CHƯƠNG 472
Bởi vì Triệu Mịch Thanh và anh Hoắc luôn đi cùng nhau, Lương Hạnh và Châu La La cũng có nhiều cơ hội tề tựu chung một chỗ.
Thứ bảy nhận được lẵng hoa do ông cụ Tống gửi tới, dường như tâm trạng của hai người đàn ông cũng không tệ. Lương Hạnh lập tức gọi điện thoại cho Châu La La để cô mang theo con trai tới nhà ăn cơm.
Di ở bệnh viện chăm sóc mẹ Lương, trong nhà ngoại trừ ba đứa bé thì chỉ còn hai vợ chồng khá trẻ tuổi.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nghiên cứu cái gì đó, Lương Hạnh ở nhà bếp bận rộn việc cơm nước. Châu La La không biết nấu cơm, cô bưng một ly bia đi qua đó, thỉnh thoảng bị anh Hoắc xua đuổi, đôi lúc lại giúp Lương Hạnh gọt trái cây.
Lúc ném chai bia trống không vào thùng rác, cô bị Lương Hạnh nhéo vào cổ và đẩy đến bên cạnh bồn rửa đề rửa nắm.
Châu La La vừa rửa vừa quay đầu lại tố cáo với vẻ thần bí: “Mình thấy chồng cậu vừa nhắn tin với cô gái mà mẹ anh ấy giới thiệu, chú ý một chút…”
Châu La La nói xong thì nhíu mi, ý tứ cảnh cáo dưới đáy mắt có chút nồng đậm.
Suýt chút nữa Lương Hạnh bị cô chọc cười, bèn tắt bếp rồi nhìn về phía kệ để chén bát trong tầm với của Châu La La: “Lấy giúp mình cái đĩa.”
Sau đó Lương Hạnh vừa bày đồ ăn ra đĩa vừa cười: “Cậu nói Đào Mỹ Ân sao?”
“Đúng, chính là cô ta.” Châu La La mở to mắt, không thể tin nổi đối với phản ứng của Lương Hạnh: “Cậu biết mà còn bình tĩnh như vậy?”
“Mình biết tất cả mọi chuyện, không giống như cậu nghĩ đâu.” Lấy khăn lau nước trên đĩa, Lương Hạnh cũng không ngẩng đầu. Sau khi múc thức ăn ra cô lại quay đầu dặn dò: “Láy nắm ra rồi bỏ vào nồi canh là được.”
Hôm đó, Lương Hạnh nấu rất nhiều món ăn. Vợ chồng nhà họ Hoắc ăn uống no nê, cuối cùng mím môi cười híp mắt rời đi. Trước khi đi bọn họ còn khách sáo nói hôm nào sẽ chiêu đãi.
Đưa người xuống dưới lầu xong, Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh tự quần chặt áo khoác trên người mình lại, xoay người đi vào thang máy lên lầu.
Vừa ra khỏi thang máy, trên hành lang mờ tối, điện thoại của Triệu Mịch Thanh lại sáng lên. Anh vô thức lấy ra xem, cũng không kiêng ky cái gì. Lương Hạnh nhìn về phía ánh sáng theo bản năng, lại thấy tên của Đào Mỹ Ân.
Bước chân hai người cực kỳ ăn ý đi xuyên qua hành lang, sau khi rẽ ngoặt tầm nhìn thoáng cái sáng hơn rất nhiều. Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên: “Gần đây mẹ anh thế nào?”
Trong lòng Lương Hạnh hiểu rõ, Triệu Mịch Thanh tìm Đào Mỹ Ân nhát định là vì mẹ của anh.
“Ừm.” Người đàn ông tiện tay nhét điện thoại di động vào trong túi: “Tình huống lặp lại nhiều lần, tốt nhất là có thể làm phẫu thuật.”
Anh nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó nắm tay của người phụ nữ: “Chẳng lẽ em vẫn còn lo về bà ấy?”
Trong lời này có chút ý tứ tự giễu, Lương Hạnh sửng sốt, chợt vùng ra khỏi lòng bàn tay của anh: “Nói thật thì không, nhưng nếu như anh muốn trở về thăm bà ấy thì em có thể hiểu được.”
Nói xong, hai người một trước một sau đi tới cạnh cửa. Lương Hạnh cúi đầu tìm chìa khoá ở trong túi của mình. Trong mắt Triệu Mịch Thanh thì động tác của cô hơi hốt hoảng, anh bắt giác cong môi.
Thực ra Triệu Mịch Thanh chủ động tìm Đào Mỹ Ân còn có một chuyện khác.
Ngày hôm sau, đến bệnh viện tìm mẹ xong Lương Hạnh đến công ty như thường lệ.
Sau khi lên lầu cô phát hiện ở cạnh cửa có hai hàng người đang chen lấn nhau. Bọn họ ai cũng cường tráng vạm vỡ cho nên mẹ Triệu ở trước đội ngũ trông có vẻ gầy gò nhỏ nhắn, có cảm giác vô cùng chói mắt.
Trong lòng cô trầm xuống, thò tay vào trong túi, còn chưa kịp phản ứng thì mẹ Triệu đã đưa mắt ra hiệu.
Người đàn ông ở bên cạnh lập tức bắt lấy cổ tay cô, lấy điện thoại của cô ra, thoáng chốc đã vỡ nát.
Tình cảnh này cũng không quá lạ thường.
Triệu Mịch Thanh nắm bắt đúng thời cơ, thời điểm lên lầu vừa vặn nhìn thầy kính trong phòng làm việc bị đập vỡ. Mẹ Triệu lạnh lùng bễ nghễ nhìn Lương Hạnh: “Tôi đã nói sẽ không để cô sống tốt.”
Bà ta tỏ ra khinh miệt, vẻ mặt coi thường.
Trong mắt Lương Hạnh dáy lên lửa giận, cô cực lực ẩn nhẫn, đột nhiên cảm giác cánh tay bị một lực kéo đi, sau đó ngã vào trong lòng Triệu Mịch Thanh.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan | Kiếm Vực Vô Địch | Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |