Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Ầm! Ầm! Ầm!  

             Dưới màn đêm đen, vùng đất rộng lớn này không hề yên bình.  

             Nhìn từ xa, trên hư thiên có từng đạo thần hồng, mỗi đạo thần hồng là một người, mỗi người đều mặc áo giáp, người thì cưỡi mây đạp gió, người thì giẫm trên phi kiếm, người cưỡi linh thú, khí thế vô cùng hào hùng.  

             Bùm! Bùm!  

             Có lẽ vì quá nhiều người, khí thế quá mạnh nghiền ép khiến hư không liên tục nổ tung, từng đạo thần hồng giống như những ngôi sao sáng xẹt qua bầu trời, trong đêm đen cực kỳ nổi bật.  

             Động tĩnh lớn như vậy khiến cả Nam Sở sục sôi.  

             Tuy trời đã khuya nhưng tu sĩ tứ phương vẫn cảm nhận được, họ nhao nhao chạy tới, khi thấy biển người đông nghịt thì lại sợ hãi lùi về sau mấy chục nghìn trượng.  

             “Không ngờ Nam Sở còn có đội quân tu sĩ đông đến vậy”, nhìn đoàn người phía xa, ai cũng tái mặt.  

             “Đó… Đó là thế lực nào?”, mặc dù nhìn từ xa nhưng sắc mặt các tu sĩ vẫn trắng bệch, bởi vì đội hình khủng bố này khiến họ sợ hãi, so với đội quân khổng lồ này họ chỉ như một con kiến, đừng nói là cảnh giới Không Minh, dù cảnh giới Thiên đỉnh phong cũng không dám liều lĩnh xông lên phía trước.  

             “Không phải một thế lực”, có vị tu sĩ già có đôi mắt tinh tường lên tiếng trả lời: “Mà là liên minh của nhiều thế lực lớn”.  

             “Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông, nhà Thượng Quan của Đông Nhạc, nhà Tư Đồ của Tư Thục, nhà họ Hùng của Nam Cương, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia, Bắc Thần thế gia, Âu Dương thế gia ở Bắc Sở, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia, không… không ngờ lại nhiều thế lực lớn liên minh với nhau như vậy”, có người sợ hãi nói, ngay cả giọng điệu cũng run rẩy: “Đội hình này đủ để quét sạch bất kỳ thế lực nào ở Đại Sở”.  

             “Nhìn tình hình này là họ định đánh Chính Dương Tông đây!”, có người nói đúng trọng điểm, bởi vì mọi người đã thấy đội quân tu sĩ này đang bao vây Chính Dương Tông từ mọi hướng.  

             “Điều khiến ta thắc mắc là bao nhiêu thế lực lớn mạnh như thế, sao có thể dễ dàng liên minh như vậy?”  

             “Chưởng… Chưởng giáo”, giữa những tiếng hô kinh hãi từ tứ phương, bên ngoài đại điện Chính Dương Tông có một người chật vật chạy vào đại điện, khuôn mặt tái mét, khi nói khoé miệng cũng run run.  

             “Có chuyện gì?”, Thành Côn đứng trong đại điện trầm giọng hỏi, có lẽ sự lỗ mãng của người kia đã xúc phạm đến uy nghiêm của ông ta.  

             “Phía Đông phát hiện quân đội tu sĩ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhà Tư Đồ ở Tây Thục, nhà họ Hùng ở Nam Cương, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia và Bắc Thần thế gia”, người nọ hoang mang bẩm báo: “Lúc… Lúc này họ đang tấn công về phía chúng ta”.  

             “Báo”, không đợi Thành Côn lên tiếng, người thứ hai đã loạng choạng xông vào đại điện: “Bẩm… Bẩm chưởng giáo, phía Tây phát hiện liên quân tu sĩ của Thanh Vân Tông và Đan Thành, còn cách điện chính chưa tới ba mươi dặm thôi ạ”.  

             “Có cả Đan Thành?”, sắc mặt Thành Công đột nhiên thay đổi, sắc mặt các đại lão tổ của Chính Dương trong đại điện cũng thoáng chốc tái nhợt.  

             “Chưởng… Chưởng giáo”, tiếng thở hổn hển vang lên, người thứ ba vội vàng chạy vào đại điện: “Phía Nam phát hiện liên quân tu sĩ của Âu Dương thế gia ở Bắc Sở, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực và đảo Hắc Long”.  

             “Còn có cả Bắc Sở?”, vẻ mặt Thành Côn và những người khác lại thay đổi.  

             “Báo”, ngay sau đó lại có người thứ tư xông vào, sắc mặt người này tái nhợt, quỳ dưới chân Thành Côn hoảng sợ bẩm báo: “Phía… Phía Bắc phát hiện đội quân tu sĩ của Hằng Nhạc Tông, chúng… chúng ta còn nhìn thấy cờ chiến của Viêm Hoàng Bắc Sở, còn cách điện chính chưa tới hai mươi dặm”.  

             “Viêm Hoàng Bắc Sở?”, bầu không khí trong đại điện lập tức bị dồn nén sắp đông cứng, sắc mặt phía Thành Công đã không còn chút máu.  

             “Sao… Sao lại nhiều như vậy?”, Thành Côn lảo đảo lùi về sau hai ba bước, như thể đã hiểu ra rất nhiều chuyện chỉ trong chớp mắt, cũng chính trong khoảnh khắc đó, ông ta mới phát hiện kẻ thù mình sắp phải đối mặt lớn mạnh nhường nào.  

             “Pháp Lão”, đám Thành Côn đồng loạt nhìn Pháp Luân Vương đang mặc áo choàng màu tím vàng.  

             “Thật sự khiến ta rất bất ngờ”, giọng Pháp Luân Vương lạnh lẽo mà âm u, ông ta cũng không khá hơn Thành Côn và những người khác là bao, thật sự kinh ngạc, ông ta là sự tồn tại như một vị vua nhưng lúc này lại chẳng là gì trước đại quân tu sĩ.  

             “Buộc ta phải dùng đến con át chủ bài!”, trong giọng nói lạnh lùng, Pháp Luân Vương bật cười, nụ cười đáng sợ khiến người ta không khỏi rùng mình.  

             Bùm! Đùng! Đoàng!   

             Chẳng bao lâu sau, tiếng nổ ầm trời liên tục vang lên.  

             Trong đêm đen, đệ tử và trưởng lão của Chính Dương Tông đều sợ hãi, ra khỏi núi tu luyện và động phủ của mình, đứng lên chỗ cao quan sát bốn phía.  

             “Thế này là thế nào? Sao ta cảm giác trời đất cũng đang run lên ấy?”, có người kinh ngạc thốt lên.  

             “Ta có dự cảm không lành”, có trưởng lão mờ mịt nhìn bốn phương, một làn gió mát thổi qua khiến ông ta rùng mình, cảm nhận được sự lạnh lẽo của máu từ trong làn gió ấy.  

             “Đây là Chính Dương Tông, còn có người dám tới đây làm loạn hay sao?”, nhưng có người vẫn lạc quan, dáng vẻ ngông nghênh tự đại.  

             Bùm! Đùng! Đoàng!   

             Trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người, tiếng nổ càng vang lên dữ dội hơn.  

             Ngay sau đó, một ngọn núi lớn ở đằng xa sụp đổ trước sự chứng kiến của người Chính Dương Tông, sau đó hình thành phản ứng dây chuyền, những ngọn núi to trong phạm vi bán kính hàng trăm dặm lấy Chính Dương Tông làm trung tâm lần lượt sụp đổ.  

             Giết!  

             Lập tức có tiếng hô giết như sấm rền vang lên từ phía Đông của Chính Dương Tông, quân đội tu sĩ của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhà Tư Đồ ở Tây Thục, nhà họ Hùng ở Nam Cương, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia và Bắc Thần thế gia dẫn đầu xông lên, từng đoàn người đông nghịt như sóng thuỷ triều.   

             Giết!  

             Sau đó, ở phía Tây Chính Dương Tông mây mù cuồn cuộn, sát khí ngút trời, thần hồng đủ sắc màu bay tới, tô điểm cho bầu trời màu sắc rực rỡ, liên quân tu sĩ của Thanh Vân Tông và Đan Thành đồng loạt xông lên.  

             Giết!  

             Tiếp nữa, phía Nam của Chính Dương Tông có tiếng rung của vạn kiếm, trên mỗi thanh kiếm đều có một cao thủ, phía sau còn có chiến xa cổ trận, liên quân tu sĩ của Âu Dương thế gia Bắc Sở, Mộ Vân thế gia, Nam Cung thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực và đảo Hắc Long đồng loạt lao đến, đội hình khổng lồ, khí thế nuốt chửng núi sông.  

             Giết!  

             Cuối cùng, ở phía Bắc Chính Dương Tông, trên bầu trời cắm một lá cờ chiến, tiếng gào thét ầm ĩ, tiếng trống chiến còn có tiếng kèn lệnh, vô số người bay từ trên trời xuống, khí thế nối liền, hùng hồn đáng sợ, liên quân tu sĩ của Hằng Nhạc Tông và Viêm Hoàng ập đến.  

             “Thế… Thế này…”, mặc dù cách rất xa nhưng người của Chính Dương Tông vẫn biến sắc, đội hình khủng bố thế này là định chiến tranh à! Điều đáng buồn là bọn họ chưa hề chuẩn bị cho chiến tranh.  

             “Diệp… Diệp Thành?”, có vị tiền bối tinh mắt, từ xa đã thấy một người thanh niên mặc áo giáp đứng trên hư không phía Bắc, mái tóc đen dài như thác đổ, thân hình rắn rỏi tựa núi, giống như một vị vua.  

             “Thánh… Thánh nữ?”, lại có người mắt tinh nữa trông thấy người mặc đồ đen đứng cạnh Diệp Thành, cô ta nữ giả trang nam, mái tóc đen bồng bềnh trong gió, nhìn như sát thủ máu lạnh tuyệt tình.  

             “Sao… Sao lại…”, lúc này người của Chính Dương Tông đều choáng váng, sao bọn họ có thể ngờ được người đưa quân đến tấn công Chính Dương Tông lại là Diệp Thành, mà người đứng cùng hắn lại là Thánh nữ Cơ Tuyết Băng của bọn họ. Cảnh tượng này khiến bọn họ không hiểu nổi, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.  

             “Có phải rất nực cười không?”, trên hư thiên, Diệp Thành nhẹ giọng nói, lặng lẽ nhìn về phía rặng núi mù sương của Chính Dương Tông, lúc này hắn có cảm giác như đã cách mấy đời, không ngờ khi tới nơi đã từng là nhà của mình lần nữa, hắn lại cầm sát kiếm tới.  

             “Quy luật của thế giới này tàn khốc vậy đấy”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói, cũng như Diệp Thành, tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng tâm trạng cô ta đã thay đổi, về lại nơi từng là nhà nhưng lại không chết không thôi.  

             “Long gia, ta tới rồi”, Diệp Thành đảo mắt nhìn về một hướng của Chính Dương Tông, dường như có thể thông qua kết giới hộ sơn nhìn thấy Thái Hư Cổ Long đang ở trong khu vực cấm địa của Chính Dương Tông.  

             “Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm”, mặc dù không nghe thấy lời Diệp Thành nói nhưng Thái Hư Cổ Long ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông vẫn không nhịn được bật cười, hơn nữa giọng điệu còn kích động khó tả.  

             Cảnh tượng lúc này khiến nó khá cảm khái.  

             Một năm trước, người được nó lựa chọn vẫn chỉ là một tu sĩ nhỏ bé ở cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng mắt nhìn chính xác của nó tin rằng Diệp Thành chính là quý nhân của đời nó.  

             Sự thật chứng minh lựa chọn của nó rất chính xác, mới một năm mà tu sĩ nhỏ bé cảnh giới Nhân Nguyên ấy đã trở thành cao thủ xưng bá một phương, còn nắm giữ trong tay đội quân tu sĩ khổng lồ, tựa như một vị vua.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement