Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Đêm khuya yên tĩnh, từng con gió thổi qua.  

             Diệp Thành bị lôi ra ngoài nằm đó bất động.  

             Gừ! Gừ!  

             Không lâu sau đó tiếng thú hoang rút rít, mười mấy con chó hoang ngửi thấy mùi mà đến, chúng hít hít rồi tìm được tới chỗ Diệp Thành nằm.  

             Thế rồi mười mấy con chó hoang đừng vây quanh đó.  

             Ai nói chó không có biểu cảm, vẻ mặt của chúng hết sức dị thường, chúng đứng thành vòng tròn xung quanh Diệp Thành, vì tên này mà răng của chúng đền giừo vẫn chưa mọc ra được.  

             Không biết từ bao giờ mười mấy con chó hoang lại cụp đuôi đi mất, cơ thể Diệp Thành vẫn vẹn nguyên còn chúng chỉ có thể đi tìm vật khác.  

             Màn đêm lại trở nên yên tĩnh.  

             Không biết mất bao lâu, Diệp Thành ngru say mới cử động ngón tay.  

             Tiếp đó, hắn từ từ mở mắt, màn đêm mênh mang mờ mịt dần trở nên sáng hơn trong mắt hắn.  

             Giây phút sau đó, hắn ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh cho tới khi xác định được đây không phải là đầm Vô Vọng thì mới thở phào. Hắn trải qua bao khó khăn cuối cùng cũng bước ra được vùng đất chết.  

             “Linh khí mỏng manh như vậy, đây là thế giới người phàm rồi”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn từ từ đứng dậy.  

             U…hu…u…u!  

             Trong chốc lát hắn nghe thấy tiếng gào rú xung quanh kéo theo sự chú ý của hắn.  

             Đôi mắt Diệp Thành nheo lại, hắn nhìn thấy những thứ bẩn thỉu mà người phàm không nhìn thấy được, đó là từng cô hồn dã quỷ đang phiêu dạt qua đây.  

             Diệp Thành bất giác giơ tay lên, một tay ấn quyết, miệng không ngừng đọc kinh văn khó hiểu.  

             Đây là kinh văn độ nhân, có thể độ hoá oán niệm của cô hồn dã quỷ, đưa bọn họ vào luân hồi.  

             U…hu…u…u!  

             Âm thanh này vẫn tồn tại nhưng cũng dần im bặt đi. Kinh văn độ nhân của Diệp Thành hình thành nên một làn sóng, có quang huy thánh khiết lấp lánh, những nơi mà nó xuất hiện thì những cô hồn dã quỷ kia đều được hoá giải.  

             Sau khi độ hoá bọn họ xong, Diệp Thành mới thu thủ ấn lại, hắn quay người rời khỏi đây.  

             Từ xa, hắn trông thấy một cổ thành, dù cách cả hàng chục nghìn trượng nhưng hắn như thể trông thấy ba chữ viết hao hắc trên tường thành: Vọng Cổ Thành.  

             Diệp Thành nhấc chân bước đi, hắn cần tìm hiểu xem mình đang ở đâu, cách thế giới tu sĩ bao xa.  

             Trên con đường lớn của Vọng Cổ Thành về đêm không hề phồn hoa như trong tưởng tượng, nơi này yên tĩnh mà ẩn dật.  

             Người duy nhất mà Diệp Thành nhìn thấy là người gõ mõ đang đi lại trên đường, chốc chốc lại thu mình vì cơn gió lạnh buốt, vả lại bên trong không khí còn có luồng khí âm u.  

             Diệp Thành không nghĩ nhiều, hắn lan toả thần thức, thần thức trong chốc lát nhanh chóng bao trùm khắp cổ thành, hắn hi vọng có thể tìm thấy một tu sĩ.  

             Đây là thần thông thần thức mạnh mẽ, cho dù là người hay vật trong Vọng Cổ Thành thì đều hiện lên trong tầm mắ hắn, cũng chính vì vậy mà hắn có thể nhìn thấy những gì không nên nhìn giống như cảnh tượng hai người nam nữ đang làm gì nhau trong phòng vậy.  

             Không có tu sĩ!  

             Diệp Thành cau mày, hắn định bước vào hư thiên thì đột nhiên khi định thu lại thần thức, mắt thần thức của hắn quét qua một cổ miếu, nói chính xác là miếu Quan Âm.  

             Diệp Thành chợt dừng chân, roẹt một tiếng, hắn biến mất.  

             Thấy vậy, người gõ mõ ở cách đó không xa chợt thẫn thờ, người này dụi mắt lẩm bẩm, rõ ràng là một người sống mà thoắt cái đã không thấy đâu.  

             Ma!  

             Thế rồi âm thanh tiếng kêu la có ma quỷ vang vọng khắp con đường của Vọng Cổ Thành kéo theo lời mắng chửi của rất nhiều người.  

             Phía này, Diệp Thành đã đứng bên trong một ngôi miếu cổ.  

             Trước mặt hắn là một pho tượng đá, bên dưới bày đầy lư hương, trong lư hương có cắm rất nhiều nén nhang, trông có vẻ như người tới đây cầu phúc không hề ít, pho tượng này là Bồ Tát nên được nhiều người tín.  

             “Sở Huyên, nàng đang phổ độ chúng sinh sao?”, Diệp Thành lên tiếng, hắn nhìn pho tượng mà giọng khản đặc.  

             Đó là một pho tượng đá nhưng cô ấy là Sở Huyên.  

             Diệp Thành mỉm cười, nụ cười mang theo nước mắt làm nhoà đi tầm nhìn của hắn.  

             Hắn khổ sở đi tìm Sở Huyên, sao hắn có thể nghĩ được khi gặp lại Sở Huyên lại là một pho tượng đá lạnh lẽo, hắn không biết vì sao tượng đá Sở Huyên lại ở đây nhưng hắn biết Sở Huyên nhất định từng tới đây.  

             Ngươi là ai?  

             Bầu không khí bên trong căn miếu yên ắng chợt bị một giọng nói phá vỡ.  

             Ở cửa, một lão nhân dụi mắt xuất hiện, ông ta có vóc dáng gầy gò, mặc đạo bào sờn rách cũ kĩ, đó là một lão đạo sĩ.  

             Diệp Thành quay người, hắn nhìn ông ta từ đầu tới chân rồi mới lên tiếng hỏi: “Người giống như pho tượng đá này có phải từng tới Vọng Cổ Thành không? Tới đây từ bao giờ? Bao lâu rồi, đi từ bao giờ?”  

             “Ngươi là ai? Ta…”  

             Bốp!  

             Lão đạo sĩ còn chưa nói xong thì tiếng tát chát chúa vang lên, ông ta bị cái bạt của Diệp Thành làm quay ba vòng mới dúi đầu xuống đất.  

             “Trả lời ta”, Diệp Thành đã xuất hiện trước mặt lão đạo sĩ kia, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm không thể làm trái, cái bạt của hắn này khiến lão đạo kĩ kia bật khóc.  

             “Cô ấy là một nữ tu sĩ”, lão đạo sĩ mặt mày dàn dụa nước mắt nước mũi, ông ta đờ đẫn nói, “cô ấy tới đây từ năm ngoái, ở lại ba ngày, diệt trừ dịch bệnh ở đây xong thì đi”.  

             Nói rồi lão đạo sĩ run người, lúc này ông ta mới nhận ra người đứng trước mặt mình căn bản không hề có chút hành động nào, khuôn mặt ông ta cũng không hề có cảm giác nóng ran lên, mọi thứ đều như chưa từng xảy ra.  

             Ông ta thẫn thờ vội nhìn về phía cách đó không xa.  

             Diệp Thànhvẫn đứng ở đó, quay lưng lại phía ông ta, hắn tĩnh lặng nhìn tượng đá của Sở Huyên, mọi thứ trước đó như một giấc mộng vậy.  

             Hoan…hoan thuật!  

             Mặc dù lão đạo sĩ tỉnh lại nhưng “bịch” một tiếng, ông ta quỳ phịch xuống đất, “tiểu đạo không biết tiên nhân ngự lâm, mong thượng tiên thứ tội”.  

             Diệp Thành không đáp lời, hắn vẫn đứng đó.  

             Trước đó hắn dùng hoan thuật với lão đạo sĩ kia để có được đáp án mình cần, Sở Huyên thực sự đã từng tới đây, hình ảnh cô được đắp thành tượng đá vì cô đã cứu người của Vọng Cổ Thành này.  

             “Cô…cô ấy đến tìm người”, thấy Diệp Thành im lặng, lão đạo sĩ kia lại lên tiếng, sau khi nói câu này, ông ta không quên nhìn lén Diệp Thành, chỉ sợ câu nói của mình có chỗ nào không đúng làm Thượng Tiên phẫn nộ.  

             Diệp Thành vẫn đứng đó không hề nói gì.  

             Hắn đương nhiên biết Sở Huyên tới đây để tìm người, và người Sở Huyên tìm chẳng phải là hắn sao?  

             Màn đêm vô cùng yên tĩnh, bên trong miếu Quan Âm cũng vô cùng yên tĩnh không có lấy một tiếng động.  

             Diệp Thành đứng đó cả đêm không di chuyển.  

             Một ngày nữa lại đến, Vọng Cổ Thành lại chào đón một ngày mới, rất nhiều người dân tới đây cầu phúc nhưng đều bị lão đạo nhân chặn ở ngoài cửa.  

             Cứ thế ngày này qua ngày khác.  

             Mãi tới đêm thứ ba, Diệp Thành mới từ từ quay người, hắn đến đây im ắng mà đi cũng im ắng.  

             Lại vào một buổi đêm, trên con đường bình yên của Vọng Cổ Thành, Diệp Thành cứ thế đi không ngừng nghỉ, dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng hình hắn trông cô liêu biết bao.  

             Tưng!  

             Trong chốc lát, tiếng đàn vang lên khiến Diệp Thành chợt dừng bước chân, hắn vô thức đưa mắt nhìn về một hướng như thể có thể trông thấy một nữ nhân đang ôm cây đàn tỳ bà trong một khuê phòng dù cách đó không biết bao xa.  

             Tiếng đàn quen thuộc quá!  

             Diệp Thành lẩm nhẩm, tiếng đàn trong như tiếng nước, như vang lên từ trong thâm cố u sơn, mang theo nỗi ai oán và bất lực khiến người ta nghe mà chỉ muốn rơi lệ.  

             Thế rồi Diệp Thành chợt lấy vò rượu ra tìm một gốc cây ngồi xuống, hắn dựa vào thân cây vừa uống rượu vừa nghe tiếng đàn thê lương kia cho tới khi mí mắt hắn nhắm lại và hắn chìm vào giấc ngủ.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement