Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)

Advertisement

Tưng…!  

             Trong màn đêm yên tĩnh, bên trong hoàng cung của nước Nam Triệu lại vang lên tiếng đàn.  

             Mặc dù là đêm tối nhưng con dân trong hoàng cung Nam Triệu lại ngồi đó thành từng nhóm, bọn họ yên lặng hoà mình vào tiếng đàn, đến cả trẻ nhỏ cũng ngoan ngoãn vì tiếng đàn này rất kì diệu.  

             Trong lầu các, Diệp Thành tỉnh lại.  

             Sau vài giây, hắn lắc đầu bước tới trước chiếc giường, tĩnh lặng nhìn về phía xa.  

             Không biết từ bao giờ hắn chợt có dự cảm chẳng lành.  

             Thân là tu sĩ, tới cấp bậc này rồi thì cái gọi là dự cảm tám chín phần đều linh nghiệm vì đó là khả năng mà trời cao ban tặng.  

             “Chín ngày rồi, tên Lý Tiêu đó có lẽ đã tới Nam Sở rồi”, ở phía cách đó không xa, Liễu Như Yên đang gảy đàn khẽ mỉm cười lên tiếng.  

             “Nói tới Lý Tiêu là giả nhắc ta thời gian mới là thật phải không?”, Diệp Thành cười nói, hắn tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống rồi lại lấy ra vò rượu: “Yên tâm, ta không quên việc này đâu, ngày mai ta sẽ dẫn dắt cô tu luyện”.  

             “Ta sợ huynh quên thôi”, Liễu Như Yên cười khúc khích trông có phần nghịch ngợm.  

             Diệp Thành không nói gì, hắn vẫn tĩnh lặng nhâm nhi rượu, chốc chốc lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ vì dự cảm chẳng lành đó càng lúc càng rõ rệt.  

             Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh.  

             Người bên trong hoàng cung nghe thấy tiếng đàn này thì dần chìm vào giấc ngủ, trong đó có cả Diệp Thành, có điều hắn khác với người phàm đó là mỗi lần ngủ hắn đều mơ thấy ác mộng.  

             Không biết từ bao giờ bầu trời ở hoàng cung nước Nam Triệu mới tối mịt.  

             Nhìn từ xa có một lớp màn đen vô hình bao trùm khắp bầu trời, trong không trung phảng phất mùi máu tanh, rõ ràng chỉ là từng cơn gió nhẹ lướt qua nhưng lại lạnh thẫu xương.  

             ………  

             Trên đại địa rộng lớn, ly vác trên mình thanh Bá Long Đao đứng trên trường hồng, hắn vẫn nhanh chóng tiến về phía trước.  

             Không biết từ bao giờ cánh cửa một toà cổ thành rộng lớn chợt hiện lên trong tầm mắt hắn, bên trên cửa thành còn khắc ba chữ viết hoa trông hết sức có hồn: Nam Thiên Môn.  

             Đến rồi! Cuối cùng cũng đến rồi!  

             Lý Tiêu lau đi mồ hôi đầm đìa, hắn tăng nhanh tốc độ.  

             Sau vài giây hắn mới thu lại trường hồng đáp xuống Nam Thiên Môn.  

             Dừng chân!  

             Đột nhiên, trên tường thành chợt vang lên tiếng hắng giọng.  

             Nhìn từ xa, đó là một thanh niên mặc áo giáp, tư thế oai hùng, khuôn mặt với từng đường nét rõ ràng, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Thạch Nham, một trong chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông trước kia sao!  

             “Đạo hữu, ta tới tìm người”, Lý Tiêu vừa lau mồ hôi vừa ngẩng đầu nói.  

             “Lại tới tìm người”, Thạch Nham lạnh giọng, “tên nào đến đây cũng nói tới tìm người, Nam Sở thân thiết với Bắc Sở thế sao?”  

             “Ta thực sự tới tìm người mà”, Lý Tiêu lấy ra một quyển thư, hắn lật mở ra thực sự rất dài sau đó hắng giọng bắt đầu đọc: “Sở Linh, Hạo Thiên Huyền Chấn, Chung Giang, Sở Thương Tông, Gia Cát Vũ, Chung Ly, Hồng Trần Tuyết, Dương Đỉnh Thiên, Tiêu Phong, Cơ Tuyết Băng, Đan Thần, Chu Ngạo, Từ Phúc, Đạo Huyền, Bàng Đại Xuyên, Thượng Quan Huyền Tông, Từ Đồ Long Sơn, Tạ Vân…”  

             “Dừng”, Thành Tham lập tức lên tiếng đứng trên tường thành nhìn xuống Lý Tiêu ở bên dưới: “Những người này đều là người thân của ngươi?”  

             “Không phải”, Lý Tiêu lắc đầu, “người nhờ ta chuyển lời nói rồi, những người bên trên này thì ai cũng được”.  

             “Nhờ chuyển lời, ai nhờ ngươi chuyển lời?”  

             “Này, chủ nhân của thanh đao này”, Lý Tiêu lấy Bá Long Đao trên lưng ra giơ lên bằng hai tay hi vọng Thạch Nham có thể nhìn rõ hơn.  

             “Bá Long Đao”, Thành Nhan chỉ cần nhìn là nhận ra, hắn chợt nhảy xuống khỏi tường thành, “rầm” một tiếng đã tới trước mặt Lý Tiêu, ánh mắt hắn nhìn Lý Tiêu vô cùng sắc bén: “Nói, chủ nhân của thanh đao này ở đâu?”  

             “Ngươi là ai? Nói danh tính, nếu không phải là người mà vị tiền bối đó nói thì ta không thể nói được”, Lý Tiêu ôm lấy Bá Long Đao lùi về sau.  

             “Thạch Nham”.  

             “Thạch Nham phải không? Để ta tìm”, Lý Tiêu lập tức lật mở quyển thư, hắn tìm kiếm kĩ càng cái tên trong danh sách dày đặc.  

             “Tìm cái con khỉ”, Thạch Nham vô cùng hung hãn, hắn vung tay khiến Lý Tiêu ngã sõng soài ra đất sau đó túm cổ tên này vào trong Nam Thiên Môn.   

             Không lâu sau đó, Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, các thế gia lớn, các lão bối của cả Thiên Đình đều kinh ngạc.  

             Trong đại điện Hằng Nhạc Tông rộng lớn cả nghìn trượng, người ta lập tức vây quanh Lý Tiêu.  

             “Ta thực sự tới tìm người”, thấy người trong đại điện đang nhìn mình chằm chằm, Lý Tiêu lập tức bị doạ tới mức khóc thét, giọng nói hắn nghẹn ngào, người ở đây ai ai cũng mạnh, chỉ cần giáng cái bạt là hắn có thể chết thảm hại rồi. Hắn còn đang nghĩ rằng mình đang rơi vào động của kẻ gian tặc.  

             “Ta là Sở Linh, chủ nhân của thanh đao này ở đâu?”, Sở Linh lập tức đứng ra nhìn hắn cười lạnh lùng.  

             “Thế giới người phàm, nước Nam Triệu”.  

             ……  

             Sáng sớm, Liễu Như Yên vươn vai đi ra khỏi lầu các.  

             Hôm nay cô khoác trên mình bộ y phục trắng tinh khôi, mỗi một lọn tóc đều được chải vào nếp, mái tóc buông xoã như thác nước chảy, vẻ mặt rạng rỡ, ánh mắt cô rõ vẻ vui mừng.  

             Hôm nay là một ngày đáng nhớ vì hôm nay là ngày Diệp Thành dẫn dắt cô trên con đường tu tiên, đây là ngày cuối cùng cô được làm người phàm.  

             Cũng giống với thường ngày, cô tới lầu các nơi Diệp Thành ở. Có điều, cô vừa đẩy cửa bước vào thì liền vô thức nhìn về phía xa.  

             Nơi đó, mây đen kéo đến giống như biển cả sục sôi, trong đó còn có sấm sét rền vang.  

             Quan trọng nhất chưa phải những điểm này mà là áp lực như ngọn núi đè xuống khiến cô không thể thở nổi. Mặc dù cách từ rất xa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí tanh mùi máu cùng sát khí lạnh băng.  

             Chuyện…chuyện gì vậy chứ?  

             Người của hoàng thành Nam Triệu cũng vô cùng kinh ngạc, có quá nhiều người không chịu nổi áp lực này nên quỳ dưới đất, bọn họ kinh hãi nhìn vào hư không.  

             Liễu Như Yên mở cửa phòng, cô không nghĩ nhiều cứ thế gảy đàn.  

             Tiếng đàn lập tức vang lên nhưng khúc nhạc dù có du dương thế nào thì cũng không thể ngăn lại nổi những đợt sấm sét đang rền vang.  

             Không lâu sau đó, Diệp Thành đang ngủ say chợt mở mắt.  

             Sau một giây, hắn liền đứng dậy, tới trước giường, hắn nheo mắt nhìn vào hư không vô tận ở phía xa, sắc mặt khó coi tới tộd dộ, dù cách cả hàng chục nghìn trượng nhưng hắn như thể trôgn thấy biển người đen kịt kia.  

             Hắn thực sự đã lơ là rồi!  

             Diệp Thành nắm chặt tay như nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, vấn đề nằm ở hai tên nước Đột Nô kia.  

             “Là người tới đón huynh sao?”, Liễu Như Yên không ngừng gảy đàn và hỏi.  

             “Không được ngừng gảy đàn”, Diệp Thành xuất hiện bên cạnh Liễu Như Yên, hắn ngưng tụ ra vân đoan rồi ngồi trên đó sau đó đưa Liễu Như Yên ra khỏi lầu các và cứ thế ra khỏi hoàng cung.  

             “Là kẻ địch của huynh phải không?”, trên vân đoan, Liễu Như Yên nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Thành thì chợt tái mặt, từ khi gặp Diệp Thành cho tới giờ đây là lần đầu tiên cô thấy hắn tỏ thái độ này.  

             “Cho dù thế nào đi nữa thì cũng không được ngừng gảy đàn”, đáp lại câu hỏi của cô chỉ là giọng nhắc nhở dứt khoát của Diệp Thành.  

             “Ta hiểu rồi”, Liễu Như Yên hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt quyết đoán, cô biết người có thể cứu nước Nam Triệu chỉ có thể là Diệp Thành, còn thứ có thể khiến Diệp Thành tỉnh táo cũng chỉ có tiếng đàn của cô mà thôi.  

             Cho nên tính mạng của con dân Nam Triệu đều đặt trên vai bọn họ.  

             Vào thời khắc then chốt, Liễu Như Yên chợt mỉm cười, cô nhìn Diệp Thành, cô không hề tỏ ra sợ hãi, có thể cùng kề vai tác chiến với Diệp Thành thật là tốt.  

             Suy nghĩ của Liễu Như Yên thế nào Diệp Thành đương nhiên không hiểu, hắn đã chạy ra khỏi Hoàng Thành.  

             Mặc dù không thể phi hành nhưng tốc độ chạy của hắn vẫn rất nhanh, giống như một đạo thần mang xuyên qua từng ngọn núi lớn, hắn biết mục tiêu của những kẻ kia là hắn, đã biết vậy thì hắn không thể để chiến tranh ảnh hưởng đến người phàm được.  

             Roẹt!  

             Sau một cơn gió thổi qua, Diệp Thành đã xuất hiện trong rặng núi thật dài.

Top Truyện hay nhất

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan Kiếm Vực Vô Địch Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement