Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Diệp Phàm (full) - tác giả: Ta Là Lão Ngũ

Advertisement
Cửa phòng đối điện mở ra, ba người Hàn Đan lại thấy An Ngưng đứng ở cửa phòng Diệp Mặc, người thanh niên đi cùng An Ngưng lúc trước, lập tức đi tới hỏi.

- Chí Nhưỡng, các anh đi ăn trước đi. Tôi ăn ở chỗ này được rồi. Vừa rồi vị này nói muốn mời khách.

An Ngưng tùy ý chỉ vào Diệp Mặc nói.

Thấy Chí Nhưỡng còn muốn nói gì, cô ta liền khoát tay ngăn lại nói:

- Cứ như vậy đi.

Thấy thế người thanh niên đi cùng cô ta lúc trước không dám nói thêm điều gì. Gã không thể làm gì khác hơn là mặt dày nói:

- Vậy chúng ta ghép bàn lại là được. Tất cả đều do tôi thanh toán.

Có lẽ đã quen với việc bắt buộc người khác phải nghe theo mình, Chí Nhưỡng nói xong không đợi Diệp Mặc và Túy Viện Viện đồng ý, liền trực tiếp nói với nhân viên phục vụ.

- Tôi nói đồng ý cho các người ghép bàn lúc nào?

Túy Viện Viện thật vất vả mới mời Diệp Mặc ăn một bữa cơm, cũng ăn không yên, trong lòng lập tức cảm thấy không vui.

- Ồ, là anh? Thảo nào Tĩnh Văn muốn chạy tới Đàn Đô. Hoá ra anh tới Đàn Đô, còn cùng cô gái khác ăn cơm. Không biết Tĩnh Văn thấy sẽ nói thế nào...

Lúc này Chương Lai Bân mới nhìn thấy Diệp Mặc. Anh ta biết Diệp Mặc. Trước đó không lâu, anh ta còn thấy hắn và Tô Tĩnh Văn ăn cơm ở một khách sạn tại Ninh Hải. Không ngờ được ở Đàn Đô, hắn lại ăn cơm cùng với một cô gái khác.

- Tĩnh Văn, bên này...

Túy Viện Viện đã nhìn thấy Tô Tĩnh Văn vội vàng đi tới, liền nhanh chóng kêu lên.

Diệp Mặc thấy Tô Tĩnh Văn có chút tiều tụy, lúc này mới hiểu được hoá ra cô vì mình đến Đàn Đô, cho nên mới chạy qua đây. Chương Lai Bân kia thì không cần phải nói. Anh ta bởi vì Tô Tĩnh Văn đến Đàn Đô, nên cũng đuổi theo tới đây.

Trong lòng Diệp Mặc có chút áy náy, đồng thời lại không biết nên nói với Tô Tĩnh Văn thế nào. Chuyện hắn và Khinh Tuyết kết hôn, Tô Tĩnh Văn hiểu rất rõ. Nhưng nếu cô đã hiểu rõ, còn chạy tới như thế, điều này bảo mình phải nói thế nào?

- Diệp Mặc...

Tô Tĩnh Văn đi đến trước mặt Diệp Mặc kêu một câu, hạ giọng chỉ có Diệp Mặc có thể nghe thấy. Cái giọng điệu oan ức này vừa nghe liền hiểu được.

Ở trong lòng Diệp Mặc, Tô Tĩnh Văn vẫn là một người bằng hữu thân thiết của hắn. Cho dù là thời điểm hắn rất nghèo túng, Tô Tĩnh Văn cũng chưa từng coi thường hắn. Hơn nữa cho tới bây giờ cô cũng chưa từng dùng giọng điệu oan ức nói chuyện với hắn, càng không thể ở trước mặt hắn biểu đạt bộ dạng oan ức như vậy.

Nhưng hôm nay Tô Tĩnh Văn vừa tới, liền biểu đạt loại oan ức này, có thể thấy được trong lòng cô quả thật vô cùng tủi thân. Xem ra mình đã hiểu lầm Tô Tĩnh Văn. Nhưng bất kể có phải là hiểu lầm hay không thì có gì khác nhau đây? Diệp Mặc thầm thở dài. Trong lòng hắn chỉ có Ninh Khinh Tuyết và Lạc Ảnh. Cô gái tốt có rất nhiều, nhưng hắn lại không cách nào tiếp nhận được. Về phần Tống Ánh Trúc, hoàn toàn là do thời điểm sai lầm phát sinh một chuyện sai lầm.

- Cái kia, Tĩnh Văn, cô ngồi đi. Tôi không có tin tức của Bắc Vi, cho nên liền vội vã chạy đến...

Diệp Mặc chần chừ một chút, cũng không biết nên giải thích với Tô Tĩnh Văn thế nào cho phải.

Bỗng nhiên An Ngưng lại hiểu được, thảo nào người thanh niên trước mắt này lại nhìn mình mà xem như không thấy. Hoá ra hắn có một người bạn gái xinh đẹp như vậy. Cô gái tên là Tĩnh Văn này không hề kém hơn cô, thậm chí một vài phương diện còn hơn cả mình.

Nhưng điều khiến An Ngưng nghĩ mãi không ra là, điều kiện của Tô Tĩnh Văn tốt như vậy, không ngờ lại tỏ ra oan ức trước người trẻ tuổi tự cho mình là đúng này. Điều này khiến cô ta thực sự có chút không hiểu.

- Tĩnh Văn... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Chương Lai Bân thấy Tô Tĩnh Văn ngồi ở bên cạnh Diệp Mặc, sắc mặt anh ta lập tức có chút tái nhợt. Anh ta đối với Tô Tĩnh Văn là thật tâm. Nhưng tại đây, khi anh ta thấy Diệp Mặc, đã biết vì sao Tô Tĩnh Văn muốn chạy từ Ninh Hải đến đây, thậm chí còn ngồi cùng một chuyến máy bay với mình, nhưng vừa xuống khỏi máy bay, mình liền không tìm thấy cô mà thôi.

Với điều kiện của Chương Lai Bân lại bại bởi một người không có danh tiếng này, điều này không phải là chủ yếu. Nhiều năm sống tự lập đã sớm khiến tâm trí anh ta trở nên chín chắn, đã qua tuổi tranh cường háo thắng. Chủ yếu nhất chính là, anh ta thật sự thích Tô Tĩnh Văn. Cái thích này là xuất phát từ đáy lòng.

Anh ta biết cha của Tô Tĩnh Văn đã là Chủ tịch thành phố Ninh Hải, nhưng anh ta chưa bao giờ lợi dụng mối quan hệ trong nhà để theo đuổi người mình thích. Anh ta muốn dùng năng lực của mình để theo đuổi Tô Tĩnh Văn. Nhưng sự thật đã chứng minh, anh ta thua rất thảm hại. Một người rất ít khi đến Ninh Hải, không ngờ lại cướp đi trái tim của một cô gái ưu tú như Tô Tĩnh Văn.

An Ngưng thoáng nhìn Tô Tĩnh Văn, lại thoáng nhìn về phía Diệp Mặc và Chương Lai Bân. Bỗng nhiên cô ta hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Cô ta rất muốn phun nước trà lên khuôn mặt Diệp Mặc. Tô Tĩnh Văn là một cô gái đẹp lại từ bỏ sự rụt rè đuổi tới đây, hắn còn đắn đo. Điều càng khiến cô cảm thấy thất bại chính là, hôm nay hai người không để cô ta vào mắt lại không phải là giả vờ. Người thanh niên ăn mặc bình thường này thì không cần phải nói, ngay cả Chương Lai Bân, trong lòng cũng chỉ có một cô gái tên là Tĩnh Văn này.

Lần đầu tiên An Ngưng cảm giác được sự thất bại, một cảm giác thất bại thật sâu.

Khi mấy người nói chuyện, đã có nhân viên phục vụ chuyển toàn bộ thức ăn bên phòng An Ngưng qua. Thức ăn vừa mới đưa lên, bọn họ còn chưa bắt đầu động tới.

- Cô từ Ninh Hải tới đây, nhất định là mệt mỏi rồi. Ở đây có nấm xào gan ngỗng tuy rằng rất bình thường, cũng có thể ăn được.

Diệp Mặc không chút khách khí đưa một đĩa nấm trắng xào gan ngỗng từ phía đối diện cho Tô Tĩnh Văn.

Nhìn Diệp Mặc đưa nấm xào gan ngỗng qua, Tô Tĩnh Văn nhẹ nhàng thở ra. Cuối cùng Diệp Mặc không bảo cô đi. Điều này khiến cô có chút vui mừng.

Vừa thấy Diệp Mặc đưa đĩa thức ăn đắt nhất đi, Chí Nhưỡng lập tức có chút không thoải mái cho lắm. Tuy nhiên Tô Tĩnh Văn là một cô gái xinh đẹp, anh ta cũng khó mà nói được điều gì. Chương Lai Bân lại càng không nói gì. Chỉ có An Ngưng là có chút không mấy sảng khoái.

- Nếu các người đã ghép bàn, cũng nhanh ăn đi. Bằng không chúng tôi ăn xong rồi sẽ không chờ các người đâu. Viện Viện, nhanh ăn đi, đừng khách khí.

Diệp Mặc chào hỏi một câu.

Tuy rằng không thèm để ý chút thức ăn đó, nhưng mình bỏ tiền ra, ngay cả một miếng cũng không ăn, không phải rất không thoải mái sao? Chí Nhưỡng và Hàn Đan cũng không khách khí vội vàng ngồi xuống đưa đũa gấp thức ăn mà mình thích nhất.

An Ngưng cũng ngồi xuống. Chỉ có Chương Lai Bân vẫn có chút mất hồn mất vía.

- Anh Diệp, tôi nghe Bắc Vi nói, qua mấy tháng nữa, có thể cô ấy sẽ phải đi Lạc Nguyệt. Có đúng như vậy không?

Túy Viện Viện tùy tiện một câu nói, lập tức khiến tất cả mọi người trong bàn đều chú ý. An Ngưng thiếu chút nữa thì dựng thẳng lỗ tai lên nghe.

Diệp Mặc lại không để ý, hắn gật đầu nói:

- Đúng vậy, nếu không phải ở Ninh Hải còn có một số việc, hiện tại con bé đã qua đó. Nếu cô muốn đi Lạc Nguyệt, thì đi cùng Bắc Vi, dẫn cả ba mẹ cô cùng di cư đến Lạc Nguyệt đi.

- Tôi có thể đi cùng không? Tôi nghe nói sau chiến tranh, điều kiện để di cư tới Lạc Nguyệt càng khó khăn hơn nhiều.

Túy Viện Viện lập tức ngạc nhiên mừng rỡ nói. Bắc Vi rất ít khi nói chuyện với cô về anh trai. Ngay cả khi cô hỏi, cũng chỉ nói sơ qua một vài chuyện mà thôi. Cho nên cô cũng không biết Lạc Nguyệt kỳ thật chính là địa bàn của Diệp Mặc.

- Đương nhiên có thể, cả Tĩnh Văn cũng có thể cùng đi.

Diệp Mặc mỉm cười. Địa bàn của mình muốn bao nhiêu người tới đều có thể. Những điều kiện tiến vào Lạc Nguyệt chỉ là quy định do đám người Hư Nguyệt Hoa thiết lập. Các cô ấy nói nếu điều kiện quá đơn giản, sẽ làm người ta xem nhẹ Lạc Nguyệt. Dù sao đi nữa hiện tại người muốn di cư tới Lạc Nguyệt đã rất nhiều, không cần phải hạ thấp điều kiện làm gì.

Tô Tĩnh Văn tự nhiên cười nói.

- Bản thân tôi vốn tính sẽ tới Lạc Nguyệt, chỉ sợ anh không thích, cho nên vẫn không nói gì.

- Sao tôi lại không thích. Tôi ước gì người quen đi Lạc Nguyệt càng ngày càng nhiều.

Diệp Mặc cười ha hả.

Bỗng nhiên Hàn Đan nhìn Diệp Mặc dường như nghĩ tới điều gì, theo bản năng cúi đầu. Anh ta nghĩ tới vừa rồi mình còn biểu hiện ở trước mặt An Ngưng một phen, cảm thấy không còn mặt mũi nào.

Ban đầu, An Ngưng còn tưởng rằng Diệp Mặc và Túy Viện Viện khoác lác, khóe miệng vẫn cười lạnh. Tuy nhiên khi cô ta nghe Tô Tĩnh Văn nói, bỗng nhiên cảm giác các cô đang nói đều là sự thật

- Các người thật sự có thể di dân đến Lạc Nguyệt sao?

An Ngưng theo bản năng hỏi. Đây mới là chuyện cô ta quan tâm nhất.

Diệp Mặc nghi hoặc thoáng nhìn về phía An Ngưng. Hắn biết hẳn là cô gái này có ý muốn châm chọc mình. Chỉ có điều mình vẫn không cho cô ta cơ hội. Sau đó, Tĩnh Văn đến đây, dường như cô ta cảm giác mình không thể ưu tú bằng Tĩnh Văn, trong lúc nhất thời mới cảm thấy mất mát.

Hơn nữa Diệp Mặc cũng biết tuy rằng mấy người bọn họ đến ghép bàn, nhưng loại cảm giác ưu tú thực sự ở bên trong, dường như không mấy xem trọng ba người bên hắn. Kỳ thật Diệp Mặc không để ý, đã được ăn miễn phí, hắn muốn ăn được chừng nào hay chừng ấy.

- Đây là chuyện của chúng tôi. Tĩnh Văn, Viện Viện, ăn xong rồi, chúng ta đi thôi. Chỗ này đã có người thanh toán. Chúng ta không cần phải lo.

Nói xong Diệp Mặc đứng lên.

- Chờ một chút...

Bỗng nhiên An Ngưng đưa tay ngăn Diệp Mặc lại.

Bỗng nhiên ánh mắt Diệp Mặc nhất thời cứng lại. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ ngọc trai trên ngực An Ngưng. Lúc cô ta mới vào, hắn chỉ nhìn viên ngọc trai, thật ra không chú ý tới chiếc dây của vòng cổ ngọc trai này. Lúc này Diệp Mặc tùy ý dùng thần thức không ngờ quét thấy dây chuyền ngọc trai này cho hắn cảm giác rất quen thuộc. Hắn nhanh chóng hiểu được, dây chuyền này là một mắt cá.

Một cô gái xinh đẹp, không ngờ lại dùng mắt cá để treo trên ngực. Điều này thực sự không hài hòa cho lắm.

Tuy nhiên hiện tại Diệp Mặc chú ý không phải là điều này mà là mắt cá kia. Diệp Mặc đã nhìn ra được, dây chuyền của cô không phải chỉ là một mắt cá, mà là hai mắt cá lớn tạo thành một viên ngọc.

Diệp Mặc khẳng định, hai mắt cá này chính của mảnh bát quái âm dương ngư vỡ của hắn. Cái bát quái âm dương vỡ kia, hắn đã tìm được hai mảnh lớn, không ngờ lại phát hiện ra một đôi mắt trên ngực của một cô gái. Bất kể thế nào, Diệp Mặc cũng muốn lấy được đôi mắt cá này.

Việc tu luyện chân khí ở địa cầu hoàn toàn là quá trình tìm tài nguyên. Diệp Mặc có một loại dự cảm về cái bát quái âm dương ngư kia. Khẳng định là nó không đơn giản. Bằng không chắc sẽ không đựơc để cùng một chỗ với cái khoáng thạch luyện khí kia. Nếu là một tài nguyên để tu luyện chân khí, vậy thật sự là đáng tiếc cả đời. Cho nên, hắn nhất định phải có được cái này.

- Anh làm gì vậy?

An Ngưng phẫn nộ lui lại phía sau một bước. Cô không ngờ được mình chỉ cản trước mắt người thanh niên này một chút, không ngờ hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, còn nhìn chằm chằm vào ngực mình chỉ thiếu chút thì đưa tay vào.

- Diệp Mặc...

Tô Tĩnh Văn cũng phát hiện ánh mắt Diệp Mặc có chút không đúng, theo bản năng đứng lên khoác tay vào cánh tay Diệp Mặc.

Cô tưởng rằng Diệp Mặc uống hơi nhiều, thấy An Ngưng xinh đẹp nên thất thần. Ý tứ của việc cô khoác tay Diệp Mặc, chỉ có An Ngưng có thể nhận ra. Ý đó là tôi không kém gì người khác, anh không cần nhìn cô ta. Đương nhiên còn có một ý nữa chính là, người đàn ông tôi thích không phải là người như thế, An Ngưng cô nghĩ sai rồi, hay là còn mang theo chút ý tứ thị uy và bảo vệ cho Diệp Mặc.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement