Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Sau khi ra khỏi cổ trấn Thanh Tiên, Diệp Thành bước lên vùng đất rộng lớn.  

             Hắn bước đi vô định, suy nghĩ miên man, dọc đường cứ lẩm bẩm: “Sở Huyên, quả nhiên nàng đang tránh ta”.  

             Hắn không nghi ngờ suy đoán của ông lão, vì nó trùng khớp với suy nghĩ của hắn.  

             Trên đường tới đây hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, người Đại Sở có ai không biết, Sở Huyên không có lý do gì để không biết, nhưng cô không về nghĩa là đang trốn chạy.  

             “Ta là Diệp Thành của nàng đây! Rốt cuộc nàng đang sợ ta điều gì?”, bàn tay sau ống tay áo của Diệp Thành siết chặt trắng bệch.  

             “Tiên Luân Nhãn”, Diệp Thành chợt dừng bước, trong mắt loé lên một tia sáng sắc bén.  

             “Trên người nàng có bí mật sợ tiên nhãn nhìn thấy sao?”, Diệp Thành như đã nghĩ ra vấn đề, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu một số điều, hắn có thể nghĩ ra được thứ Sở Huyên sợ hãi tám phần chính là nó.  

             “Nếu là vậy, ta huỷ Tiên Luân Nhãn liệu nàng có về không?”, Diệp Thành lẩm bẩm, vô thức sờ lên mắt trái.  

             “Nhanh, nhanh, nhanh, Diệp Tinh Thần với Hoắc Tôn lại khai chiến rồi”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì một giọng nói vội vã vang lên từ trên hư thiên, cắt ngang suy nghĩ của hắn.  

             “Hoắc Tôn?”, Diệp Thành vô thức ngẩng đầu nhìn lên hư thiên, rất nhiều tu sĩ đang đứng trên phi kiếm hoặc cưỡi mây đạp gió, tốc độ nhanh chậm đều có, điều giống nhau là họ đều bay về một hướng.  

             Hắn kết nối với tầm nhìn của đạo thân.  

             Đập vào mắt hắn là một người mặc áo màu vàng tím, đó chính là Hoắc Tôn, hắn ta đứng trên Thái Âm Thần Hải, đầu lơ lửng Thái Âm Viên Nguyệt, tay cầm Thái Âm Thần Kiếm, phong thần như ngọc, khí phách ngút ngàn tựa một vị thần vương.  

             Hôm nay ta sẽ tiễn ngươi lên đường!  

             Mắt Diệp Thành như ngọn đèn thần, hắn bước lên hư thiên.  

             Đây là một dãy núi có những ngọn núi khổng lồ với khí thế dồi dào, toạ lạc ở Trung Thông Đại Địa nhưng lại như con cự long chiếm giữ.  

             Giờ phút này, bốn phía của dãy núi chật kín người, người đông như biển, tất cả đều là tu sĩ, ánh mắt đều tập trung về phía xa.  

             Ở đó như có tiếng sấm rền, hai bóng người đang chiến đấu với nhau.  

             Một bên là Thái Nguyệt Thần Hải quét ngang bầu trời, Hoắc Tôn như vị thần vương đứng trong đó, thần quang chói mắt quanh thân tản ra tứ phía, dị tượng đan xen vô cùng huyền bí, tuy là người nhưng lại cho người ta áp lực như núi.  

             Một bên là bầu trời sao rộng lớn che khuất bầu trời, đạo thân Tinh Thần đứng dưới đó huyết khí ngút trời, thần huy màu vàng bao phủ lấy thân thể, cơ thể hắn như được đúc bằng vàng, hắn giống như chiến thần, khí thế tràn ngập bát hoang.  

             “Chắc đã đánh với nhau không dưới tám trăm hiệp rồi nhỉ!”, trong đám đông có người thở dài: “Đúng là hai tên yêu nghiệt!”  

             “Đại Sở thật lắm nhân tài!”, rất nhiều lão tu sĩ cảm thán: “Diệp Thành chết lại xuất hiện Diệp Tinh Thần, nhưng nói ra thì Diệp Tinh Thần vẫn còn kém Diệp Thành một chút”.  

             “Xem ra hôm nay bọn họ đánh không chết không thôi đây!”  

             “Nào nào nào, nhường đường cho chúng ta một xíu đi”, trong tiếng thảo luận, ba người chen lấn xô đẩy đi vào, ba người này chẳng phải chính là Vi Văn Trác, Ly Chương và Triệu Tử Vân sao?  

             “Đến muộn rồi, họ đã bắt đầu đánh nhau”, ba tên mặt dày vẫn chưa phát hiện những khuôn mặt già nua đen sì xung quanh.  

             “Đừng chen nữa, hết chỗ rồi”, chẳng mấy chốc, bên cạnh truyền đến tiếng mắng lớn nhưng sau đó hắn ta đã bay ra ngoài, rất xa rất xa.  

             “Oa…”, người từ tứ phía nhìn lên bầu trời, lúc này ánh mắt mới nhìn vào người vừa tới, quan sát một lúc thấy hắn đeo mặt nạ, ai cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.  

             “Vị đạo hữu này, ta đánh giá ngươi rất cao đấy”, Vi Văn Trác nhìn Diệp Thành với vẻ mặt nghiêm túc.  

             “Ta cũng đánh giá ngươi rất cao”, Diệp Thành đáp nhưng ánh mắt lại nhìn vào dãy núi.  

             Ở đó, đạo thân Tinh Thần với Hoắc Tôn đang chiến đấu kịch liệt.  

             Khung cảnh trận chiến giữa hai người rất hùng tráng, từng ngọn núi khổng lồ hoá thành tro bay dưới sự chú ý của mọi người.  

             Khắp người đạo thân Tinh Thần toàn là máu, xương cốt lộ ra ngoài, trước ngực còn có một vết thương sâu đang chảy máu trông rất đáng sợ.  

             Tuy hắn đã có chín phần sức chiến đấu của Diệp Thành nhưng dù sao cũng là ngoại lực, hắn không có thân xác Thánh thể bá đạo của bản thể, không có ngoại đạo pháp tướng mạnh mẽ như bản thể, chỉ dựa vào hai điểm này đã chẳng bằng Hoắc Tôn.  

             So với hắn, Hoắc Tôn cũng chẳng khá hơn là bao, toàn thân chật vật, trên người có rất nhiều vết kiếm, đặc biệt là sau lưng đã có một vết chém sâu hoắm, còn có thể nhìn thấy xương sống phát sáng, trông rất đáng sợ.  

             “Cởi mặt nạ của ngươi xuống”, tiếng hét của Hoắc Tôn rung chuyển bầu trời, một tay hắn tạo quyết ấn, Thái Âm Thần Biển hoá thành chín con cự long, lao thẳng về hướng đạo thân Tinh Thần.   

             “Có bản lĩnh thì tự đi mà cởi”, đạo thân Tinh Thần hừ lạnh, hắn vẫn mạnh mẽ như thế, tay cầm Kim Long Đao, một đao chém được năm con cự long, vung tay một quyền đập nát bốn con còn lại.  

             “Hôm nay ta sẽ giết ngươi”, Hoắc Tôn bước lên trời, chém một đao kim mang không gì bì được từ trên trời xuống.  

             “Chỉ dựa vào ngươi?”, đạo thân Tinh Thần gầm lên, không lùi mà tiến, hắn cũng bay lên trời, một đao chém vỡ kiếm mang của Hoắc Tôn.  

             Trấn áp!  

             Hoắc Tôn tái hiện thần thông cái thế, huyễn hoá ra Thái Âm Thần Cảnh nặng như núi, lăng thiên đè sập nửa bầu trời.  

             Phụt!  

             Đạo thân Tinh Thần bị đè đến mức lảo đảo, phun ra một ngụm máu, suýt thì rơi xuống khỏi hư thiên.  

             Phá!  

             Sau khi ổn định bước chân, khí huyết ngút ngàn của đạo thân Tinh Thần tuôn ra như sông, nóng như lửa đốt, hắn chống lại Thái Âm Thần Cảnh, tay giữ tinh tú diễn hoá thành bí thuật Chu Thiên, một quyền đấm xuyên Thái Âm Thần Cảnh.  

             “Chết đi!”  

             Hoắc Tôn tiến lên một bước, thần mang nhất chỉ xuyên qua hư thiên, mang theo thần uy huỷ diệt.  

             Vạn Kiếm Phong Thần!  

             Đạo thân Tinh Thần không sợ, hai thần thông cái thế Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết hợp thành một.  

             Ầm!  

             Lập tức dãy núi vang lên tiếng nổ tung, hai thần thông va chạm, ánh sáng lan toả, hàng chục ngọn núi lớn bị chém đứt, rất nhiều người xem chiến đều bị ảnh hưởng, cả người bị nghiền nát thành huyết vụ.  

             Phụt!  

             Dưới sự chú ý của mọi người, Hoắc Tôn hộc máu, bị đẩy lùi trở lại.  

             Phụt!  

             Cũng dưới sự chú ý của mọi người, đạo thân Tinh Thần cũng hộc máu, cả người bay ngược ra ngoài.  

             Bùm!  

             Sau một tiếng nổ, đạo thân Tinh Thần mới đứng vững, có lẽ là cơ thể quá nặng, hắn giẫm lên khiến hư thiên cũng bùng nổ.  

             Mà sau khi hắn dừng lại thì mặt nạ trên mặt cũng nứt ra, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh hiện ra trước mặt mọi người.  

             Ôi trời!  

             Lập tức, những kẻ tới xem từ khắp nơi đều bật thốt tiếng chửi thề, như thể nhìn thấy điều gì khó tin lắm.  

             Diệp Thành vẫn còn sống?  

             Diệp Tinh Thần chính là Diệp Thành?  

             Biểu cảm của mọi người trở nên vô cùng thú vị chỉ trong thoáng chốc.  

             Mấy ngày nay tin tức về cái chết của Diệp Thành xôn xao khắp nơi, ai cũng tưởng hắn đã chết, bây giờ lại nhìn thấy gương mặt đó, mọi người như bị sét đánh, họ lại bị Diệp Thành chơi một vố.  

             Quả nhiên là ngươi!  

             Trên hư thiên, Hoắc Tôn cười gằn dữ tợn.  

             Không biết vì sao khi nhìn thấy mặt của đạo thân Tinh Thần, hắn ta lại sinh ra cảm giác phấn khích chưa từng có, phấn khích khiến hắn ta phát điên.  

             Hắn ta là ai? Là Thánh tử của Thị Huyết Điện, là Thái Âm Chân Thể, năm xưa đã chịu thua thiệt trong tay Diệp Thành không chỉ một lần, khi nghe tin Diệp Thành chết, hắn ta vẫn thấy hơi nuối tiếc vì không được tự tay giết chết kẻ địch vô song này.  

             Bây giờ lại thấy Diệp Thành, hắn ta sao có thể không phát điên, bởi vì hắn ta có thể hoàn thành tâm nguyện ấp ủ từ lâu.  

             Ù!  

             Bên này, đạo thân Tinh Thần lau vết máu ở khóe miệng, vung kim đao lên chuẩn bị chiến với Hoắc Tôn thêm tám trăm hiệp nữa.  

             Nhưng hắn còn chưa hành động thì một bàn tay đã đặt lên vai hắn.  

             Sau đó là một giọng nói nhàn nhạt: “Để ta”.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement