Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Sáng sớm, cả phân điện thứ chín của Hằng Nhạc đều yên bình.  

             Trải qua một đêm bận rộn, hầu hết mọi người đều đã về ngủ, nhưng có những người lúc này lại phấn khích không ngủ được.  

             Đây là một tiểu biệt uyển lộng lẫy, hương rượu nồng lan toả khắp nơi.  

             Chính giữa biệt uyển có một đại đỉnh trông khá kỳ lạ, trong đại đỉnh nước sôi sùng sục, thịt hầm thơm ngào ngạt, thi thoảng Diệp Thành còn bỏ vài bụi linh dược và vài bình linh dịch vào.  

             “Ta nói ngươi nghe, lần đó đã suýt chết rồi nhưng chúng ta thông minh trốn trong đầm nước nên mới thoát được cảnh truy sát đấy”, Tạ Vân ôm bầu rượu kể lại, nước bọt văng tung toé khắp nơi.  

             Nhưng tên này nhìn hơi kỳ lạ, lạ ở chỗ nào? Đôi mắt hắn ta rất lạ, một xanh một tím, trông chẳng ra sao.  

             “Ta thì đỡ hơn nhiều, may mắn được một vị tiền bối ẩn thế cứu giúp”, Tề Nguyệt cười nhẹ: “Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại tệ hơn rất nhiều”.  

             “Nhưng dù thế nào thì bây giờ chúng ta đều còn sống”, Hoắc Đằng cười toe toét, cầm khăn tay lau Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ.  

             “Hế? Cây búa của ngươi không tồi nha!”, Hùng Nhị nhìn cây búa sắt của Hoắc Đằng với đôi mắt sáng rực.  

             “Đương nhiên rồi, Diệp Thành tặng đó, bảo bối xịn”.  

             “Của ta cũng không kém”, Tạ Vân lại đắc ý lấy kiếm Trạm Lô ra, nói xong còn hôn lên thân kiếm.  

             Hùng Nhị liếc nhìn Tạ Vân rồi lại nhìn những người khác, hầu như trên tay ai cũng cầm một món bảo bối, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.  

             Nhìn quanh một hồi, hắn ta nhìn Diệp Thành: “Sao không tặng ta?”  

             “Cây gậy lang nha của ngươi cũng rất tốt”, Diệp Thành ngoáy tai.  

             Nghe vậy, Hùng Nhị lấy gậy lang nha ra rồi ném đi thật xa, sau đó lại nhìn Diệp Thành với vẻ háo hức: “Không còn nữa rồi.”  

             “Ngươi hay lắm”, Diệp Thành không khỏi giơ ngón tay cái lên, hắn lấy ra một cây gậy lang nha màu đen sậm rồi ném qua: “Này, Lôi Chiến Lang Nha, thưởng cho ngươi đó”.  

             “Cái này được, he he he”, Hùng Nhị nhận lấy, bật cười sung sướng.  

             “Như Huyên sư muội, của muội đây”, Diệp Thành lấy một thanh linh kiếm tinh xảo ra.  

             “Ta cũng có phần à”, Đường Như Huyên mỉm cười nhận lấy. Diệp Thành là ai? Là sát thần Phong Vân, là Thánh chủ Viêm Hoàng, binh khí mà hắn tặng đều không phải vật tầm thường.  

             “Liễu Dật sư huynh, huynh có muốn thay kiếm Thái Cực không?”, Diệp Thành hỏi Liễu Dật.  

             “Đây là vật tổ tiền ta truyền lại, có nó là được rồi”, Liễu Dật cười nhẹ.  

             “Kiếm của huynh là bảo bối đó”, Diệp Thành mỉm cười, lấy một chiếc ngọc đới bảy màu tặng cho Nam Cung Nguyệt: “Nam Cung sư tỷ, Ngọc Tâm Lăng bảy màu này tặng cho tỷ là hợp lý nhất rồi”.   

             “Cảm ơn Diệp sư đệ”, Nam Cung Nguyệt cười khẽ, nhận lấy Ngọc Tâm Lăng bảy màu. Với nhãn lực của cô đương nhiên có thể nhìn ra sự phi thường của món bảo vật này, nhìn có vẻ mềm mại dịu dàng nhưng thực ra lại là binh khí bất phàm.  

             “Nào nào nào, người nào cũng có phần”, bên ngoài có tiếng cười vang lên, Lăng Tiêu dẫn Tiêu Tương đi vào.  

             Nhìn thấy hai người, mắt mọi người đều sáng lên, Lăng Tiêu thì không sao, nhưng Tiêu Tương lại không được tự nhiên lắm, có lẽ cô ấy vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi bóng tối, vẫn cảm thấy hơi tự ti.  

             Cô ấy có một lọn tóc rũ xuống như muốn che đi chữ ‘thù’ trên trán bên trái, nhưng gió nhẹ không hiểu ý lại thổi bay tóc cô lên nên mọi người đều nhìn thấy.  

             Bầu không khí thay đổi, trong mắt mọi người đều tràn ngập ánh nhìn lạnh lẽo.  

             Tiêu Tương của ngày hôm nay khiến mọi người nhớ đến Doãn Chí Bình, chính kẻ tội ác tày trời ấy đã huỷ hoại cuộc đời tươi đẹp của một nữ nhân.  

             Tuy nhiên Tiêu Tương vẫn may mắn vì có Lăng Tiêu ở bên, chưa từng rời bỏ. Câu chuyện của họ đã lan truyền khắp Đại Sở, cũng chính vì sự chung tình của Lăng Tiêu mới khiến phía Hùng Nhị và Tạ Vân chấp nhận hắn ta ngay lập tức, bởi vì hắn ta là một nam nhân chân thành, có tư cách trở thành huynh đệ của họ.  

             “Nào nào nào, con rể của Hằng Nhạc chúng ta”, bên này, phía Tạ Vân đã kéo Lăng Tiêu lại, câu ‘con rể của Hằng Nhạc’ khiến mặt Tiêu Tương thoáng chốc đỏ bừng.  

             “Mạc Tà Can Tương, bạc đầu đồng tâm”, Diệp Thành đã lấy hai thanh linh kiếm ra, một thanh tên là Mạc Tà, một thanh tên là Can Tương, đây là một cặp kiếm đôi, song kiếm hợp bích, uy lực vô song.  

             “Cảm ơn… Diệp sư đệ”, giọng điệu Tiêu Tương hơi mất tự nhiên, nhưng cô vẫn nhận lấy.  

             “Ta nghe nói ngươi còn tặng đan dược cho chúng ta nữa”, Hùng Nhị lại tiến lên, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Thành.  

             “Mẹ kiếp, ngươi nghe ai nói?”  

             “Dù sao ta cũng nghe nói là như vậy”.  

             “Hùng mập à, ta thích ngươi lắm”, Diệp Thành véo khuôn mặt mập mạp của Hùng Nhị, sau đó vẫn lấy mấy túi đựng đồ ra, đương nhiên hắn sẽ đối xử công bằng, bình đẳng. Đan Thánh mà, sao có thể thiếu đan dược?  

             “Nghe nói còn có bí thuật huyền pháp gì đó nữa”.  

             “Có có có, cái gì cũng có”, Diệp Thành chưa bao giờ keo kiệt với phía Liễu Dật, hắn bày hết bí thuật kiếm được thời gian qua lên bàn: “Đây, mọi người chọn thoải mái đi”.  

             “Đúng là huynh đệ tốt”, vô sỉ nhất chính là tên Hùng Nhị này, hắn ta lập tức nhào tới nằm bò ra chọn.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement