Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Vì sao? Tại vì sao?  

             Phía trước sơn môn của Hằng Nhạc Tông vang lên tiếng thét gào của Thông Huyền. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, tiếng gào thét vô cùng chói tai.  

             “Vì người không xứng làm lão tổ của Hằng Nhạc, Doãn Chí Bình cũng không xứng làm chưởng giáo của Hằng Nhạc, hai người cũng không phải là ông trời ở Hằng Nhạc này”, Hằng Thiên Thượng Nhân không nói gì, người nói chính là Dương Đỉnh Thiên, đối với sư tôn của mình, vẻ mặt ông ta hết sức lãnh đạm, không hẳn là phẫn nộ nhưng cũng không thể hiện sự tôn kính.  

             “Dương Đỉnh Thiên, ngươi dám…ngươi dám…”, Thông Huyền Chân Nhân mặt mày tôi độc.  

             Ông ta là ai, là lão tổ của Hằng Nhạc, là ông trời ở Hằng Nhạc, sao ông ta có thể chấp nhận chuyện này, đó là hành động mạo phạm tới uy nghiêm của ông ta.  

             Phía này, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào để một bộ cổ quyển khổng lồ lơ lửng giữa hư không, bên trên còn viết đầy chữ, từng hàng từng hàng rất rõ ràng.  

             “Người nhìn xem người mà mình chọn đã làm những việc gì?”, giọng nói của Dương Đỉnh Thiên dứt khoát, “theo như quy định ở Hằng Nhạc thì hắn có chết một nghìn lần cũng không đủ, nực cười là người, vì bao che cho hắn mà hại biết bao người ở Hằng Nhạc chết thảm, người có xứng làm lão tổ ở Hằng Nhạc không?”  

             “Hắn là kí chủ của Hằng Nhạc”, Thông Huyền Chân Nhân gằn lên phẫn nộ, “tương lai của Hằng Nhạc cần sự bảo vệ của hắn”.  

             “Thông Huyền, khi nói những lời này ông không hề cảm thấy có chút áy náy nào sao?”, Tiêu Phong hắng giọng lạnh lùng, “Người ta thấy không phải là chưởng giáo của một tông mà là một tên ác ma vô thiên vô pháp, ngạo mạn hung tàn, giết người như cỏ rác.  

             “Kí chủ của Hằng Nhạc thì đã sao?”, Sở Linh lại lần nữa tiến lên phía trước, vẻ mặt lạnh lùng: “Hắn đã phạm phải tội ác tày trời, có biết bao nhiêu người chết thảm trong tay hắn, bao che cho hắn có thể an ủi những sinh linh trên trời cao sao?”  

             “Khi sư diệt tổ, khi sư diệt tổ, ta giết ngươi! Giết hắn cho ta!”, bị phía Dương Đỉnh Thiên chỉ trích, Thông Huyền Chân Nhân gằn lên phẫn nộ, tiếng gằn rung chuyển cả đất trời.  

             Có điều lời của ông ta mặc dù vang vọng khắp đất trời nhưng tất cả mọi người có mặt, tất cả người của Hằng Nhạc Tông lại không một ai đứng ra, đến cả Hằng Nhạc Chân Nhân bên cạnh ông ta cũng làm ngơ.  

             “Các ngươi…các ngươi…”, Thông Huyền Chân Nhân tức đến mức run người.  

             “Dám hỏi sư huynh vì sao lại giết bọn họ?”, lời nói của Hằng Nhạc Chân Nhân cũng lãnh đạm hơn hẳn, ông ta nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân.  

             “Bọn chúng là phản nghịch, bọn chúng khi sư diệt tổ”.  

             “Phản nghịch? Khi sư diệt tổ?”, Hằng Nhạc Chân Nhân bật cười lạnh lùng, không biết vì sao trên mặt ông ta lại hiện rõ vẻ châm biếm: “Doãn Chí Bình phạm phải tội ác tày trời huynh có thể làm ngơ, Dương Đỉnh Thiên nói huynh vài câu thì huynh muốn giết người, có phải huynh đã quá thiên vị rồi không?”   

             “Ngươi…”, Thông Huyền Chân Nhân bị nói như vậy thì mặt mày đỏ gay, mặt ông ta tội độc đến mức khiến người khác phải sợ.  

             “Sư huynh à, sự thực chứng minh lựa chọn của chúng ta là sai rồi”, một lão tổ khác của Hằng Nhạc cười tự giễu: “Hằng Nhạc hiện giờ còn ai có thể thích hợp làm chưởng giáo hơn Diệp Thành nữa?”  

             “Hắn không đủ tư cách làm chưởng giáo của Hằng Nhạc ta”, Thông Huyền Chân Nhân tức tối lên tiếng.  

             “Vậy huynh cho rằng ai đủ tư cách làm chưởng giáo của Hằng Nhạc, vẫn là Doãn Chí Bình sao?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn thẳng vào Thông Huyền Chân Nhân, “luận về thực lực, luận về tính cách, luận về sức mạnh, luận khả năng quan sát, luận lòng dạ, luận sức ảnh hưởng thì hắn có điểm nào có thể so sánh được với Diệp Thành? Khoảng cách như vậy mà huynh thà bảo vệ một tên Doãn Chí Bình tội ác tày trời chứ không muốn lựa chọn Diệp Thành. Cách làm của huynh cũng thật khiến Hằng Nhạc phải đau lòng”.  

             “Vậy ta cũng sẽ không công nhận”, Thông Huyền Chân Nhân vẫn đằng đằng sát khí, ông ta gằn giọng vang trời: “Không có sự thừa nhận của ta thì hắn vĩnh viễn đừng mong làm chưởng giáo của Hằng Nhạc”.  

             “Diệp Thành có đủ tư cách hay không không phải người nói mà được, người có thừa nhận hắn hay không đối với chúng con mà nói không quan trọng”, Dương Đỉnh Thiên lãnh đạm lên tiếng.  

             Nói rồi, ông ta nhìn sang phía Hằng Nhạc Chân Nhân, “chư vị sư thúc, biết sai có thể thay đổi, lựa chọn của các sư thúc là gì?”  

             “Chúng ta nhận sai”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân cười tự giễu, bọn họ rất thẳng thắn lập tức sải bước ra, đứng về phía Dương Đỉnh Thiên.  

             “Các người…các người…”, thấy phía Hằng Nhạc Chân Nhân đứng về phía đối lập với mình, Thông Huyền Chân Nhân tức tối lảo đảo lùi về sau, đôi mắt ông ta đỏ ngầu, sát khí ngút trời.  

             Phản rồi!  

             Phản thật rồi!  

             Thông Huyền Chân Nhân cảm thấy một cảm giác phẫn nộ, sỉ nhục và thất bại mà trước nay chưa từng có.  

             Phía này, Diệp Thành vẫn luôn giữ im lặng quay sang nhìn Thông Huyền, hắn chậm rãi lên tiếng: “Thông Huyền tiền bối, chúng con không ỷ thế mạnh để chèn ép người, cho người một cơ hội cạnh tranh công bằng, nếu người đánh bại con thì Hằng Nhạc Tông là của người”.  

             Nghe vậy, cho dù là đệ tử của Hằng Nhạc Tông hay trưởng lão thì đều kinh ngạc.  

             Theo bọn họ thấy thì Diệp Thành quá ngông cuồng, đánh bại Doãn Chí Bình không có nghĩa là có thể đánh bại được Thông Huyền. Doãn Chí Bình mặc dù mạnh nhưng hắn không thể nào là đối thủ của Thông Huyền được, ấy thế mà Diệp Thành lại đặt cược, chỉ cần đi sai một bước thì coi như thua thảm hại.  

             Lúc này, rất nhiều người tim đập thình thịch vì trận cược này rõ ràng quá lớn, không chỉ cược Hằng Nhạc mà cược cả vận mệnh của hắn.  

             Có điều những người hiểu rõ thực lực của Diệp Thành thì đều vuốt râu mỉm cười, đặc biệt là Chung Quy, vẻ mặt ông ta có phần gượng gạo. Chẳng phải trước kia Diệp Thành cũng dùng cách này để đoạt về Thiên Hoàng, thống nhất Viêm Hoàng đó sao?  

             Giết!  

             Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, Thông Huyền gằn lên phẫn nộ, sát phạt về phía Diệp Thành. Sát khí của ông ta với Diệp Thành đã tới mức không thể nào kiềm chế nổi.  

             Cũng chính vì Diệp Thành nên uy nghiêm của ông ta mới bị chà đạp hết lần này tới lần khác, cũng chính vì Diệp Thành nên ông ta mới có kết cục bị người thân quay lưng và cũng chính vì hắn nên ông ta không còn là ông trời ở Hằng Nhạc nữa.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement