Truyện Thay Chị Lấy Chồng Mộc Tâm

Advertisement
Thay Chị Lấy Chồng

CHƯƠNG 493: ANH NHỚ EM, RẤT NHỚ.

Tôi nhẹ nhàng bước lên tầng ba, nhìn trái nhìn phải một lượt.

Chắc chắn là vệ sĩ đã ngủ rồi tôi mới bước về phía căn phòng còn sáng đèn.

Căn phòng đó rất dễ tìm, bởi khe hở dưới cánh cửa có lọt ra ánh sáng. Chỉ trong chốc lát tôi đã xác định được mục tiêu.

Tôi đi tới trước cửa, dán tai lên cửa nghe ngóng một lát. Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.

Tôi nhìn tay nắm cửa tròn vo, do dự không biết có nên mở cửa hay không. Nếu người trong đó không phải là Lý Hào Kiệt, vậy chẳng phải tôi sẽ bị lộ sao?

Khi tôi còn đang suy nghĩ, bên trong đột ngột có động tĩnh.

Là giọng nói của Lý Hào Kiệt.

Nghe giọng nói này, tôi đoán anh ấy đang nghe điện thoại.

Tuy không nghe rõ anh ấy nói gì nhưng tôi có thể khẳng định chắc chắn hai chữ đầu tiên anh ấy nói là “Dương Trung”.

Tôi lấy điện thoại ra nhìn thời gian. Lúc này ở trong nước chắc hẳn là sáng sớm.

Lý Hào Kiệt đợi đến bây giờ, có lẽ là có chuyện cần bàn với Dương Trung.

Tôi vẫn đứng ở bên ngoài nghe. Nói chuyện khoảng nửa giờ bên trong mới yên tĩnh lại.

Chắc chắn là đã kết thúc cuộc gọi, tôi vừa định mở cửa thì ánh đèn lọt ra dưới khe cửa đột nhiên biến mất.

Xem ra, Lý Hào Kiệt muốn đi ngủ rồi.

Lúc đó, tôi không hề do dự, trực tiếp giơ tay xoay nắm đấm cửa.

“Cạch” một tiếng.

Không khóa? Tôi thầm nghĩ, thử đẩy cửa ra.

Quả nhiên, của mở ra rồi.

Sau khi tôi bước vào, cả căn phòng đều tối om, ngay cả rèm cửa cũng kéo xuống. Tôi chẳng nhìn thấy thứ gì.

Cũng không biết Lý Hào Kiệt rốt cuộc ở đâu, nhưng tôi chắc chắn anh ấy vẫn chưa ngủ. Hơn nữa, anh ấy cũng biết tôi đi vào.

Khi tôi vươn tay ra sờ soạng xung quanh, muốn phân biệt rõ bố cục trong căn phòng, đột nhiên lại sờ thấy một cơ thể mềm mại mà cường tráng.

Tôi giật nảy mình.

Ngay sau đó liền nghe thấy Lý Hào Kiệt nói, “Đi về nhanh đi, nếu không tôi sẽ gọi vệ sĩ.”

Giọng nói của anh lạnh băng, không hề có một chút tình cảm.

Tôi nhịn không được mà run lên.

Nghi ngờ liệu có phải vệ sĩ đã bán đứng tôi rồi hay không?

Vừa định nói chuyện, lại nghe thấy anh nói tiếp, “Tình hình công ty nhà họ Lâm ra sao tôi nghĩ cô cũng biết rất rõ ràng. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, ngày mai công ty nhà họ Lâm sẽ phá sản. Đến lúc đó, ngay cả tiền về nước cô cũng không có đâu.”

Hóa ra, anh ấy nhận nhầm tôi thành Lâm Tuyền.

Tôi có thể cảm nhận được, anh ấy đang đứng. Chẳng lẽ chân của anh ấy đã khỏi rồi ư?

“Cô…”

“Là em.”

Anh ấy vừa định nói chuyện, tôi liền trực tiếp vươn tay ôm chầm lấy người trước mặt.

Khi tôi ôm anh, bàn tay chạm vào một vật gì đó bằng kim loại.

Xem ra, chân của Lý Hào Kiệt vẫn chưa khỏi hoàn toàn.

Tôi có thể cảm nhận được, khi tôi cất lời, cơ thể của anh ấy rõ ràng hơi dừng lại một nhịp.

Anh không hề động đậy, cũng không nói câu gì, để mặc cho tôi ôm lấy.

Đã lâu rồi không ôm anh ấy. Dù vẫn còn cách một lớp quần áo, nhưng tôi vẫn cảm nhận được anh ấy đã gầy đi rồi.

Tôi dán tai lên trước ngực anh, cảm nhận từng nhịp tim đập lên xuống đều đặn. Lúc này, tôi đã quên hết chuyện muốn hỏi anh ấy, chỉ nói: “Em rất nhớ anh. Đừng đuổi em đi có được không.”

Lúc trước tôi đứng bên ngoài cũng không cảm thấy có gì to tát.

Nhưng, ngay giây phút này, được ở bên cạnh Lý Hào Kiệt, ôm lấy anh, nghe từng nhịp đập trái tim của anh.

Tôi mới nhận ra tôi không muốn rời đi, tôi không muốn rời xa anh ấy.

Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc một hồi lâu mới cất lời: “Sao em lại tới đây?”

“Em nhớ anh.”

Tôi nói ba chữ.

Đã rất lâu rồi anh ấy không liên lạc với tôi. Nhớ tới thái độ mà anh ấy dành cho Lâm Tuyền, tôi chỉ sợ anh ấy cũng đuổi tôi đi. Tôi vươn tay, vòng lên ôm lấy cần cổ của anh rồi khẽ hôn nhẹ lên gò má, nói: “Em rất nhớ anh. Nhớ đến nỗi cơm cũng ăn không nổi, ngủ cũng ngủ không ngon.”

Nói đến đây, tôi lại cố tình làm nũng, “Vậy nên anh đừng đuổi em đi, có được không?”

Đã cả đống tuổi rồi, làm nũng như vậy cũng rất xấu hổ.

Nhưng tôi lại muốn được ở lại.

Khi vừa nói xong ba chữ “có được không”, tôi rõ ràng đã nghe thấy Lý Hào Kiệt khẽ thở dài một tiếng.

Giây tiếp theo, bên tai liền vang lên một tiếng “cạch”.

Đèn trong phòng lại một lần nữa sáng lên.

Tôi ngầng đầu, nhìn thấy Lý Hào Kiệt mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh lam, gò má hơi hóp lại, rõ ràng đã gầy đi rồi.

Tóc cũng đã mọc dài hơn trước, vài sợi tóc trước trán cũng đã chạm tới mắt.

Tôi nhìn anh ấy, nhịn không được tươi cười, “Em không đi đâu.”

“Được.”

Anh gật đầu, vẻ mặt có chút cam chịu.

Có điều, nghe thấy anh đã đồng ý, tôi mới thả tay ra, nhìn khắp phòng một lượt.

Căn phòng không lớn, chỉ có một gian phòng ngủ và một nhà vệ sinh. Quanh phòng đều được lắp đặt hệ thống tay vịn.

Bởi trước kia tôi cũng từng thiết kế phòng ở cho người tàn tật, do đó tôi nhận ra, căn phòng này được thiết kế đặc biệt cho người bệnh.

Lý Hào Kiệt nắm hai cái nạng, chầm chậm di chuyển tới cạnh giường, sau đó bỏ nạng sang một bên, ngồi xuống giường.

Sau đó anh nói với tôi, “Lại đây.”

Tôi ngoan ngoãn bước qua, đứng ngay cạnh anh.

Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, khẽ cau mày, nói: “Sao em vào được đây?”

“Trèo tường.”

Lúc trèo qua cũng không thấy sao cả.

Nhưng hiện tại nói ra miệng mới cảm thấy ngượng ngùng.

Lý Hào Kiệt cũng đến bó tay, “Sao mà tuổi càng lớn càng không để người khác yên tâm thế này hả.”

Anh nói, tay lại túm lấy cánh tay tôi, nhìn lên vết thương trên khuỷu tay. Anh kéo một ngăn kéo, lấy ra một tờ khăn ướt giúp tôi lau sạch, sau đó dán urgo.

Tôi nghĩ, nếu đã đến đây rồi, cũng làm cả rồi, vậy cũng không cần để ý thứ gì khác nữa.

Tôi bước tới, ôm lấy cổ anh, cúi thấp đầu nhìn anh, hơi ai oán mà nói: “Ai bảo anh vừa đi liền đi luôn mấy tháng chứ. Em nhớ anh, nghĩ mọi cách đều phải tới tìm anh.”

Anh khẽ thở dài, ngẩng đầu hỏi tôi: “Sao em biết được nơi này? Có phải ở đó đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Trực giác của Lý Hào Kiệt rất nhạy bén.

Tôi nhìn anh ấy, trong lòng nhất thời có chút do dự.

Quả thực đã xảy ra rất nhiều chuyện, cả chuyện của Thiểm Thiểm.

Nhưng, tôi chỉ nghĩ qua vài giây liền cúi đầu khẽ hôn anh, khóe môi hơi cong lên, mặt mày thoải mái nói: “Chẳng có chuyện gì hết, là em sử dụng quan hệ mò tới đây thôi.”

“Vậy sao?”

Lý Hào Kiệt không quá tin.

Tôi cực kì khẳng định nói: “Đương nhiên rồi.”

Anh ấy nghe tôi nói như vậy, liền ngả người ra sau. Tay anh ôm lấy tôi, bởi vậy tôi cũng theo quán tính mà ngã xuống giường.

“A!”

Tôi hơi khẩn trương.

Anh nằm trên giường. Tôi ngã đè lên người anh ấy.

Nhưng rất nhanh, anh ấy liền lật người qua, dùng lực cánh tay nhốt tôi dưới người mình.

Tôi ôm lấy bắp tay của anh ấy, phát hiện có lẽ là do chân bị thương nên bắp tay của anh có vẻ cường tráng hơn không ít.

Lý Hào Kiệt nhìn tôi nằm dưới người, đôi mắt sâu thẳm mang theo chút gấp gáp, nhưng anh vẫn chỉ nhẹ nhàng hôn nhẹ lên trán tôi, nói: “Anh cũng nhớ em.”

Nói xong, lại bổ sung thêm hai chữ: “Rất nhớ.”

Anh vừa nói, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống trên trán, rồi xuống dần tới chóp mũi, gò má, cuối cùng là đôi môi.

Anh hôn rất khẽ, nhưng tôi biết là anh đang cố gắng kiềm chế.

Dường như sợ động tác của mình quá thô lỗ sẽ làm tôi bị thương. Việc này rất không phù hợp với Lý Hào Kiệt.

Khi tôi mải miết suy nghĩ, nụ hôn của anh bỗng chốc trở nên bá đạo, cướp đoạt từng chút không khí trong miệng của tôi, hoàn toàn không cho tôi có cơ hội được thở.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement