Truyện Thay Chị Lấy Chồng Mộc Tâm

Advertisement
Thay Chị Lấy Chồng

CHƯƠNG 367: SAU NAY SẼ KHÔNG CÒN NGƯỜI NÀO LẠI HẠI DÌ NỮA

Giờ khắc đó, tôi không chút do dự, tiến lên phía trước ôm lấy Mưu Lan Tích!

Lúc đầu bà hoảng sợ, hai tay liều mạng vùng vẫy, liều mạng cào tôi, móng tay sắc nhọn gào loạn trên quần áo, trên người tôi.

Tôi có thể cảm nhận được gáy bị bà gào rách, nhưng tôi không hề có ý muốn thả tay ra.

Tôi ôm Mưu Lan Tích, khẽ nói bên tai bà, “Đừng sợ, chúng cháu sẽ không hại dì đâu, mà còn sẽ bảo vệ dì, sau này sẽ không còn người nào lại hại được dì nữa, đừng sợ, đừng sợ. . .”

Tôi nói lặp đi lặp lại “Đừng sợ.” bên tai Mưu Lan Tích.

Qua một hồi, cuối cùng bà cũng yên tĩnh lại.

Sau đó vươn tay ra ôm lấy tôi.

Tôi có thể cảm nhận được cánh tay bà vẫn còn đang run rẩy, chỉ mỗi việc ôm tôi thôi mà gần như đã là lấy hết sức can đảm rồi.

Tôi cứ thế ôm bà, nói: “Chuyện trước đây đều qua rồi, bây giờ sẽ không lại có người đến tổn thương dì đâu, cháu sẽ bảo vệ dì.”

Khoảnh khắc này, tôi đã nhận ra, tôi có vẫn có thể sống, chắc chắn là do Mưu Lan Tích đã từng giống tôi, vì con của mình mà hết sức đấu tranh.

Chỉ khác là, sự đấu tranh của tôi thất bại.

Còn bà thì chiến thắng.

“Ừ, ừ.” Mưu Lan Tích ôm lấy tôi, đầu gật mạnh.

Tôi khẽ nói bên tai bà: “Cảm ơn dì.”

Tôi biết, giờ bà chắc chắn không tiếp nhận được chuyện tôi là con gái bà, nhưng tôi tin hết thảy sẽ tốt lên.

Trong tương lai không xa, tôi nhất định có thể gọi bà một tiếng mẹ.

Sau khi xác định cảm xúc của bà đã được làm yên lòng, tôi đỡ Mưu Lan Tích đến bên cạnh sofa, để bà ngồi xuống, nói với bà: “Sau này cháu sẽ tiếp tục làm quần áo cho chúng.”

“Ừ, ừ.” Mưu Lan Tích gật đầu.

Giống như một đứa trẻ nghe lời vậy.

Tôi ở Thánh Tâm cả một ngày, buổi tối, Mưu Lan Tích đã ngủ từ lâu, chờ bà ngủ rồi, Mưu Đạo Sinh mới hỏi tôi, “Cô với Lý Trọng Mạnh giờ thế nào?”

“Chúng tôi. . .rất tốt.” Tôi trả lời hơi không được tự nhiên.

Mưu Đạo Sinh thấy tôi như vậy, vẻ mặt nghiêm khắc: “Cô theo tôi mấy năm, tôi lại còn không rõ sao? Cô với anh ta, còn không bằng cả trước đấy, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Mưu Đạo Sinh lúc bình thường tuy là dáng vẻ bất cần đời, nhưng thực ra có rất nhiều chuyện trong lòng ông đều rõ ràng.

Tôi ngồi đó, vừa thu dọn quần áo của búp bê, cúi đầu nghĩ rồi nói: “Không có gì.”

“Không có cái gì, cô cho là tôi không xem tin tức? Tôi thấy rồi, Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền ly hôn rồi, hai người có phải lại. . .”

“Không có.”

Tôi lập tức phủ nhận.

Loại phủ nhận này, càng giống như có tật giật mình.

Mưu Đạo Sinh đi đến bên giá sách, nhìn bức tranh sáng nay mới vẽ một nửa của mình: “Bất kể Lý Hào Kiệt, hay là Lý Trọng Mạnh, đứng ở chỗ quá cao, đều có một điểm giống nhau đó là đều luôn tự cho mình là đúng, nhưng đây cũng là điểm chung của những người đứng ở vị trí ấy, bọn họ cho rằng mọi vật chỉ cần bản thân làm thì ắt sẽ có cách đạt được, nhưng lại quên mất rằng người không phải là đồ vật, giá cả khống chế đồ vật,nhưng kiểm soát con người lại là tình cảm, cái thứ tình cảm này, thì làm gì có giá niêm yết.”

Tôi nhìn về phí Mưu Đạo Sinh, không nói chuyện.

Mưu Đạo Sinh cất bức tranh đi, nói tiếp: “Cô ấy, khuyết điểm là quá tốt, không muốn tổn thương ai cả, cuối cùng lại tổn thương chính bản thân cô, cũng hoặc là, cô tổn thương tất cả mọi người, bao gồm chính bản thân mình.”

Lời của Mưu Đạo Sinh làm tôi sững sờ, nỉ non nhẩm lại: “Tôi tổn thương tất cả mọi người. . .”

Là vậy sao?

“Ài, nhưng thế cũng không thể trách cô, người như Trọng Mạnh tuy biểu cảm rất ôn hòa, thực ra lại rất ngang ngược, nghĩ muốn thì nhất định phải có được.” Mưu Đạo Sinh nhìn tôi: “Hai người Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt, một tướng quân, một chủ soái, Sở hà Hán giới, không đội trời chung, mà cô, tuy chỉ là một binh sĩ nhỏ bé, có lúc lại có thể phát huy tác dụng mấu chốt.”

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Lý Trọng Mạnh đi vào, thấy chúng tôi, trước khách sáo chào hỏi Mưu Đạo Sinh, sau mới hỏi tôi: “Muốn về nhà chưa?”

“Vâng.” Tôi gật đầu.

Đi theo sau Lý Trọng Mạng, tôi nghĩ lại những lời vừa nãy của Mưu Đạo Sinh.

Tôi là quân bên nào?

Tôi cũng không biết.

Buổi tối, tôi về cùng Lý Trọng Mạnh.

Vừa vào cửa, Tề Lam đã đứng đó, cung kính nói: “Ông chủ, bà chủ đã về.”

Tôi ngẩng đầu lên liếc qua đồng hồ trong phòng khách, đã sắp 12 giờ rồi.

Giờ này, nếu là người khác chờ, tôi cũng không ngạc nhiên, nhưng người chờ lại là cô ta, tại vì sao? Trong lòng tôi đoán bừa cũng đoán được.

Mấy ngày Tết gần đây Lý Trọng Mạnh vẫn luôn ở chung với tôi, vắng vẻ cô ta.

Lý Trọng Mạnh đứng sau tôi, tôi không thấy vẻ mặt của anh ta, chẳng qua tôi cũng không quan tâm, chỉ thay giày rồi đi vào trong.

Đi vài bước thấy Lý Trọng Mạnh không đi theo, tôi cũng không hỏi, chỉ hướng lên tầng đi.

Tại chỗ quẹo cầu thang, tôi hơi liếc nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tề Lam đứng nghiêng người, tay cô sờ chút vào chỗ dưới thắt lưng bụng của Lý Trọng Mạnh, ánh mắt toàn là sự dịu dàng, Lý Trọng Mạnh cũng không từ chối.

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, quay người lên tầng.

Thiểm Thiểm đã ngủ, tôi qua kiểm tra tình trạng ngủ của thằng bé, xác nhận không làm sao hết, rồi đi tắm trước, chờ tôi thay áo khoác tắm đi ra, vừa lúc Lý Trọng Mạnh đi vào, đáy mắt mang theo vài phần lạnh nhạt, “Anh còn có chút việc, em ngủ trước đi.”

“Vâng.” Tôi biết anh ta muốn đi làm gì, khóe miệng miễn cưỡng giãn ra một nụ cười mỉm, “Đi đi, đừng quá mệt nhọc.”

Trong lời của tôi còn có ý.

Lý Trọng Mạnh là người thông minh, chắc chắn nghe hiểu, nhưng người đàn ông cũng chẳng có phản ứng gì, gật đầu rời đi.

Tôi nằm trên giường, lăn qua lộn lại, dứt khoát rời giường.

Ánh trăng băng giá ngoài cửa sổ, tôi cứ thế mà ngắm nhìn, nghĩ đến ở dưới tầng, Lý Trọng Mạnh và Tề Làm đang làm chuyện hùng hục khí thế.

Nghĩ đến lời thề mấy ngày trước anh nói với tôi, làm trái tim tôi dao động, vào giờ này khắc này, chỉ cảm thấy đáng cười.

Nhưng, nghĩ đến mối quan hệ của tôi và anh ta cũng chính là như vậy.

Tôi không yêu anh ta, không cho được anh cái gì, tương kính như tân cũng là sự lựa chọn tốt.

Dù sao nhu cầu của nam giới với nữ giới không giống nhau, họ không yêu nhau cũng có thể làm.

Tôi đứng trước cửa sổ một lúc, nghe sau lưng có tiếng bước chân, tiếng này tôi phân biệt ra, không phải là Lý Trọng Mạnh, mà là tiếng dép bông ma sát với mặt đất của người giúp việc đi.

Tôi quay đầu lại, đứng sau lưng lại không phải Liễu Học Quân, mà là dì Trần.

Dì Trần thấy tôi chưa ngủ, mới tiến đến, cung kính gọi tôi một tiếng: “Bà chủ.”

“Sao vẫn chưa ngủ? Hay là họ làm ồn dì rồi?” Tôi quan tâm hỏi.

Thấy tôi hỏi vậy, vẻ mặt của dì Trần càng buồn bã: “Bà chủ, bà cứ thế mà dung túng cho Tề Lam và ông chủ. . .”

Tôi quay cả người lại, vỗ vỗ vai dì Trần: “Cảm ơn dì quan tâm tôi, việc này, cũng không trách anh ấy, là tôi, là tôi không cho được, tự nhiên là không thể cản trở người khác cho anh ấy.”

Dù sao thì anh ta có nhu cầu.

Dì Trần thở ra một hơi: “Nhưng, bà như vậy, Tề Lam có khi lại làm lớn chuyện.”

“Thật không? Vậy cứ làm lớn chuyện ra, vừa hay tôi rời đi để lại chỗ cho cô ta.”

Theo lý mà nói, dì Trần là người giúp việc lâu năm của nhà họ Lý, chuyện thế này bà thấy nhiều rồi

Ông chủ và người giúp việc có quan hệ mập mờ, chẳng qua chỉ là vui đùa.

Làm gì có ai sẽ coi là thật?

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement