Truyện Thay Chị Lấy Chồng Mộc Tâm

Advertisement
Thay Chị Lấy Chồng

CHƯƠNG 131: CÓ PHẢI ANH ĐÃ QUÊN, TẠI SAO CHÚNG TA PHẢI LI HÔN?

Bởi vì buổi chiều phải đi gặp Tô Ngọc Nhiên, một số công việc của tôi đành gác lại, lúc tôi bận bịu xong, ngẩng đầu lên một lần nữa, bầu trời bên ngoài đã chuyển từ ban ngày sang chập choạng tối.

Tuy rằng góc độ này của văn phòng không thể nhìn thấy mặt trời, nhưng có thể nhìn thấy ráng chiều vàng vọt đang chiếu lên nền trời.

Tôi cúi đầu liếc một cái, bây giờ đã hơn bảy giờ, đã quá giờ tan ca một tiếng đồng hồ rồi.

Quẹt thẻ, tan làm.

Tôi đứng trong thang máy, lên kế hoạch rằng tối nay ăn bữa cơm, về nhà tắm rửa, sau đó cầm máy tính tới bệnh viện trông nom Tống Tuyết, sau đó tiếp tục làm thiết kế.

Khi thang máy mở ra, tôi mới nghĩ tới người kia.

Lý Hào Kiệt.

Chắc hẳn anh đã đi rồi nhỉ?

Chắc chắn là đi rồi.

Tôi đoán, có làm sao thì anh cũng không thể ở đây đợi tôi hơn hai tiếng đồng hồ được.

Tôi xách túi đi ra ngoài, vừa đi đến cửa đã nhìn thấy chiếc xe màu đen kia đỗ ở đó.

Nhưng không có cửa sổ nào đóng chặt.

Xung quanh cũng không thấy bóng dáng Lý Hào Kiệt.

Chắc là xe giống xe thôi nhỉ?

Khi tôi đang tự an ủi bản thân, đã thấy cửa xe bật mở, Lý Hào Kiệt từ trên xe bước xuống.

Trên người vẫn là bộ âu phục lúc chiều.

Anh ở đây đợi tôi hai tiếng đồng hồ?

Tôi nhất thời hoảng hốt, nghĩ tới chuyện rất lâu trước đó, khi ấy tôi vẫn còn là bà Lý, hôm ấy Lương Khanh Vũ uống rượu đến mức chảy máu dạ dày, Lý Hào Kiệt cùng tôi đưa anh ấy đến bệnh viện.

Tôi ở bệnh viện cùng Lương Khanh Vũ cả đêm.

Lúc bước ra, nhìn thấy ngay Lý Hào Kiệt đang ở trong xe đợi tôi.

Anh đã đợi tôi cả một đêm.

Khi tôi vẫn đang thất thần thì người đàn ông kia đã tới trước mặt tôi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nhìn tôi: “Đang nghĩ gì vậy? Tối nay muốn ăn gì, anh đưa em đi.”

“…”

“Hửm?”

Ánh mắt của Lý Hào Kiệt ngập tràn ý cười.

Dường như chẳng hề để tâm đến việc đợi tôi lâu như vậy.

Tôi lúng túng nhìn anh rất lâu rồi mới nói: “Anh quyết định đi, ăn gì cũng được.”

Có lẽ tôi nên nói chuyện cùng Lý Hào Kiệt.

Chúng tôi không thể tiếp tục như thế này được.

Lý Hào Kiệt đưa tôi đến Đông Phong Lâu, lên tầng cao nhất, nhưng chúng tôi không ngồi trong phòng bao riêng mà ngồi trên ban công.

Xung quanh là ánh đèn đêm.

Thời tiết vào tháng Tư không quá nóng, lúc này gió lạnh hiu hiu thổi, cảm giác rất tuyệt vời.

Lý Hào Kiệt bảo tôi gọi món, tôi vẫn nói: “Anh quyết định đi.”

Món ăn nhanh chóng được mang lên.

Không thể không nói, món ăn của Đông Phong Lâu thực sự rất ngon, món nào cũng ngon.

Khi chúng tôi ăn xong, các món chính đã được dọn đi hết, món tráng miệng được mang lên, tôi ngẩng đầu, nhìn Lý Hào Kiệt, bấy giờ mới nói: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”

“Nếm thử món này trước đã, đồ ngọt của nhà hàng này cũng rất ngon, lần trước đến đây không gọi được.”

Lý Hào Kiệt ngắt lời tôi.

Biểu cảm của anh rất dịu dàng, nhưng tôi có cảm giác, dường như anh cố ý không cho tôi nói.

Tôi cúi đầu, nhìn món bánh ga-tô trà xanh trước mặt, thử một miếng.

Ban đầu hơi đắng, sau đó lại ngọt.

Giống như tình cảm bao lâu nay của tôi và Lý Hào Kiệt.

Hồi tưởng lại, dường như mỗi một bước đi đều đau đớn, đều toàn vết thương, nhưng tại sao tôi toàn nhớ lại những hồi ức tốt đẹp khi bên nhau.

Tôi chỉ ăn một miếng đã tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Lý, nếu như tôi không nhớ nhầm, anh từng nói, cả đời này anh chỉ có thể dính dáng đến Tống Duyên Minh, vậy thì bây giờ anh đã cưới chị ấy, tốt hơn biết bao, anh và tôi dây dưa cùng nhau sẽ chỉ tổn thương trái tim chị ấy thôi.”

“…”

Lý Hào Kiệt im lặng, cúi đầu nhìn món bánh ngọt trước mặt, không hề nhúc nhích.

“Tổng giám đốc Lý, tôi không muốn làm rõ xem rốt cuộc anh đang hưởng thụ cuộc sống tam thê tứ thiếp hay vì cái gì khác, nhưng bất kể thế nào, nếu anh đã muốn lấy Tống Duyên Minh thì đừng qua lại gì với tôi nữa, bây giờ tôi rất bận, ngày nào cũng bận đến tối mắt tối mũi.”

Mối nghi ngờ về ca phẫu thuật của Tống Tuyết;

Án kiện quấn thân;

Cuộc thi thiết kế.

Bất kì một chuyện nào cũng đủ đến tôi tiêu tốn hết tất cả sức lực.

Tôi thực sự không muốn phải đối phó với Lý Hào Kiệt thêm nữa.

“…”

Lý Hào Kiệt vẫn không nói năng gì.

“Tổng giám đốc Lý…”

“Tống Duyên Khanh, anh chỉ muốn trong phạm vi tầm mắt anh, luôn có em.”

Qua một hồi im lặng rất lâu.

Lý Hào Kiệt cuối cùng cũng lên tiếng.

Nhưng tôi lại không nghe ra.

Anh không phải yêu tôi, không phải thích tôi, không phải nhớ mong tôi.

Chỉ muốn nhìn thấy tôi.

Thực ra có lẽ đàn ông bình thường khác nói ra câu này, tôi sẽ cho rằng người ta thích tôi, nhưng trước mặt Lý Hào Kiệt, tôi không dám mơ hão.

Tôi nhìn anh, nói: “Tôi hiểu, tổng giám đốc Lý đang sợ tôi quá gần gũi với chú của anh, sợ tôi lại tìm người đàn ông khác, anh có thể yên tâm, không có đâu.”

“Em cách xa chú ấy ra một chút, chú ấy không đơn giản như em nghĩ đâu.”

Tôi nhắc đến Lý Trọng Mạnh, sắc mặt Lý Hào Kiệt lập tức trở nên nghiêm túc.

Tôi chỉ gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi, chỉ có điều lần này cả nhà Tống Cẩm Dương khởi tố tôi, tôi tìm đến chú anh, chẳng qua vì muốn tự bảo vệ mình thôi mà.”

“Vậy tại sao em không đến tìm anh? Anh có đoàn luật sư tốt nhất Vĩnh An.”

Lý Hào Kiệt nói.

Trong ngữ khí có vẻ bất mãn.

Lại dường như có vẻ đang giận.

Lời của anh lại chỉ có thể khiến tôi cảm thấy tức cười, tôi nhìn anh và hỏi: “Nếu như hung thủ hãm hại tôi là người nhà của Tống Duyên Minh, hoặc chị ta cũng tham gia trong đó, anh sẽ giúp tôi một cách công bằng và chính trực sao?”

Lý Hào Kiệt thấy tôi, vẫn chưa kịp nói gì, tôi đã trả lời thay anh: “Không đâu, anh sẽ uy hiếp tôi rút đơn kiện, nếu không anh sẽ kiên định đứng về phía chị ta.”

“Anh sẽ giúp em một cách công bằng và chính trực.” Lý Hào Kiệt giải thích.

“Vậy sao?” Tôi nghe lời biện bạch yếu ớt của người đàn ông kia mà cười lạnh: “Tổng giám đốc Lý, có phải anh đã quên chúng ta tại sao chúng ta phải li hôn?”

Tuy rằng ban đầu mối quan hệ vợ chồng của chúng tôi rất tệ.

Nhưng giữa chừng cũng từng thuận hòa.

Tôi vẫn nhớ khi mình bị chị Long bắt cóc, Lý Hào Kiệt từng thay tôi đỡ một nhát chém.

Nếu như không có Tống Duyên Minh, có lẽ bây giờ chúng tôi…

Hai tay tôi bấu chặt lại, nhắc nhở bản thân đừng nhớ tới chuyện của quá khứ, rõ ràng giữa chúng tôi đau khổ nhiều hơn tốt đẹp.

Nhưng khi tôi quay đầu, lại chỉ có thể nhớ tới những chuyện tốt đẹp.

“Lần này không như vậy, sau này cũng không…” Khi nói câu này, mí mắt của Lý Hào Kiệt khẽ cụp xuống.

Dường như đang che giấu vẻ chột dạ trong lòng.

Tôi có ngốc đến mấy cũng hiểu được.

“Tổng giám đốc Lý, tôi ăn no rồi, cảm ơn anh đã chiêu đãi, tôi phải đi đây.”

Tôi nhấc túi lên chuẩn bị rời khỏi đó.

Lý Hào Kiệt đứng dậy, anh định tiễn tôi.

Tôi biết mình không thể từ chối, chỉ đành phải đồng ý.

Bởi vì bãi đỗ xe ở Số 01 Vĩnh An cách khu vực nhà ở, anh cố ý dừng xe ở cổng, sau đó cùng tôi bước vào trong.

Sắc đêm rất đẹp, chúng tôi bước trên con đường đá uốn lượn, nhưng không nói bất cứ điều gì.

Cho đến khi về tới cửa, tôi cũng chỉ nói một câu “tạm biệt” rồi lên tầng.

Sau khi về nhà, tôi tắm rửa, thay quần áo, thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị xuống tầng tới bệnh viện.

Dù sao thì bây giờ Tống Tuyết chỉ đang hôn mê nông, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi chắc chắn không ở bệnh viện, tôi sợ khi bà tỉnh lại không có ai bên cạnh sẽ cảm thấy cô đơn.

Tôi thu dọn đồ đạc xuống tầng, vừa đi ra khỏi cửa tòa nhà, đã nhìn trên dường như có người đang ngồi trên bồn hoa cách đó không xa.

Trong đêm đen, có đốm sáng nhỏ chập chờn lúc tối lúc sáng.

Dường như là một điếu thuốc đang cháy.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement