Truyện Sau Khi Ly Hôn, Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi (full)

Advertisement

CHƯƠNG 420: CÔ VÀ CÔ ẤY RẤT GIỐNG

Sau khi Lương Hạnh lên xe thì bị che kín mắt, đợi đến lúc cảm nhận được chiếc xe dừng lại, người đàn ông bên cạnh tháo bịt mắt cô xuống, trước mắt cô là một thế giới tối tăm.

Cô có thể đoán được đây là một bãi đầu xe dưới tầng hầm nào đó, ánh đèn trên đỉnh đầu lập lòe, tạo thành ánh sáng kì lạ.

“Mấy người muốn làm gì?” Lương Hạnh ổn định lại hô hấp của mình, lúc lên tiếng vẫn không tránh khỏi run rẩy.

Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh thấp giọng nói: “Cô Lương không cần căng thẳng, sếp chúng tôi muốn mời cô uống ly trà, không có ác ý gì cả.”

“Sếp?” Lương Hạnh không khỏi chế giễu một tiếng: “Là Thượng Điền hay Tống Nhiễm?”

Cô thà rằng đó là Tống Nhiễm.

Người đàn ông không trả lời cô nữa, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt với người bên cạnh, cô bị kéo xuống xe, đi vòng qua chiếc xe, bước đến một chiếc thang máy dưới tầng hầm sau tảng đá.

“Mau lên.” Hai tay của cô bị trói ở phía trước, tên đàn ông đầu trọc ở bên cạnh thô bạo đẩy cô một cái, cô loạng choạng, giày cao gót mảnh khảnh bị lệch sang một bên, cô đau đớn đến xanh mặt.

Cô chịu đựng kêu nhẹ một tiếng, rồi vô thức cong người xuống, chân phải rất khó khăn để di chuyển về phía trước.

“Vờ vịt cái gì.” Tên đàn ông đầu trọc mất kiên nhẫn, anh ta sờ cái đầu trơn bóng của mình, một tay nhấc cổ áo Lương Hạnh lên, kéo cô dậy.

“Bỏ đi.” Tên đàn ông vạm vỡ thấy vậy thì ngăn lại, ra hiệu bằng ánh mắt cho tên bên cạnh: “Sếp đã dặn là không được khiến người ta bị thương rồi.”

Tên đàn ông đầu trọc nghe thấy vậy thì bực bội buông tay ra, Lương Hạnh bèn thuận thế ngồi xuống, hai tay bị trói khó khăn giơ về phía trước, xoa xoa mắt cá chân.

“Còn có thể đi được không?” Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.

Lương Hạnh mím môi, lòng bàn tay chống lên đầu gối ra sức vài lần, cuối cùng vẫn không thể đứng dậy được: “Không thể.”

Giọng nói của cô cũng lạnh lẽo, khí thế không hề giảm bớt.

Đồng thời, cô vừa tiếp tục xoa mắt cá chân, vừa nói chuyện với ý thăm dò: “Thượng Điền nuôi một đám người như mấy người ở bên cạnh từ lúc nào vậy, mấy người là, vệ sĩ?”

“Liên quan gì đến cô.” Tên đàn ông đầu trọc chống nạnh, quay cái lưng gầy gò lại định bước đến lại bị người đàn ông bên cạnh dùng một tay chặn lại, một ánh mắt nhìn về phía anh ta, anh ta lập tức dừng bước lại.

Tên đàn ông vạm vỡ tính cảnh giác rất cao, rũ mắt xuống nhìn Lương Hạnh, rồi thấp giọng nói: “Nếu cô Lương thật sự đi không nổi nữa, vậy đành phải đắc tội rồi.”

Nói xong không đợi Lương Hạnh phản ứng lại, anh ta đã ngồi xuống, một tay ôm lấy eo cô khẽ dùng sức, người đã bị anh ta vác lên vai.

Lương Hạnh chỉ cảm thấy cơ thể mất trọng lực, lúc tỉnh táo lại thì cô đá chân vài cái, cũng rất nhanh đã thấy rõ hiện thực, không phản kháng một cách vô dụng nữa.

Người đàn ông đi vài bước đã đến cửa thang máy, đứng đó đợi một lúc, hô hấp của Lương Hạnh nặng nề, nhân lúc hai người kia không chú ý, lén lút gỡ tai hoa tai trên tai xuống,vất một cái ra ngoài cửa thang máy.

Cái còn lại, đợi bọn họ đi thang máy lên tầng, cô sẽ lại lén vất một cái ra lối ra hành lang nữa.

Lên trên tầng, người đàn ông vác cô quành vào hai ngã rẽ ở hành lang, Lương Hạnh đột nhiên nhận ra, phong cách trang trí ở đây có vài phần quen thuộc, nếu cô đoán không nhầm, trước đây cô đã từng đến qua, là một quán bar sang trọng.

Đến lúc bọn họ đứng ở trước cửa một căn phòng bao, Lương Hạnh ngẩng lên nhìn cái biển trước cửa, càng thêm chắc chắn suy đoán của mình, đồng thời cũng cảm thấy càng lúc càng bất an.

Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, cô được đặt xuống một cái sofa bên cạnh lối vào, vừa ngồi xuống thì đã nghe thấy giọng nói nịnh bợ của tên đàn ông đầu trọc kia: “Sếp, đã mang người đến cho sếp rồi.”

Lương Hạnh ngẩng đầu lên, thấy rõ được tên đàn ông đầu trọc đang xoa tay dưới ánh đèn mờ ảo, không khỏi bật cười, sau đó lại nhìn theo tầm mắt của anh ta, không ngoài ý muốn nhìn thấy được người đàn ông đang ngồi trên sofa đối diện cánh cửa, tư thế lười biếng, ánh mắt u ám.

Không khác nhiều so với những gì cô suy đoán.

Thượng Điền nhếch môi tạo thành nụ cười như có như không, anh ta khẽ giơ tay lên, một bóng đen cao lớn bước ra khỏi bóng tối ở bên cạnh, rũ mắt đứng đó, yên lặng đợi sai khiến.

“Đưa hai người bọn họ xuống dưới, thanh toán nốt khoản cuối đi.” Anh ta nhàn nhạt nói, rồi buông cánh tay xuống, ánh mắt nhìn lên người Lương Hạnh, không di chuyển đi chỗ khác.

Đợi đám người kia ra ngoài, anh ta mới đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt cô.

Hai tay người đàn ông đút vào túi quần Tây, nhìn cô với sắc mặt kiêu ngạo: “Mợ Triệu, đã lâu không gặp.”

Lương Hạnh khẽ nhướng mày, cảm thấy có chút kì lạ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nghiêng người về phía sau, ánh mắt hàm chứa ý cười ngước lên ứng đối: “Đã lâu không gặp, anh Thượng.”

Thượng Điền ngừng thở, khẽ gật đầu rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô: “Cô không tò mò sao tôi lại biết sao?”

“Điều này đáng để tôi tò mò sao?” Lương Hạnh bật cười: “Ban đầu chuyện tôi và Triệu Mịch Thanh kết hôn anh cũng dễ dàng điều tra được, mối quan hệ của anh Thượng rộng lớn, chỉ cần là chuyện anh muốn biết thì không gì có thể qua mắt được anh.”

Thượng Điền thu ánh mắt lại, cho rằng lời đánh giá của cô rất thích đáng.

Chỉ mới một năm trôi qua mà sự thay đổi của người phụ nữ này khiến anh cảm thấy có chút lạ lẫm.

Lương Hạnh của khi đó, chín chắn trưởng thành, cũng xứng với danh xưng “người phụ nữ mạnh mẽ”, so với bây giờ, thì vẫn thiếu một chút nhẫn nhịn và kiềm chế, hoặc là nói độ bao dung với người khác rõ ràng đã được nâng lên một tầng cao mới rồi.

Anh ta nhếch miệng: “Tôi còn nhớ khi đó, cô đã xông vào phòng làm việc của tôi vì tôi đã điều tra cô, thái độ rất cứng rắn.”

Anh ta nghĩ, nếu Lương Hạnh của bây giờ gặp phải chuyện như lúc đó, có lẽ cũng sẽ thay đổi một cách xử lí khác.

Lương Hạnh mím môi, cảm xúc không khỏi thay đổi bởi lời nói của anh ta, nhưng lại không hề đáp lại lời anh ta.

“Bây giờ cô rất giống một người.” Anh ta lại nói, sắc mặt của anh ta bất giác trầm xuống.

“Là người anh rất ghét nhỉ?” Giọng nói của Lương Hạnh nhàn nhạt lạnh lẽo, lập tức vạch trần anh ta.

Thượng Điền ngạc nhiên: “Sao cô lại nói như vậy?”

Cô giơ hai tay bị trói lên trước tầm mắt của anh ta, sau đó nghiêng đầu đi: “Nếu như không phải người mà anh rất ghét, sao anh lại trói cô ta đến đây như vậy?”

Tầm mắt của Thượng Điền ngừng lại, rất nhanh anh ta khẽ bật cười, rồi nghiêng người qua, bước đến trước mặt cô, vừa cởi trói cho cô vừa xin lỗi: “Ngại quá, đây không phải ý của tôi, tôi nói là ‘mời’ cô đến đây mà.”

Dây thừng được thả ra, Lương Hạnh xoa cổ tay nhức mỏi của mình: “Không dùng cách này, bọn họ cũng chẳng ‘mời’ được tôi.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, tầm mắt rơi vào cổ tay của mình, khí chất điềm tĩnh này của cô rất hợp với cách nói chuyện sắc sảo của cô, khiến người đàn ông trước mặt cũng có chút căng thẳng.

Anh ta cúi người xuống, ánh mắt sâu thẳm quan sát gương mặt trắng nõn của người phụ nữ trước mặt, rồi giơ bàn tay lên, khẽ siết cằm cô, anh ta hơi dùng sức khiến cô đau đớn nhíu mày lại.

“Hai người rất giống nhau, nhưng cô còn hấp dẫn hơn cô ấy.” Anh ta vừa nói, cơ thể vừa sát lại gần, sau đó gương mặt tuấn tú gần như ghé sát vào mặt cô, anh ta nhắm mắt lại thở dài một hơi nặng nề: “Điều này khiến tôi rất bức bối.”

Hành vi ngang ngược bất ngờ của Thượng Điền khiến Lương Hạnh rùng mình, cơ thể cô trở nên cứng nhắc, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng duy trì hô hấp ổn định.

“Là Tống Nhiễm sao?” Cô mấp máy môi, nói ra vài chữ.

Nghe thấy cái tên Tống Nhiễm, sức lực trên tay Thượng Điền lập tức thả lỏng ra, sau đó cơ thể anh ta cũng rời khỏi phạm vi cảnh giác của cô, ánh mắt nặng nề rũ xuống.

Một lúc lâu sau,anh ta thở phào nhẹ nhóm, từ chối trả lời suy đoán của cô, bước ra bàn trà phía sau: “Uống rượu không? Chuẩn bị riêng cho cô đấy.”

Anh ta lắc ly rượu vang trong tay, giọng nói trầm ổn đầy sức lực.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement