã khô khốc, không khỏi nuốt nước miếng.

Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm không hề bỏ sót cử chỉ nhỏ bé này của cô, anh sải bước đi tới trước mặt cô, hai người gần trong gang tấc, mùi sữa tắm phả vào mặt cô, hòa lẫn với hơi thở vốn có trên người anh.

Lương Hạnh lùi về sau, mặt mất tự nhiên quay đi chỗ khác.

Cô hắng giọng nói: “Anh tránh ra đi, em phải đi tắm.”

Anh phát ra tiếng cười trầm thấp: “Lúc nãy em đang nghĩ gì thế?”

Mặt Lương Hạnh nóng bừng, cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng lên nói: “Ngoài Phó Tuyết Thảo, sao em chưa từng nhìn thấy anh để người phụ nữ khác thích mình trước mặt mọi người? Hay là do em kiến thức nông cạn?”

Quả thật, chỉ dựa vào ngoại hình hoặc một điểm nào đó trên người anh cũng đủ khiến rất nhiều phụ nữ động lòng với anh, nhưng cô ở bên anh lâu như thế, cho dù cô chưa từng công khai, nhưng cũng chẳng nhận được bất kỳ tin tức vô căn cứ lăng nhăng nào, việc anh về nhà cũng chưa từng bị bại lộ.

Một là do cô quá ngốc, một lòng một dạ tin tưởng anh, hai là do anh quá thông minh, có thể che giấu mọi chuyện.

Hình như anh không hài lòng với câu trả lời của cô, nên ánh mắt hơi thâm trầm, khẽ nâng chiếc cằm thanh tú của cô lên.

“Em không hài lòng khi không có mấy người phụ nữ kia?”

Con mắt nào của anh nhìn thấy cô không hài lòng… cô cùng lắm chỉ tò mò thôi.

Thấy anh không định trả lời, cô đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra, mặt không cảm xúc đi vào phòng tắm.

“Lúc ở bên em, dù là trước kia hay hiện tại, tôi đều không có người phụ nữ khác, nên em đừng nghĩ lung tung.” Giọng nói của anh vang lên ở phía sau.

Cô không đáp lại, nhưng lúc mở cửa phòng tắm, khóe miệng cô lại không khỏi cong lên.

Hai mươi phút sau, anh đã mặc đồ ngủ, ngồi ở đầu giường đọc một cuốn sách do cô mua, nội dung cuốn sách này khá thực tế, êm đềm không có sóng gió gì, phần lớn là miêu tả tình yêu, thỉnh thoảng vẫn có chút tình tiết giả vờ giả vịt của cô gái.

Nên cô không khỏi xấu hổ.

Anh lật rất nhanh, nhưng ngón tay thon dài lại giống như không cử động, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra được tâm trạng, cô không biết rốt cuộc anh có đọc được hay không.

Cô muốn đi tới đó lấy lại, nhưng cô vừa đi tới gần thì anh đã ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy ý cười, khẽ nhướng mày trêu chọc: “Em thích loại sách này?”

Lương Hạnh mặt không cảm xúc, thậm chí còn hờ hững liếc nhìn, khẩu thị tâm phi nói: “Cũng được, em chỉ tùy ý tìm thấy rồi đọc chút thôi.”

Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, rồi đóng sách lại.

Anh lạnh nhạt nói: “Tác giả này quá nhạy cảm, dễ gây kích động trong cuộc sống, nếu em đọc cuốn sách này trong lúc mang thai và sau khi sinh sẽ không ổn cho lắm, em nên tìm mấy cuốn sách viết khách quan hơn mà đọc.”

Tác giả cuốn sách này là Trương Ái Linh, hồi nhỏ khi Lương Hạnh học lớp sáu đã bắt đầu biết cô ấy, luôn tôn sùng sách tiểu thuyết của cô ấy, nhiều năm qua chưa từng thay đổi.

Mặc dù cô không mong một người đàn ông như anh có thể thích thể loại tình cảm này, nhưng cô không vui khi anh phê phán nó.

“Bệnh trầm cảm trong thời gian mang thai và sau khi sinh không liên quan gì đến việc đọc sách, phần lớn đều do cuộc sống hiện thực không thỏa mãn được lòng mong đợi của họ.” Vẻ mặt cô hơi lạnh nhạt, lật chăn bên cạnh anh ra rồi nằm xuống.

Anh đặt cuốn sách xuống, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: “Em mong đợi điều gì trong cuộc sống?”

Mong đợi điều gì? Ngoài việc duy trì sự yên ổn, đừng tạo ra “bất ngờ” đặc biệt nào cho cô, là cô cảm tạ trời đất lắm rồi.

“Em không mong đợi điều gì cả.” Cô trở mình, quay lưng về phía anh, buồn bực nói: “Anh ngủ đi.”

Anh nằm im, một lúc sau, anh mới tắt đèn ngủ ở đầu giường, rồi lồng ngực rộng rãi của anh áp sát vào lưng cô, cả người cô được cánh tay rắn chắc ôm lấy, rồi bị hơi thở của anh bao trùm.

Mẹ Lương rất để tâm đến chuyện hộ lý, ngoài việc quan tâm đến Lương Hạnh, thì bà cũng phải thực hiện lời hứa của mình.

Mới sáng sớm, bà đã bảo hộ lý nhà người bạn tới đây, lúc Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh ra khỏi phòng, thì trên bàn đã bày ra một bữa sáng thịnh soạn.

Một người phụ nữ trung niên khoảng năm sáu mươi tuổi ra khỏi phòng bếp, da bà ta rất đen, tóc búi sau đầu, trên người chỉ có hai màu đen xám, cả người toát ra vẻ giản dị chất phác, có lẽ là tới từ nông thôn.

Lúc nhìn thấy hai người, rõ ràng bà ta hơi hoảng loạn, không ngừng chùi tay vào tạp đề, lúc cười, nếp nhăn ở khóe mắt hiện lên rất rõ.

“Cái đó… mẹ hai người ra ngoài mua đồ rồi, tôi tới làm sớm, nên sẵn tiện nấu bữa sáng luôn, hai người nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Thái độ Lương Hạnh khá ôn hòa, trước giờ cô luôn mềm lòng với người dưới đáy xã hội, huống hồ cô gần như đã trải qua giai đoạn tuyệt vọng, nên càng thấu hiểu nỗi khó xử của họ.

“Được, nếu dì nấu xong rồi thì chúng ta cùng ăn đi, tôi thấy dì nấu rất nhiều.”

Vẻ mặt Triệu Mịch Thanh lạnh nhạt, như thể mọi chuyện đều nghe theo ý của cô.

Người phụ nữ trung niên vội xua tay: “Không cần đâu, tôi ăn ở nhà tôi rồi, hai người ăn đi.”

Lương Hạnh khẽ cười gật đầu, rồi hỏi tiếp: “Dì xưng hô thế nào?”

“Tôi họ Thái, hai người cứ gọi tôi là dì Thái, cô…” Bà ta cười lúng túng, ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Cô là Lương Hạnh đúng không?”

“Đúng vậy, dì cứ tự nhiên đi.”

“À, được, được, hai người ăn trước đi, tôi ra sân xem thử có chỗ nào cần dọn dẹp không.”

Lương Hạnh gật đầu, nhìn bà ta đi ra ngoài.

Triệu Mịch Thanh luôn giữ im lặng, kéo cô ngồi xuống ăn sáng.

Lương Hạnh liếc nhìn anh, không khỏi oán thầm, anh đối xử lạnh lùng với người khác như thế thì làm sao quản lý cấp dưới được, chẳng phải ông chủ đều thực hiện song song giữa an ủi và nghiêm khắc à, sao anh chỉ biết lạnh lùng vậy?

“Anh cũng nên nói mấy câu chứ, nếu thích hợp thì sau này bà ta sẽ sống cùng chúng ta đó.” Lương Hạnh không nhịn được hỏi.

Chí ít là trước khi con cô tròn một tuổi sẽ không đổi người, tất nhiên đó là tình huống không có bất ngờ gì xảy ra.

“Chẳng phải đã có em rồi à?” Anh từ tốn nói, rồi gắp một miếng trứng ốp la cho cô.

“…”

Cô cắn một miếng trứng gà, rồi ngước mắt lên nhìn anh: “Ấn tượng đầu tiên về bà ta cũng khá tốt.”

Anh hờ hững liếc nhìn cô, một lúc sau mới lên tiếng: “Quả nhiên em đã trở thành người cảm tính, em tiếp xúc chưa tới nửa phút, nói không quá ba câu, thì có thể nhìn ra được cái gì?”

Lương Hạnh bất mãn đặt đũa xuống: “Em cảm tính chỗ nào? Bà ấy ăn nói làm việc không vượt quá quy tắc, nấu cơm cũng hợp khẩu vị, mặc dù nhân phẩm đang đợi khảo sát, nhưng em chỉ nói ấn tượng đầu tiên, chứ không gộp hết tất cả.”

Rõ ràng anh cứ muốn tranh luận với cô.

Anh từ tốn nuốt thức ăn, rồi đặt đũa xuống, cười hờ hững: “Trước đây ở công ty em cũng chỉ nhìn hiện tượng bên ngoài, chứ không nghĩ đến vấn đề logic?”

Cô bị anh chọc tức đến bật cười: “Anh nói thử xem trong vòng ba phút anh nhìn ra được vấn đề logic nào.”

Anh ngừng cười, cầm giấy ăn lên lau miệng, động tác rất từ tốn, văn hóa được nuôi dưỡng trong nhiều năm bộc lộ qua từng chi tiết.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement